Bây giờ nhớ lại, cho dù là đối tượng đêm đầu, Lí Cẩn căn bản cũng không nhớ được gương mặt đối phương, chỉ nhớ đại khái là một nam nhân, tuổi lớn hơn mình một chút, không còn gì nữa. Đối với trả lời của cậu, Chu Sĩ Tranh cũng không hỏi gì nữa.
Lí Cẩn đột nhiên có chút muốn quay đầu lại, nhìn xem hiện tại anh có biểu tình gì. Tuy rằng đối phương hẳn là nhất thời hứng khởi mới hỏi vấn đề này nhưng nghĩ lại Chu Sĩ Tranh nhận thức mình trong quá khứ, cậu cảm thấy có cảm giác rất mơ hồ…… có lẽ cậu với Chu Sĩ Tranh sinh ra một chút ngoài ý muốn cũng tốt lắm.
Có gì đó đụng chạm lên lưng cậu. Lí Cẩn cứng đờ cả người, một lát sau mới ý thức được thứ mềm mại gì đó là đầu lưỡi của Chu Sĩ Tranh. Đối phương chậm rãi hôn lên lưng cậu, dùng âm điệu không chút để ý hỏi: “Thế còn đối tượng nụ hôn đầu?”
Cậu lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Nhưng Lí Cẩn vừa nói đến đây thì không biết vì cái gì, Chu Sĩ Tranh bất ngờ hung hăng đâm mạnh, địa phương yếu ớt không ngừng bị ma xát, Lí Cẩn nhịn không được căng cứng cả người, ngậm chặt cự vật cứng rắn kia. Trừ bỏ đau đớn bên ngoài, kỳ thật cũng không phải không có khoái cảm, nhưng mà bị cảm giác xâm phạm này áp chế hết thảy. Cảm giác hành động của đối phương ngày càng mãnh liệt, hô hấp Lí Cẩn cũng trở nên dồn dập, theo bản năng muốn thối lui một ít, nhưng bàn tay đối phương đã kìm chặt thắt lưng cậu, không để cậu trốn tránh, nơi giao hợp với nhau đã ướt sũng nhưng không thể giảm bớt được cảm giác bỏng rát đau đớn này.
Lí Cẩn nhịn không được mà rên rỉ, bởi vì biết được đối phương nghe thấy, nhưng động tác lại tựa hồ bao gồm cả tức giận, cậu có chút khó hiểu mà chớp mắt. Nhưng mà rất nhanh sau đó cậu không còn thời gian để suy nghĩ việc này. Động tác Chu Sĩ Tranh ngày càng gấp gáp kịch liệt hơn, cậu chỉ có thể tận lực thả lỏng cơ thể, tránh việc bị tổn thương. Sau khi mọi việc chấm dứt, Chu Sĩ Tranh thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Bị chà đạp xong nằm bẹp trên giường, cả người bủn rủn vô lực, nơi kia vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng mà đối phương chính là kim chủ, Lí Cẩn vội vàng lộ ra một nụ cười khẽ lượng giải. Bất quá, thật đúng là…….đau quá.
Lúc Chu Sĩ Tranh mất đi lý trí giống hệt như dã thú, ôn nhu lúc trước hoàn toàn biến mất, không chút lưu tình mà xông tới chiếm đất không ngừng xâm phạm, phảng phất như muốn đem cậu nuốt vào trong bụng, không chỉ lưu lại không ít dấu hôn trên người, thậm chí còn không ngừng mút và vuốt ve hạ thân cậu, ép buộc cậu phát tiết, tới cuối cùng tính khí cậu căn bản không thể đứng lên nỗi, dưới âu yếm của đối phương chỉ có miễn cưỡng tiết ra vài giọt dịch.Nhưng mà cho dù như thế Chu Sĩ Tranh cũng không buông tha cậu, hai người ở trên giường quần cả buổi sáng, tới gần giữa trưa, Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng chịu kết thúc.
Hô hấp dần bình tĩnh lại, Lí Cẩn mở mắt ra nhìn đồng hồ báo thức, đứng dậy nói: “Em đi chuẩn bị cơm trưa……..”
“Không cần, em cứ nằm nghỉ đi.” Chu Sĩ Tranh nhíu nhíu mày, để cậu quay về giường nằm, chính mình đứng dậy rời đi.
Sau khi đối phương đi rồi, Lí Cẩn cuối cùng mới có dịp nhìn kỹ cơ thể mình, trên người tràn ngập hôn ngân, giữa hai chân dính đầy tinh dịch, trên người đều là hương vị của đối phương…… nói ngắn gọn, vô cùng chật vật.
Hiện tại nhớ lại, Lí Cẩn vẫn không thể hiểu vì sao đối phương lại kích động như vậy. Trong số những người cậu nhận thức, Chu Sĩ Tranh là người bình tĩnh nhất, không phải là loại người lỗ mãng hay xúc động như vậy, bất quá, bọn họ chỉ quen biết vài ngày, có lẽ cậu quan sát nhầm cũng không chừng.
Tóm lại, vì để tiếp tục công việc này, khi đối mặt với kim chủ cậu vẫn nên cẩn thận một chút. Tuy rằng đối phương có thể là người quen trong quá khứ, bất quá Lí Cẩn cẩn thận cũng không có ý muốn ôn lại chuyện cũ, mặc kệ trước kia có quen biết hay không, từng có quan hệ gì, hiện tại bọn họ đã ký hợp đồng mua bán, anh là kim chủ, cậu là trai bao, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Chính là biểu hiện của Chu Sĩ Tranh ít nhiều gì cũng đối cậu có chút để ý, xuất phát từ trực giác, Lí Cẩn có thể khẳng định Chu Sĩ Tranh hơn phân nửa vì nhận ra cậu mới chọn, từ điểm này đại khái có thể suy ra quan hệ trước đó của hai người cũng không tầm thường…… nếu chỉ là bằng hữu cùng khóa, hoặc chỉ là người quen biết, thì không có khả năng Chu Sĩ Tranh cố ý bao dưỡng cậu.
Nhưng mà vô luận Lí Cẩn nghĩ cỡ nào cũng không thể nhớ ra, trong trí nhớ của cậu tựa hồ không có loại hình như Chu Sĩ Tranh, cậu thậm chí còn không thể xác định mình rốt cuộc quen biết đối phương từ khi nào. Cũng có thể có một khả năng khác, kỳ thật chính là Chu Sĩ Tranh đơn phương biết cậu, còn cậu căn bản chưa từng lưu lại ấn tượng gì. Vô luận là đáp án nào, Lí Cẩn cũng xác định một điều, chính mình không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu. Quên thì cứ quên đi, cậu không tính toán nhớ lại. Quá nhiều trí nhớ chỉ làm đầu óc cậu thêm mệt mỏi, nếu đã muốn quên, vậy thì chứng tỏ Chu Sĩ Tranh cho dù từng tồn tại trong cuộc sống trước kia của cậu thì đại khái cũng không phải người quan trọng…… biết điểm này là đủ rồi.
Chu Sĩ Tranh xuống lầu đi vào nhà bếp. Trong tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, đều là Lí Cẩn mấy ngày nay mua thêm. Từ sau khi cậu vào ở nhà này, gian phòng này tựa hồ có hơi thở trước đây Chu Sĩ Tranh không hề nghĩ tới, hương khí thực vật, quần áo giặt xong có hương vị không khí trong lành, còn có hương vị trên người anh….. là mùi của gia đình, nó trở thành một hơi thở rất đặc biệt.
Trước kia trong căn nhà này không hề có hơi thở sự sống, Chu Sĩ Tranh sẽ không tự mình xuống bếp, quần áo cũng đưa đi giặt ủi, từ bỏ gian phòng khách, anh cũng rất ít sử dụng các phòng khác. Bất quá từ sau khi Lí Cẩn xuất hiện, tất cả đều thay đổi. Tuy rằng trước đó đã biết Lí Cẩn am hiểu gia sự, nhưng chân chính nhìn thấy, trong lòng vẫn có cảm giác không nói nên lời. Khi còn thiếu niên, Chu Sĩ Tranh đã vô số lần tưởng tượng qua tương lai của mình và đối phương, nhưng không thể tưởng tượng được, sau khi chia cách nhiều năm, loại ảo tưởng này lại có thể thực hiện dưới phương thức ký kết hợp đồng. Anh có chút tự giễu mỉm cười, mở tủ lạnh.
Bất đồng với Lí Cẩn, Chu Sĩ Tranh không xuống bếp nên chỉ biết làm vài món đơn giản, lấy từ tủ lạnh ra một ít bánh mì nướng với xà lách, trứng và thịt xông khói, có chút không tập trung mà rửa rau xà lách, bây giờ Lí Cẩn có lẽ đang nằm trên giường không thể động đậy đi…….
Chu Sĩ Tranh hiểu rõ chính mình lúc nãy đã mất đi khống chế, hoàn toàn không chút lưu tình, chỉ có chuyện duy nhất đáng mừng là anh không lộng thương đối phương. Lúc ấy nguyên nhân làm anh mất đi khống chế kỳ thật rất đơn giản, bởi vì nghe thấy một câu ‘không nhớ rõ’ kia của Lí Cẩn, tuy rằng hiểu được chính mình không tồn tại trong trí nhớ đối phương, nhưng hiểu và chấp nhận dù sao cũng là hai việc khác nhau.
Anh chiên trứng, chuẩn bị một ít sand-wich đơn giản, làm thêm ly nước chanh sau đó đem vào phòng, nói với người đang nằm trên giường: “Ăn đi.”
Lí Cẩn ngồi dậy, tựa vào đầu giường, ngoan ngoãn tiếp nhận thức ăn, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Đối phương trên người cái gì cũng chưa mặc, chỉ dùng chăn bông che lại hạ thân, Chu Sĩ Tranh nhìn hôn ngân chi chít trên cơ thể xích lõa của đối phương, còn có bộ dáng suy yếu liền cảm thấy không thể kiềm chế được. Bất quá mấy chục phút trước, Lí Cẩn còn nằm trên chiếc giường này, ngoan ngoãn để mặc anh muốn làm gì thì làm……….Chu Sĩ Tranh chuyển tầm mắt, nhìn chăm chú vào hư không một chút, cố gắng để chính mình không cần nghĩ tới phương diện kia nữa.
Lí Cẩn đại khái là thật sự đói bụng, một dĩa sand-wich đều ăn sạch sẽ, Chu Sĩ Tranh nhìn chén dĩa một chút, tiếp đó nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của đối phương. Còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Lí Cẩn đặt chén dĩa lên đầu giường, có chút gian nan định leo xuống giường.
“Em muốn làm gì?” Chu Sĩ Tranh hỏi.
“Em muốn tắm một chút.” Đối phương thành thực trả lời.
Chu Sĩ Tranh lúc này mới nhớ lại trên người đối phương đều là mồ hôi cùng tinh dịch, đại khái rất muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, anh vội vàng đỡ lấy đối phương, có chút không được tự nhiên nói: “Anh đỡ em qua.”
Lí Cẩn gật gật đầu, cả người cơ hồ rúc vào trong lòng anh, phảng phất cả ngươi vô lực. Lại nói thêm, dáng người cả hai gần bằng nhau, chu Sĩ Tranh cũng không đủ lớn để ôm đối phương vào phòng tắm, nhiều lắm cũng chỉ có thể nửa đỡ nửa ôm. Hai người vào phòng tắm xong, Lí Cẩn ngồi xuống trong bồn tắm lớn, mở vòi sen, sau đó lấy sữa tắm tẩy trừ cơ thể.
Chu Sĩ Tranh do sự một chút, chợt nghe đối phương cơ hồ có chút khách khí nói: “Anh ra ngoài trước đi, em tự mình tắm được.”
Lí Cẩn đã nói như vậy, Chu Sĩ Tranh chỉ có thể gật gật đầu, đi ra khỏi phòng tắm. Tuy rằng rất muốn tự mình tẩy trừ cho cậu, bất quá Chu Sĩ Tranh nhìn ra đối phương cũng không muốn để anh động thủ, bằng không luôn luôn ngoan ngoãn thuận theo ý mình sẽ không cố tình mở miệng bảo mình đi ra ngoài, vì thế Chu Sĩ Tranh hiểu rõ ý cậu mà rời đi. Đóng cửa phòng tắm lại, Chu Sĩ Tranh đứng ở đó một lúc lâu mới xoay người đi. Bởi vì phóng túng cả buổi sáng, sàng đan cùng chăn đơn đều có chút khó coi, anh đổi một bộ mới, tùy ý nhét mớ đó vào trong giỏ giặt quần áo. Bên ngoài vẫn còn mưa, không thể mở cửa sổ thông khí, Chu Sĩ Tranh liền mở điều hòa. Anh nhìn không khí u ám ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới, chỉ có thời gian một năm…… một năm sau, anh thật sự có thể buông người này sao? Từ nhỏ đến lớn, Chu Sĩ Tranh luôn là một người cố chấp, thích thứ gì cũng chưa từng thay đổi, anh xác định, từ sau khi chia tay, sau nhiều năm như vậy, anh vẫn thích Lí Cẩn……. nhưng mà, hiện tại Lí Cẩn đã thay đổi, tuy rằng không biết vì cái gì lại biến thành dạng này nhưng Chu Sĩ Tranh lại càng si mê cậu hơn. Này cũng không phải hiện tượng tốt.
Anh muốn.
Thậm chí ngay vừa rồi, anh còn không thể khống chế làm ra chuyện như vậy với Lí Cẩn, tuy rằng đối phương cũng không phát hiện ra dị trạng gì, nhưng anh vốn không nên kích động như vậy……. nhớ lại chuyện xảy ra vừa nãy, còn có bộ dáng nhu thuận từ đầu tới cuối, tay anh đột nhiên run rẩy khe khẽ, hô hấp cũng dồn dập hơn, Chu Sĩ Tranh dùng sức siết tay, vội càng lấy một cái chai trong ngăn tủ, lấy một viên thuốc nuốt vào. Một lát sau hô hấp của anh dần dần bình tĩnh lại, khôi phục lại trạng thái trấn định.
Chu sĩ Tranh bỏ lại chai thuốc vào ngăn tủ, hít sâu một hơi, anh không phải không thích bộ dạng nhu thuận của đối phương, ngược lại, chính bởi vì quá thích…..tuy rằng biết bộ dáng kia chỉ là giả vờ, nhưng dạng Lí Cẩn này, lại vô cùng hữu hiệu kích động dục vọng đã ngủ đông từ rất lâu trong lòng anh……..hơn nữa, anh biết rõ cứ như vậy cũng không phải biện pháp…… bất quá chỉ ngắn ngủi vài ngày anh đã muốn lún vào nó ngày càng sâu.
“Anh đang làm gì?” Người từ trong phòng tắm tập tễnh đi ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm, cả người ướt sũng, tóc ướt dán trên trán, gương mặt tuấn tú mang theo tươi cười có chút vô tội, thoạt nhìn có vài phần tâm tính trẻ con.
“Không có gì.” Anh đáp.
Đối phương thực tự giác nhích lại gần, dừng lại bên cạnh anh, tựa hồ muốn nói gì, cũng như đang chờ anh nói chuyện. Chu Sĩ Tranh nhìn cậu, một lát sau thình lình nói: “Anh không thích nam nhân nhu thuận.”
Đột nhiên nghe thấy thế, Lí Cẩn ngẩn người, không lập tức trả lờ