khó có lý do danh chính ngôn thuận để yêu cầu Chu Sĩ Tranh dừng lại.
Động tác của Chu Sĩ Tranh quả nhiên nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng thay vào đó, một ngón tay bắt đầu xoa nắn ở nơi bị nước bọt thấm ướt, ý đồ muốn tiến vào; bởi vì không có nhiều chất lỏng bôi trơn nên có chút khô khốc, Lí Cẩn nhíu mi, cảm giác được Chu Sĩ Tranh đồng thời dùng ngón tay và đầu lưỡi chạm tới nơi đó, ngay cả thắt lưng cũng thoáng run rẩy.
Đương nhiên không phải vì đau đớn, mà bởi vì khoái cảm.
Cảm giác xa lạ làm tinh thần cậu hoàn toàn thắt chặt, khó có thể thả lỏng được, nhưng mà lúc này khoái cảm đồng thời cũng làm cậu vô thức dần mất đi lý trí. Bộ vị ẩn mật được đầu lưỡi mềm mại ướt át cẩn thận yêu thương, cho dù vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng cơ thể lại phản bội cậu, hưởng thụ sung sướng.
Ngón tay nhanh chóng trượt vào cơ thể cậu, thử di chuyển nhẹ nhàng một chút; ý thức được đầu lưỡi đối phương cuối cùng cũng chịu rời đi, Lí Cẩn không khỏi thở nhẹ. Nhưng mà, động tác của Chu Sĩ Tranh đột nhiên trở nên vội vàng, không chỉ co giật một ngón, một ngón nữa cũng tiếp tục tiến vào.
Tiểu huyệt còn chưa kịp thả lỏng đã bị mạnh mẽ kéo căng, Lí Cẩn lập tức hút ngụm khí, nhíu chặt mi.
Chu Sĩ Tranh đại khái không nhịn nổi nữa, cậu hoàn toàn có thể hiểu được, vì thế vươn tay cầm lấy bộ vị đang chờ vận sức phát động, thuần thục xoa bóp, lại không ngờ chỉ mới đụng vài cái, đã bị Chu Sĩ Tranh kéo ra.
Cậu có chút hoang mang nhìn nam nhân. Động tác của mình cũng không thô lỗ, đâu có lộng đau đối phương, vì sao lại muốn kéo tay cậu ra? Tuy rằng có nghi hoặc, nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn thấy biểu tình của Chu Sĩ Tranh, cậu lập tức hiểu ra. Chu Sĩ Tranh không cần cậu chạm tới, không phải bởi vì không thoải mái, mà bởi vì quá mức thoải mái. Đường nét kiên cường trên gương mặt đối phương tràn ngập ẩn nhẫn cùng tình dục, thậm chí còn có vài phần khó nhịn, hiển nhiên là đang đắm chìm trong cảm nhận cậu vừa mang tới lúc nãy; nếu còn lại bị cậu vuốt ve nhiều hơn Chu Sĩ Tranh có lẽ sẽ sớm kết thúc, vì tránh tình trạng như vậy nên đối phương mới không cho cậu đụng chạm.
“Bắn ra…… cũng không sao…..” Cậu khàn khàn nói.
Chu Sĩ Tranh không trả lời, chỉ lắc lắc đầu, rút hai ngón tay nguyên bản đang nằm trong cơ thể cậu, cúi người xuống đặt tính khí ở nơi đã bị anh liếm ướt sũng, có chút khó khăn tiến vào.
………… Đau.
Lí Cẩn hít sâu một hơi, ngón tay bắt được bả vai đối phương, cho dù tận lực thả lỏng, nhưng cảm giác đau đớn vì bị kéo căng vẫn không hề biến mất; quỷ dị hơn chính là hạ thân nguyên bản cứng rắn không vì đau đớn mà giảm đi, Lí Cẩn cầm lấy chính mình bắt đầu ma xát, ý đồ dời đi lực chú ý.
Loại phương pháp này ít nhiều cũng có chút hiệu quả, ít ra trong khoảng thời gian cậu tập trung vào phần dưới cơ thể, Chu Sĩ Tranh đã có thể thuận lợi tiến nhập.
“Đau không?”
Tiếng nói trầm thấp của Chu Sĩ Tranh vang lên bên tai, vì hơi thở nóng hổi làm lổ tai có chút nhột, Lí Cẩn ngừng một chút, nhỏ giọng nói: “Nhẹ một chút……..”
Rõ ràng lúc nãy vội vàng như vậy, nhưng khi sau khi chân chính tiến vào, đối phương lại không hề lập tức chuyển động, ngược lại vươn cánh tay, chậm rãi vuốt ve mái tóc cùng hai gò má cậu; hai nơi này đương nhiên không phải vị trí mẫn cảm, bị chạm tới cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mà cảm xúc vô cùng gần gũi này không thể bỏ qua.
Bởi vì cử chỉ của đối phương quá mức buồn nôn nên Lí Cẩn cảm giác gương mặt mình nóng bừng. Không phải thẹn thùng, cũng không phải xấu hổ, chính là…… rất không tự nhiên.
“Sĩ Tranh………” Cậu gọi tên đối phương một chút, ý đồ nhắc nhở đối phương nên tiếp tục.
Động tác trên tay nam nhân dừng một chút, dùng đầu ngón tay chạm lên môi cậu, tựa hồ ám chỉ gì đó; Lí Cẩn thoáng chần chờ một chút liền chủ động hôn qua; chỉ cần có thể ngăn chặn lại loại phản ứng không biết làm sao này, muốn cậu làm gì cũng được.
Thấy cậu chủ động hôn, Chu Sĩ Tranh theo bản năng nhắm mắt lại, trong bóng tối thưởng thức hương vị nụ hôn này.
Đầu lưỡi ướt át giao triền, đôi môi thiếp cùng một chỗ hơi tách ra, răng nanh ngẫu nhiên sẽ ma xát một chút, nhưng những lúc ngoài ý muốn cũng có cảm giác rất thú vị.
Tuy rằng khi tiến vào có chút khó khăn, nhưng hiện tại hạ thân anh đã được giam bên trong một cái lồng mềm mại vô cùng ấp áp, tùy ý đối phương khi nhẹ khi nặng nề thở dốc mà cảm nhận được khoái cảm khi bị cắn nuốt thật chặt. Nếu bây giờ bị co rúm lại, đại khái không cần vài giây, chính mình cũng sẽ phát tiết ra đi.
Chu Sĩ Tranh liên tục hôn môi, vừa chú ý âu yếm tính khí đối phương, trên đỉnh vật cứng cáp đã có chút ướt át, cậu dùng đầu ngón tay cọ xát phần lổ nhỏ, còn chạm nhẹ vài cái, Lí Cẩn liền bắt đầu run rẩy, bộ dáng như không thể chịu đựng nỗi, sau đó lại còn dùng đôi mắt như được tẩm một màng nước dày đặc nhìn anh, tựa như đang cố tình muốn dụ dỗ.
“Sĩ Tranh……….”
Đối phương gọi tên anh.
Rõ ràng chỉ là một việc bé xíu, nhưng đối với Chu Sĩ Tranh mà nói nó càng làm cơ thể anh nóng hơn so với một nụ hôn.
Lí Cẩn chủ động vòng hai chân quấn trên lưng anh, gót chân chầm chậm cọ xát, phảng phất như đang thúc giục; Chu Sĩ Tranh cúi người, thuận theo ý nguyện đối phương bắt đầu đong đưa, cũng không biết vì duyên cớ gì, Lí Cẩn hôm nay tựa hồ không thể thả lỏng, ngay cả rút ra cùng tiến vào đều có chút khó khăn.
“Nhanh lên……” Thậm chí như vậy đối phương vẫn không ngừng thúc giục.
Chu Sĩ Tranh do dự một lát, liền thuận theo lời đối phương tiếp tục luật động, hung hăng đâm sâu vài lần, anh mới phát hiện có chút bất thường, liền dừng động tác lại. Lí Cẩn dùng một cánh tay che khuất mặt, tiếng thở dốc cũng khe khẽ, Chu Sĩ Tranh cẩn thận quan sát, mới chú ý tới khóe mắt đối phương có hơi ửng đỏ, vành mắt lại vô cùng ẩm ướt.
Cậu…… khóc?
Chu Sĩ Tranh mới vừa định hỏi, đã bị đối phương bất thình lình ôm chằm lấy làm có chút nao nao.
“Còn muốn………..”
Lí Cẩn nhỏ giọng nói, Chu Sĩ Tranh chưa bao giờ nghe qua đối phương dùng ngữ điệu yếu đuối như vậy nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không phản ứng được.
“Dùng sức một chút cũng không sao, nhanh lên……..”
Lí Cẩn cơ hồ vứt bỏ việc che dấu tình tự và cảm xúc của mình, tuy bị tiến vào quả thật có đau đớn, nhưng cũng bởi vì không đủ bôi trơn, chỗ sâu trong cơ thể cũng bị ma sát mạnh mẽ hơn, khoái cảm cũng dâng lên mãnh liệt, hưng phấn của cậu hoàn toàn bị khơi mào.
Chu Sĩ Tranh lập tức hiểu được, tiếp tục tiến công thật mạnh mẽ, Lí Cẩn phát ra vài tiếng rên rỉ thưa thớt, hai chân mở thật lớn, ngón chân cuộn siết lại, tựa hồ vì vật cứng một lần nữa bắt đầu ma xát mà cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh chế trụ thắt lưng đối phương, không chút lưu tình, hết lần này tới lần khác đều tiến tới nơi sâu nhất, lực đạo cũng không thả nhẹ, nơi hai người giao hợp phát ra tiếng nước tí tách mỏng manh, còn có tiếng vang của cơ thể khi va chạm, nhận thấy đối phương không ngừng co rút hút chặt lấy mình, Chu Sĩ Tranh cảm giác một trận tê dại sung sướng lủi thẳng lên não, suýt chút nữa vì thế mà tước vũ khí đầu hàng.
Phần đùi Lí Cẩn cùng phần eo của anh không ngừng cọ xát, dường như đang biểu đạt yêu cầu cùng khát vọng, sắc mặt ửng đỏ, thậm chí có chút mơ màng; nhìn đối phương sa vào bộ dáng này, Chu Sĩ Tranh hung hăng co giật, cho dù dục vọng cơ thể đang đạt được thỏa mãn, trong một khoảng thời gian ngắn, lại có một loại cảm giác mất mác không thể hiểu nỗi.
Hốc mắt Lí Cẩn dần dần ướt át, phát ra những tiếng rên vô nghĩa, hạ thân cứng rắn cũng chậm rãi chảy ra bạch trọc, cả người run rẩy, cơ bụng không ngừng co rút; không biết qua bao lâu, Chu Sĩ Tranh cũng phát tiết ra, tính khí thô to chôn sâu nhanh chóng bị mị thịt mềm mại gắt gao quấn chặt, dòng chất lỏng ấm nóng không ngừng tràn vào cơ thể đối phương.
Hô hấp vẫn chưa bình ổn trở lại, Chu Sĩ Tranh chôn mặt trong lòng ngực đối phương, không có chút khát vọng muốn mở miệng. Trên người cả hai đều dính tinh dịch cùng mồ hôi nhưng vẫn ôm chặt cùng một chỗ, giống như người yêu của nhau…… bất quá, đây cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Chờ đợi hơi thở cả hai bình ổn lại, Chu Sĩ Tranh đứng lên, vào phòng tắm tìm khăn mặt, dùng nước thấm ướt rồi vắt ráo mới đem ra; anh định thay đối phương chà lau cơ thể, không ngờ Lí Cẩn lại tiếp nhận khăn mặt, bắt đầu tự lau cơ thể mình.
Trong phòng tràn ngập hương vị sau trận ái tình, Chu Sĩ Tranh mở cửa sổ để thông gió, cũng không định mở hết, dù sao bây giờ cũng đang là mùa đông, nhiệt độ không khí rất thấp, nếu Lí Cẩn cảm mạo hoặc sinh bệnh sẽ không tốt lắm.
Chu Sĩ Tranh liếc nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời đã muốn tối sầm.
Tới đây vào khoảng giữa trưa, trừ bỏ ngâm mình, thời gian còn lại của bọn họ đều vượt qua trên giường. Thành thực mà nói, Chu Sĩ Tranh đối với việc này cũng không có gì bất mãn, dù sao chỉ cần đối tượng là Lí Cẩn, cho dù bị nhốt tại căn phòng này không ra ngoài, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Lí Cẩn lau người xong liền đi vào phòng tắm. Anh vốn tưởng đối phương định tẩy rửa cơ thể, không ngờ một lúc sau, Lí Cẩn lại cầm khăn ướt đi ra, cẩn thận lau chà số chất lỏng lưu lại trên cơ thể anh.
Chu Sĩ Tranh ngồi trên mép giường, cảm nhận khăn mặt mềm mại ấm áp lướt qua bắp chân cùng mắt cá, tiếp đó là đùi, bắp đùi, ngực, bụng, đương nhiên còn có bộ vị giữa hai chân…… động tác của Lí Cẩn vừa cẩn thận lại ôn nhu, vẻ mặt Chu Sĩ Tranh ẩn ẩn có chút thả lỏng.
Lí Cẩn phục vụ vô cùng chu đáo, không chỉ lau cơ thể cho anh, ngay cả lưng cũng không buông tha; gáy cổ bị khăn mặt ấm áp lướt qua, có cảm giác ấm áp lại nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mà, không biết vì sao, lau được một nửa, động tác của Lí Cẩn lại đột ngột dừng lại,
“Lí Cẩn?”
Đối phương không đáp lại.
Chu Sĩ Tranh có chút khó hiểu quay đầu lại.
Chỉ thấy Lí Cẩn ngây ngốc đứng tại chỗ, dùng ánh mắt phức tạp cùng khó có thể tin nhìn anh, đứt quãng nói: “Anh là…… cái kia, Chu Sĩ Tranh?”
Cho dù là bản thân Lí Cẩn cũng không ngờ mình trong tình huống này lại đột ngột nhớ ra.
Sau gáy Chu Sĩ Tranh có một nốt ruồi nhỏ, bình thường đều bị tóc che phủ, bởi vậy cậu không hề chú ý tới điểm này; nhưng ngay lúc nãy, khi tém tóc Chu Sĩ Tranh qua nhìn thấy gáy cổ anh, cậu đột nhiên nhớ lại, đây cũng không phải lần đầu tiên mình nhìn thấy nốt ruồi này.
Khi Chu Sĩ Tranh còn trẻ để tóc rất ngắn, nột ruồi đen đặc biệt nổi bật trên gáy cổ trắng nõn; cậu luôn nhìn nốt ruồi kia, nhiều lúc, trong lòng sẽ có loại xúc động muốn chạm vào, nhưng mà chuyện này cậu chưa bao giờ để Chu Sĩ Tranh biết.
Dù sao, sau đó cũng đã xảy ra chuyện như vậy. Cho dù bị giam cầm vài ngày, trừ bỏ đột nhiên bị sợ hãi cùng bối rối, cậu kỳ thật cũng không hận Chu Sĩ Tranh; bởi vì Chu Sĩ Tranh hiển nhiên cũng không biết, vẻ mặt của mình lúc đó tràn ngập đau thương, tựa hồ muốn dùng hết toàn lực để cầu xin cậu chú ý, rồi lại sợ hãi bị cậu chán ghét.
Mới đầu cậu cũng không biết đối phương vì cái gì lại giam cậu lại, mãi đến sau này mới loáng thoáng hiểu được Chu Sĩ Tranh đối với cậu….. có ý niệm không nên có với bằng hữu trong đầu.