Cố Minh Châu chẳng rõ anh đang nghĩ gì. Nhưng cô thầm nhận định, phần vì Cố Yên vẫn giữ vững nguyên tắc của mình, dù đã dứt tình với Phương Diệc Thành nhưng nếu Lương Phi Phàm dám khiến nhà họ Phương khuynh gia bại sản thì dễ chừng kể từ nay trở đi, nó sẽ không thèm đoái hoài gì đến Lương Phi Phàm nữa. Bên cạnh đó, cô tuyệt đối không muốn chứng kiến cảnh Phương Phi Trì rơi vào khốn đốn.
Song, Dung Lỗi và Phương Phi Trì thù cũ hận mới chồng chất, hơn nữa toàn từ cô mà ra, cô biết phải trả lời câu hỏi “Em nói xem” thế nào đây?
“Anh giúp anh ấy nhé.” Cô hạ quyết tâm nói, “Anh ấy là bạn em, cũng từng giúp em rất nhiều. Chuyện đã vậy, em không thể khoanh tay đứng nhìn được. Anh nể tình em, giúp anh ấy được không?”
Song tự dưng Phương Phi Trì lại lặn mất tăm không sủi bọt. Không ai lèo lái Hồng Nghiệp, thành thử chỉ một thời gian ngắn đã bị Lương Phi Phàm tranh thủ nuốt chửng hơn nửa. Cố Minh Châu lùng sục mọi xó xỉnh rồi mà không cách nào tìm được anh. Chỗ Trình Quang cũng biệt tăm không tin tức. Còn phía Lộ Hân Nam, nom sắc mặt đoán chừng cô nàng biết Phương Phi Trì đang ở đâu nhưng kể cả Cố Minh Châu có hỏi thì cô nàng cũng vòng vo, úp úp mở mở. Cứ nghĩ tới mối quan hệ phức tạp của hai người là cô cũng ngại không dám gặng hỏi đến cùng.
Sau bữa tối, ông trời con Dung Dịch vừa lon ton ra khỏi thư phòng của Dung Nham đã sà vào tay Cố Minh Châu.
“Đá nhỏ này, bao lâu rồi con chưa được gặp chú Wallace nhỉ?”
Thấy mẹ tít mắt cười với biểu cảm dịu dàng hiền hòa khác hẳn mọi ngày, Dung Dịch cũng toe toét đáp, “Con không nhớ.”
“Còn bé mà đã vô tâm rồi, chú ấy thương con thế cơ mà!” Cố Minh Châu nhéo mũi con trai, “Hay Dung Dịch gọi điện cho dì Lộ Lộ, hẹn dì và chú Wallace dẫn con đi dã ngoại nhé?”
Dung Dịch lắc đầu, “Con muốn đi cùng bố để bố dạy con nướng chân gà cơ.”
“Ngoan nào, bố mẹ cũng đi cơ mà. Con hẹn chú và dì rồi cả nhà ta cùng đi dã ngoại.” Cố Minh Châu gạ thằng bé.
“Chú Hai cũng đi ạ?”
“Ừ, chú Hai cũng đi luôn.”
“Thế chú Tư?”
“Con cứ hẹn dì Lộ Lộ và chú Wallace đi, còn lại để mẹ hẹn cho.” Cố Minh Châu cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười.
Sau một hồi ngẫm ngợi, thằng bé ngó sang trái, nghiêng sang phải rồi rạp người thì thầm vào tai mẹ, “Mẹ ơi, có phải mẹ nhớ chú Wallace không?”
Cố Minh Châu đờ ra một lúc, bấm bụng cười xòa, vẻ lúng túng, “Ờ ừ, thế nên Đá nhỏ giúp mẹ hẹn chú ấy nhé, được không?”
Dung Dịch trịnh trọng lắc đầu, “Mẹ, con nghĩ mẹ nên lấy bố thì hơn. Bình thường, mẹ của em bé thì phải lấy bố của em bé chứ. Mẹ mà lấy chú Wallace thì kỳ lắm. Hơn nữa, con thích bố hơn, bố con giỏi hơn!”
“Này, Dung, Dịch!” Gân xanh trên trán cô giật liên hồi, cơn giận bốc lên tận đầu, “Ai dạy con ăn nói kiểu linh tinh ấy hả?”
Dung Dịch gãi cằm, “Chú Hai ạ! Mới rồi con nghe chú Hai nói chuyện điện thoại bảo bố giúp chú Wallace gì đó, thì phải giỏi hơn mới giúp được nhau chứ!”
Lúc đó Dung Nham nhô đầu ra khỏi thư phòng ngó nghiêng xem trò vui, cậu chàng giật thót mình trước nụ cười nham hiểm của Cố Minh Châu, “Này làm gì đó... chị đừng có qua đây!”
“Anh! Á á... vợ anh lên cơn điên rồi, anh mau qua đây...”
Sau màn dụng hình bức cung, cuối cùng thì Dung Nham cũng chịu khai ra nơi ẩn nấp của Phương Phi Trì thông qua sự giúp đỡ của Kỷ Nam. Trưa hôm sau Cố Minh Châu lập tức mò tới đó. Căn nhà nằm ở ven hồ vùng ngoại ô là nơi có phong cảnh hữu tình, Cố Minh Châu đứng trên ban-công tầng hai phóng tầm mắt nhìn về phía mặt hồ xanh biêng biếc ngay gần đó và những rừng cây nhấp nhô đằng xa, tự đáy lòng không khỏi cảm khái: “Phương Phi Trì này, anh cũng biết hưởng thụ quá nhỉ.”
“Em thích thì anh tặng em,” Phương Phi Trì khẽ cười, vẫn cái dáng điệu ngả ngớn ấy, “Hoặc em về đây sống với anh, kiểu gì anh cũng chiều. ’’
“Đến nghỉ ngơi còn nghe được, nhưng mà cứ phải giải quyết xong mấy chuyện rắc rối thì mới có hứng, anh thấy đúng không?” Cố Minh Châu lái sang chủ đề chính.
“Chỉ cần có liên quan tới em thì anh luôn sẵn hứng.” Phương Phi Trì làm bộ nhún vai.
“Phi Trì, em thực lòng quan tâm tới anh. Mong anh đừng giở thái độ đó ra với với em,” Cố Minh Châu nghiêm nghị nói.
“Vậy em về với anh đi, nếu tình trường được như ý thì anh chẳng ngại gì không dâng Hồng Nghiệp cho bậc thánh nhân si tình Lương Phi Phàm đang lồng lộn kia đâu.”
“Anh biết vì sao cậu ta phải lồng lộn lên không?” Cố Minh Châu đanh mặt, “Vì Cố Yên mất tích, Lương Phi Phàm không tìm ra con bé nên cậu ta mới trút giận xuống nhà anh. Có điều, Phương Diệc Thành mà bị Lương Phi Phàm hành chết thật thì kể cả cậu ta có tìm được Cố Yên đi chăng nữa, con bé cũng chẳng đời nào chịu tha thứ cho cậu ta.”
“Sao em không đi nói với Lương Phi Phàm ấy. Cứ bảo hắn thôi giở trò đi, há chẳng dễ hơn việc bảo anh đi chống đối hắn?” Những ngón tay của Phương Phi Trì không ngừng vẩy vẩy chiếc bật lửa, tai vẫn thờ ơ lắng nghe.
“Anh tưởng em chưa thử chắc?! Bây giờ Lương Phi Phàm mà tỉnh táo như bình thường thì làm gì có chuyện bày lắm trò điên thế? Cậu ta cứ háo thắng kiểu này, chỉ tổ về sau cả hai không chột thì cũng què! Thế nên anh không thế gác súng đầu hàng được!”
Phương Phi Trì vẫn bông lơn bông phèng bảo, “Ơ! Em không biết anh có biệt tài một khi súng đã cương là phải vật mấy chục hiệp mới gục à?”
Cố Minh Châu hầm hầm vỗ bàn, “Phương Phi Trì!”
Thực ra, Phương Phi Trì rất thích nét mặt hằm hằm đáng yêu của cô, anh nhoẻn cười dịu dàng, ánh mắt nhìn cô như đóng đinh, Cố Minh Châu thấy mất tự nhiên, bèn chuyển sang quắc mắt với anh.
“Thôi được rồi, nghiêm túc vậy. Tóm lại em muốn nói gì?” Thôi cái vẻ cười cợt nhơn nhơn của mình, Phương Phi Trì châm một điếu thuốc, “Vòng vo nãy giờ, rốt cuộc em có tin tức tình báo gì muốn tiết lộ cho anh? Đá nhà em và Lương Phi Phàm gia nhập phe đồng minh rồi à? Có phải em đang định nhắc anh phải cẩn thận không?”
Cố Minh Châu kinh ngạc hỏi, “Anh nói thế là sao?!”
“Đừng nóng, anh đoán mò thôi. Mỗi lần có chuyện gì dính dáng đến Dung Lỗi là em lại tỏ ra thẹn thùng, lúng ba lúng búng. Để anh đoán nhé, có phải Dung Lỗi đã nói gì với em à, về anh đúng không?” Điếu thuốc ấy, Phương Phi Trì chẳng buồn đưa lên môi mà cứ để nó tự cháy một đoạn, về sau anh búng tàn thuốc, môi thoáng nụ cười nhạt.
“Anh ấy có chứng cứ liên quan đến việc anh rửa tiền.” Dù cô đã cố cắn chặt hai hàm răng, nhưng câu nói ấy vẫn bật ra khỏi miệng, “Phi Trì, em không muốn thấy cảnh anh và Dung Lỗi nảy sinh mâu thuẫn.”
“Vậy tức là em đã van xin cậu ta? Vì chuyện này? Vì anh?” Phương Phi Trì cười kiểu khó hiểu.
Cố Minh Châu không gật đầu, song cũng chẳng lắc đầu. Cô đọc được ánh mắt anh, mà cô nghĩ anh cũng hiểu ánh mắt mình. Bằng không, nụ cười sẽ chẳng nguội tắt dần trên môi anh như thế.
Phương Phi Trì tránh mặt cô đã được một thời gian, bây giờ đôi bên nhìn thẳng vào nhau thế này, đối với anh mà nói, giống như thể anh đang bị ngạt thở, anh đã ở bên bờ vực của cái chết với một ngụm không khí ít ỏi sắp cạn kiệt - bấy lâu vùng vẫy trong tuyệt vọng, giãy giụa trong đớn đau, cuối cùng cũng được giải thoát, vậy mà cô lại kéo giật anh lại, buộc anh phải trải qua cơn đớn đau ấy một lần nữa.
Phương Phi Trì ngoảnh mặt đi nơi khác, ánh mắt trôi về phía xa xăm, “Em.. toàn lo bò trắng răng.”
“Những chứng cứ ấy,” Anh chỉ vào máy hủy giấy trên bàn làm việc, giống như phải dùng hết sức mới thốt được lên lời, “Cách đây không lâu, toàn bộ đã bị bỏ vào đó rồi.”
Hôm Trương Quỳnh hạ cánh xuống thành phố C, ngay buổi tối hôm đó, Phương Thị Quốc và Diên đánh nhau một trận tơi bời hoa lá cành, Dung Lỗi cùng Phương Phi Trì đều lo anh em nhà mình bị lép vế nên mới lóc cóc đi theo.
Trên bàn rượu, cả Phương Thị Quốc lẫn Diên đều kiệm lời đến đáng sợ, thế rồi chẳng hiểu sự gì run rủi mà cả hai gã đàn ông cùng trở nên đồng cảm khi bàn đến tính nóng nảy hay thói xốc nổi của Hải Đường và rồi say khướt lúc nào chẳng hay.
Thấy sự tình đó, đương nhiên Dung Lỗi và Phương Phi Trì cũng chung một nỗi cảm thông.
Phương Thị Quốc và Diên vẫn tiếp tục ôm vai bá cổ lai rai sang tăng hai. Còn Phương Phi Trì, trải qua cả một buổi tối nhạt nhẽo, vừa dợm đứng dậy ra về thì bị Dung Lỗi kéo ở lại.
Mấy phút sau, có người bước vào gởi Dung Lỗi một cái túi, Dung Lỗi không liếc qua mà đưa luôn cho Phương Phi Trì, “Tôi chẳng phải bậc quân tử gì nhưng đã đưa những thứ này cho anh rồi thì tôi đảm bảo sẽ không có ai lật lại vụ này nữa. Nếu sai, anh cứ đến tìm tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Trăm phần trăm là Lương Phi Phàm sẽ gây chiến với nhà anh, từ xưa đến nay Trần Ngộ Bạch không bao giờ khơi mào những trận chiến mà không nắm chắc phần thắng, cậu ta nói bóng nói gió sẽ thu mua công ty nhà anh, bây giờ hắn đã thâu tóm không ít cố phần rồi.”
“Không khiến chú phải lo.” Phương Phi Trì dửng dưng nói.
Song Dung Lỗi cũng không hề vì thái độ lạnh nhạt của anh ta mà trở nên nao núng, “Tôi có ít tiền, bao giờ cần thì cứ đến tìm tôi.”
Phương Phi Trì nhướn mắt, “Tại sao phải vậy?”
Dung Lỗi nghiêm sắc mặt, từ tốn nói một câu.
Câu nói ấy, kể từ lúc tỉnh dậy sau cơn say, anh làm đủ mọi cách mà không sao xua được nó ra khỏi đầu.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ đó là một trong những thời khắc yếu đuối hiếm hoi trong suốt cuộc đời anh.
Anh nhắm mắt thở dài, đoạn day huyệt thái dương, giọng nghèn nghẹn bảo: “Đích thân Đá nhà em đưa anh, bao gồm cả bản chính và bản sao. Cậu ta nói, cậu ta đến trả nợ hộ người phụ nữ của mình.”
Không bởi khoan dung độ lượng, cũng chẳng phải do tình thương mến thương gì, sở dĩ Dung Lỗi tha cho anh là vì anh đã từng giúp Cố Minh Châu. Đành rằng có khả năng Dung Lỗi không vui vẻ gì, nhưng anh vẫn tình nguyện giơ vai gánh vác bằng tất cả sức lực, chỉ bởi Cố Minh Châu là người phụ nữ của anh.
Anh đến trả nợ hộ người phụ nữ của anh.
Câu nói ấy — Hiển nhiên khiến Cố Minh Châu không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Lãng mạn quá nhỉ?!” Trầy trật lắm, Phương Phi Trì mới thốt được ra câu ấy. Nói xong, anh chán chường ngả ra sau, tựa vào lưng ghế, “Thôi được rồi, không có việc gì nữa thì em về đi.” Sự gắng gượng của anh sắp chạm ngưỡng đến nơi rồi.
Lúc này, lòng cô cũng dậy lên nỗi nhớ da diết chỉ muốn quay về ngay, “Có chắc anh sẽ không buông xuôi Hồng Nghiệp không đấy?”
“Chưa rõ nữa, nếu Lương Phi Phàm vẫn muốn tiếp tục thu mua thì nói thật là cũng có quan trọng gì với anh đâu.”
“Sao lại không quan trọng! Hồng Nghiệp là tâm huyết mấy năm nay của anh, huống hồ Lương Phi Phàm cưỡng chế thu mua như thế nhất định cũng ảnh hưởng không nhỏ đến việc quay vòng vốn của cậu ta. Rồi thì cả hai bên đều chịu thiệt chứ sao nữa!”
Giọng nói gay gắt của cô làm Phương Phi Trì thêm khó chịu, anh buột miệng nói: “Mặc kệ, nếu không phải vì em, thì ngày xưa anh đã chẳng lập nên Hồng Nghiệp.”
Lời vừa buột khỏi miệng, nắm tay Phương Phi Trì giấu dưới gầm bàn liền siết mạnh thêm, khớp tay nổi màu trắng xanh. Vậy mà Cố Minh Châu vẫn vô tư nh