"... Sau này con hứa sẽ không đánh nhau với Thi Vương nữa! Cũng không bao giờ dùng vũ lực với bọn con gái nữa.”
“Ngoan lắm!’
“Nhưng mà... con không muốn lấy nó làm vợ đâu.”
Dung Lỗi sững ra một lúc rồi phá lên cười. Tiếng cười giòn tan sảng khoái vọng vào tĩnh lặng cửa màn đêm.
Thấy bố cười, Dung Dịch cũng cười theo. Thằng bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi quay trở về với vấn đề đang nói dở, “Bố, sao bố biết hôm nay con dỗi mẹ”
Dung Lỗi đưa tay lên vỗ đầu con trai, "Tiếng Trung có câu, suy bụng ta ra bụng người, bởi vì bố cũng thường xuyên dỗi mẹ nên bố nhận ra Dung Dịch cũng thế ”
"ố ồ...” Bố vừa dứt lời, Dung Dịch mừng như vớ bở, nó hí hứng lớn giọng bảo, “Mẹ con là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp! Bố dỗi mẹ, lại không phải đàn ông chân chính!”
Dung Lỗi nhoẻn cười, đoạn ngồi xuống sửa lại cổ áo của con trai. Anh vỗ vai nó, thở dài bảo: “Khi nào bước sang tuổi hai mươi, con sẽ hiểu, trên đời này luôn có một người phụ nữ không cần con phải sắm vai người đàn ông chân chính, cô ấy cũng giống như một cái tôi khác của con, vui buồn cùng hưởng, sống chết có nhau. Đối với bố, mẹ con là người phụ nữ duy nhất ấy. Dung Dịch, tình cảm có rất nhiều loại, người ta gọi thứ tình cảm này là tình yêu.”
Dung Dịch nửa hiểu nửa không song vẫn cảm thấy thật mới lạ.
Lần đầu tiên trong thời ấu thơ của nó, có một người đàn ông chuyện trò với nó như giữa những người đàn ông bình đẳng. Lần đầu tiên, trong tâm hồn non nớt của nó có cảm giác được làm người đàn ông vĩ đại.
Nhiều năm về sau, khi Dung Dịch đã trở thành một người đàn ông thực thụ, cứ mỗi lần nhớ lại bóng dáng cao to của bố cùng những lời răn dạy trong đêm trăng mờ ảo kia, là nó lại thấy một bầu máu nóng chảy tràn trong từng huyết quản cùng với một cảm giác sùng bái và ngưỡng mộ.
"Bố, sau này con sẽ không bao giờ giận dỗi mẹ nữa!” Sau một hồi suy tư, thằng bé nghiêm túc hứa với bố.
Dung Lỗi đã đạt được mục đích của cuộc nói chuyện, anh nựng má con trai, ôm nó lên, chầm chậm thả bước trở về. Dung Dịch nhoài người trên vai bố, ôm cổ và đếm những sợi tóc trên đầu bố, lát sau nó nghiêng đầu nhũn nhặn hỏi: “Bố ơi, hôm nay mẹ có chuyện gì mà buồn thế, bố nói con biết đi. “
“Bà ngoại của mẹ qua đời.” Dung Lỗi luôn cho rằng sinh ly tứ biệt là chuyện mà bất cứ ai cũng phải trải qua trong đời, thế nên không nhấc thiết phải giấu thằng bé, “Với cả, ông ngoại đang bệnh nặng, dì Cố Yên của con có chút chuyện cần mẹ giải quyết.”
“Sao bố không giúp me? ”
“Những gì có thể giúp thì bố đã làm cả rồi, nhưng con người ta có rất nhiều việc phải tự mình giải quyết.”
"Ví dụ như đi vũ trụ phải không ạ ? “
Nghe đâu, vào đêm đầu tiên rời khởi trần gian, linh hồn con người vẫn chưa tìm được đường xuống cõi âm, thế nên trước linh cữu phải chong đèn, cửa luôn để mở, con cháu họ hàng thay nhau túc trực bên linh cữu, có thế thì linh hồn của người quá cố còn dừng chân nơi dương gian mới nhẹ lòng ra đi.
Cả đêm ấy, Cố Minh Châu và hai đứa em gái luân phiên túc trực bên linh cữu bà ngoại. Cô thu xếp từ trong ra ngoài, kể từ lúc ngồi xuống, người rệu rã chẳng thiết nói nhiều. Còn Cố Yên với bản tính chậm chạp hời hợt nên con bé cũng chỉ lặng lẽ cúi mặt nước mắt chảy dài, nom bề ngoài chẳng thấy đau lòng là mấy.
Riêng Nguyễn Hạ thì khác. Người bà máu mủ ruột rà duy nhất của nó đã ra đi. Suốt từ rạng sáng hôm qua cho đến tận tinh mơ hôm nay, nó khóc đến mòn cả người.
Chỉ có Cố Minh Châu là phát hiện ra, kể từ lúc chập tối, ánh mắt đong đầy đau khổ của nó đã đượm thêm nhiều nỗi bi thương, nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Mỗi lần nhìn sang con bé, lòng cô chỉ càng thêm xót xa, quặn thắt. Cứ đinh ninh Nguyễn Hạ đang bùi ngùi nghi về quãng đời bơ vơ không nơi nương tựa sau này nên cô cũng không đả động hỏi han.
Quãng hơn ba giờ sáng, trời rét căm căm, Trình Quang mang canh nóng và bữa sáng tới cho ba chị em. Tối qua Lương Phi Phàm phải về thành phố giải quyết công việc quan trọng, đến khoảng năm giờ sáng hôm nay mới trở lại. Cậu ta nhăn mày xót xa khi thấy đôi mắt đã mọng sưng húp của Cố Yên.
Thấy trời đã hửng sáng, Cố Minh Châu liền bảo hai em đi nghỉ ngơi. Cố Yên và Nguyễn Hạ không muốn nhưng một người bị Lương Phi Phàm bế thốc đưa đi, còn người kia được Trình Quang dìu lên lầu.
Tám giờ hơn, Dùng Lỗi đưa Dung Dịch tới.
Cố Minh Châu sững sờ trước sự xuất hiện đường đột của cậu con trai, nhân lúc mọi người chỉ thằng bé cách khấu đầu trước linh cữu, cô kéo Dung Lỗi ra một chỗ, “Tiểu Hạ đang ở trên gác, sao anh...”
Dung Lỗi dùng ánh mắt không hài lòng ngắt lời cô. Nom sắc mặt cô hốc hác tiều tụy, anh mở miệng như định nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, thay vào đó anh kéo cao chiếc áo măng tô trên người cô như một hành động an ủi, “Lát nữa anh sẽ đưa con về. Nói gì thì nói, nó cũng là đứa chắt đầu tiên của bà, nó cũng nên đến khấu đầu lạy bà chứ. ”
“Em thức trắng từ đêm qua tới giờ à, sắc mặt em nhìn tệ lắm.” Dung Lỗi cau mày, nựng má cô.
“Đợi hai chị em nó xuống rồi em đi nghĩ.” Cố Minh Châu day huyệt thái dương, bải hoải, “Hôm nay anh ghé chỗ kia không? Có cần đàm phán lại với người ta không? Hợp đồng lớn thế mà để lỡ thì tiếc lắm.”
“Kinh doanh có bao giờ là hết việc, huống hồ em đang bận bịu ở đây, anh về đó cũng không yên tâm.” Nói đoạn, anh liền bế bổng đứa con vừa chạy tới. Trong vòng tay cùa bố, Dung Dịch chồm người thơm lên má mẹ. Cố Minh Châu xoa tóc và mặt con trai, thấy lòng dịu đi phần nào.
“Mấy ngày này anh sẽ năng qua chỗ bố em, phía Vi Bác anh cũng dặn dò Jessica và nhân viên rồi, anh sẽ giúp em để ý công việc đằng đó. Em đừng lo lắng nhiều, nhớ chú ý nghĩ ngơi.” Anh lên tiếng bảo, vẫn cái giọng trầm trầm, từng câu từng chữ chứa chan nồng nàn. Thấy bố mẹ đang nói chuyện, Dung Dịch chỉ biết chớp mắt trong yên lặng, hết liếc nhìn mẹ, lại quay sang ngó bố.
Hai gương mặt một to một nhỏ, kề sát nhau của bố con nó đã mang lại cho Cố Minh Châu cảm giác êm đềm ấm áp đến khó tả. Lúc này, cô chỉ muốn ôm chầm lấy anh, nhưng giữa chốn đông người, cô chỉ lén lút luồn tay vào áo anh, khẽ đẩy yêu anh một cái, "... Em biết rồi.”
Hôm đưa tang bà, cảnh trời quang đãng, nắng ráo.
Từ nghĩa trang đi ra, mấy người họ hàng xa đều lần lượt cáo từ ra về, ban tang lễ cũng lục tục giải tán.
Cố Yên được cấp dưới của Lương Phi Phàm đưa thẳng về thành phố. Lúc đi một đoàn người rầm rộ, lúc về chl lèo tèo vài mạng gồm Cố Yên, Nguyên Hạ, Trình Quang, Dung Lỗi, có cả Diên và Hải Đường.
Lều bạt ngoài sân đã được gỡ xuống, để lại cho khu vườn một vẻ trống trải tiêu điều.
Nguyễn Hạ lặng lẽ đi đầu, suốt chặng chẳng nói với ai câu nào, vừa đẩy cửa,cảnh vườn không nhà trống dội vào mắt, cô ngấn ngơ mấy giây,sau một hồi dáo dác tìm kiếm trong vô thức, thế rồi không nén nổi mình,cô nghẹn ngào bật khóc.
Cố Minh Châu đau đớn khôn nguôi. Cô ôm chầm lấy em gái, không ngớt an ủi.
”Tiểu Hạ…Tiểu hạ” Cố Minh Châu vừa ôm vừa cố gắng đỡ cô bé.Trình quang chạy tới giúp một tay những Nguyễn Hạ chẳng chịu ai,từ đầu đến cuối vẫn bám rịt chị Sở Sở,tiếng khóc vang lên đầy não nùng,đau khổ.
Bên tai Cố Minh Châu chỉ còn tiếng ù ù,lòng thêm nặng nề ,“Tiểu Hạ,em phải mạnh mẽ lên! Em cứ thế này bà ngoại không yên tâm ra đi đâu,Tiểu Hạ,nghe không Tiểu Hạ!”
“Chị! “ Nước mắt trong Nguyễn Hạ lại vỡ òa lên thành những tiếng khóc nức nở , “Em xin lỗi! Em xin lỗi!”
Mấy ngày không nghỉ ngơi,đầu óc choáng váng,mình mẩy bải hoải,chừng như Cố Minh Châu không ôm nổi một Nguyễn Hạ đang gào khóc thảm thiết.
Đúng lúc ấy,một đôi tay mạnh mẽ vươn ra nâng khủy tay cô,đỡ cả cô lẫn Nguyễn Hạ.
An ủi người khác vốn không phải sở trường của Dung Lỗi nên anh chỉ giữ yên lặng.Nguyễn Hạ vùi đầu vào ngực anh bật khóc ngon lành.Anh bối rối đứng thẳng lưng,một tay vỗ nhẹ lên lưng cô ấy nhưng ánh mắt vẫn đau đáu nhìn Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu mệt bã người.Cô cúi đầu buông tiếng thở dài,tay day huyệt thái dương.
Đời người có bát khổ bát nạn,có lẽ đỗi với nhiều người ,chữ “ly” là khổ nhất.
Nguyễn Hạ khóc đến lả người rồi được dìu lên xe.Ngồi ở băng ghế sau,cô bé nhắm nghiền mắt tựa như một con thú bị thương, cơ thế run lên bần bật trong tiếng nức nở.
Diên và Hái Đường đi một xe. Dung Lỗi lái xe mình. Ớ ghế sau, Cố Minh Châu và Trình Quang mỗi người một bên kẹp Nguyễn Hạ ngồi giữa.
Chương 17: Chúng mình lấy nhau rồi về sống chung, để hàng đêm anh được ôm em ngủ
Quãng đường về thành phố dài lê thê mà im lìm không một tiếng động. Khóc chán khóc chê, Nguyễn Hạ uể oải dựa vào lưng ghế.
Cố Minh Châu và Trình Quang biết ý quay mặt đi, để dành cho cô bé một không gian riêng tư yên tĩnh.
Trong lúc tập trung lái xe, thỉnh thoảng Dung Lỗi lại liếc nhìn người ngồi sau qua tấm gương chiếu hậu. Cố Minh Châu vừa chợp mắt được một chốc, lúc tỉnh dậy tình cờ bắt gặp cái nhìn sâu thăm thẳm của anh, cô nhoẻn miệng cười đáp lại. Lúc ấy, ánh mắt trìu mến của anh bỗng nhiên chan chứa yêu thương.
Trong gương, Cố Minh Châu để ý thấy Nguyễn Hạ đang thất thần nhìn về phía trước. Cô giật thót mình, đoạn quay sang quệt nước mắt cho con bé, “Cố Yên dọn về nhà chồng sắp cưới rồi, em dọn đến sống với chị nhé?” Cô dịu giọng hỏi Nguyễn Hạ.
Nguyễn Hạ không ngoảnh mặt đi, mắt vẫn đau đáu nhìn vào gương chiếu hậu. Con bé nhìn cô qua tấm gương rồi lắc đầu, “Thôi chị Lộ Lộ có phân cho em một phòng ở ký túc xá, trước kia thỉnh thoảng em vẫn về đó ngủ, giờ em dọn đến đó luôn.”
“Không có người chăm sóc em, chị không yên tâm. Thôi cứ về sống với chị một thời gian, bao giờ tâm trạng khá hơn, em hẵng dọn đi.” Nguyễn Hạ lắc đầu nguầy nguậy. Sau sáu năm, cô bé yếu đuối của ngày xưa đã có sự kiên cường mang dấu ấn của Cố Minh Châu, “Chị... em tự chăm sóc mình được. Em không sao.”
Cố Minh Châu xoa đầu em bằng vẻ xót xa nuối tiếc, đoạn kéo con bé vào lòng mình.
Khoảnh khoắc chạm vào cơ thể mềm mại của cô lại khiến giọt nước mắt lăn dài trên má Nguyễn Hạ.
Đưa Nguyễn Hạ về ký túc xá, Cố Minh Châu cũng tranh thủ làm qua một vòng kiểm tra xung quanh. Điều kiện vật chất và an ninh của ký túc xá khá tốt, hơn nữa đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng với Nguyễn Hạ lại là một cô bé hết sức nhiệt tình. Thấy Nguyễn Hạ và bạn tỏ ra thân thiết, tự nhiên cô cũng an tâm phần nào.
Ngồi một lúc, đến khi bọn họ dợm đứng dậy ra về thì Nguyễn Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu sau quãng thời gian dài không nói năng gì, đôi mắt long lanh nhìn Dung Lỗi, “Kevin, em có thể nói chuyện riêng với anh không?”
Dung Lỗi nhìn Cố Minh Châu ướm hỏi. Song cô lại ngoảnh mặt đi nơi khác cốt lảng tránh ánh mắt anh. Anh chau mày, quay sang trả lời Nguyễn Hạ, “Được chứ.”
“Vậy bọn em về trước, Lục Lục, đi thôi.” Nghe được câu trả lời của anh, lòng cô bỗng dấy lên nỗi chua chát mơ hồ, rất khó diễn tả, đoạn kéo Trình Quang mau mau chóng chóng rời đi.
Về nhà cất hành lý, rửa mặt mũi, sau đó Cố Minh Châu lại lái xe đến nhà họ Dung.
Nhắc thấy mẹ, Dung Dịch liền rơm rớm nước mắt, cắm đầu cắm cổ chạy đến nũng nịu như một chú cún con. Cố Minh Châu cũng nhớ thằng bé xiết bao, tuy mệt bã người nhưng cô vẫn bế con lên.