Ngay từ sáng sớm, Cố Minh Châu và Dung Lỗi đã có cuộc họp bàn về kế hoạch kinh doanh mới của Hữu Dung.
Kế hoạch kinh doanh xoay quanh giá trị thương mại hạng mục đấu thầu đất của chính quyền, vốn lưu động của công ty và quy hoạch của mảnh đất nói trên - tất cả đều được giới thiệu một cách ti mỉ và xác thực nhất.
Thoạt đầu, Dung Lỗi rất tự tin bản kế hoạch này sẽ được hội đồng quản trị thông qua, nhưng dưới tác động của những tin đồn thất thiệt thì tình hình hiện tại đã chuyển biến theo chiều hướng xấu đi. Bản thân Hồng Nghiệp là công ty đầu tư có hậu thuẫn vững vàng từ nước ngoài, không rõ vốn lưu động linh hoạt hơn Hữu Dung là bao nhiêu nhưng Phương Phi Trì đang ra sức đẩy giá đất lên cao. Cứ đà này, Dung Lỗi bắt buộc phái có một nguồn viện trợ từ bên ngoài đủ mạnh để hoàn thành dự án kia.
Nhưng tình hình trước mắt lại không hề có bất kì tin tức gì về khoản cho vay của chính phú. Phía ngân hàng vừa sợ đắc tội với nhà họ Phương vừa không dám mạo phạm nhà họ Dung nên đa phần các bên đều chọn cho mình thế đứng trung lập.
Lẽ ra Lương Thị là một sự lựa chọn hoàn hảo nhưng bản thân vụ làm ăn này là do Cố Minh Chầu gây sức ép với Lương Phi Phàm, cướp từ tay Dung Nham về, Dung Lỗi không muốn quay sang cầu xin sự hợp tác của Dung Nham.
Hơn chín giờ tối, từ phòng ông nội đi ra, anh gặp cậu chàng Dung Nham áo quần bảnh bao, trên tay tung tẩy chùm chìa khoá xe, chuẩn bị ra ngoài, “Người nhà với nhau, cần giúp thì anh cứ bảo một câu.” Khi hai bên đi lướt qua nhau, Dung Nham quẳng lại một câu: “Tuy em không giỏi giang bằng anh cả thật, nhưng đầu tư có mấy trăm triệu thì có là gì.” Đã nhiều năm nay, chưa bao giờ Dung Nham được phen tự đắc xốc nổi kiểu này.
Dung Lỗi bật cười, “Cố Minh Châu giật phi vụ này từ tay chú, chú đừng có mà trút hậm hực lên anh. Nếu Lương Thị không tiếp chú nữa thì Hữu Dung vẫn luôn hoan nghênh chú đấy.”
“Lo cái thân anh ấy !” Dung Nham lạnh lùng bốp chát, “Ông cụ nhà Phương Phi Trì vẫn đang tại chức, Phương Diệc Thành lại đang làm mưa làm gió ở phía Nam, chắc tầm năm sau là gã về. Nếu anh không vác cái mặt thớt ấy đi nài nỉ ông nội ra tay thì đừng có mơ khoản vay của chính phú sẽ được phê duyệt. Chưa hết, đừng có suốt ngày lải nhải Cố Minh Châu này, Cố Minh Châu nọ nữa, em ngấy mụ ấy đến tận cổ rồi! Người đâu mà lòng dạ thâm độc, anh không muốn tái diễn biến cố của sáu năm trước thì tốt nhất là cứ tránh xa mụ ta ra!"
"Thưa giám đốc Dung?”
“À!" Dung Lỗi sực tỉnh, ngồi trước mặt anh là Cố Minh Châu đang cau mày, anh bối rối nói, “Xin lỗi, hôm qua anh thiếu ngủ. À, chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Thu hút nguồn vốn ngoài. Em đã giúp anh liên hệ vài nơi rồi nhưng nhìn tổng thể thì họ sẽ không chịu rót vốn đơn thuần, như thế có nghĩa Hữu Dung buộc phải chia sẻ một ít lợi nhuận về sau của dự án này." Cố Minh Châu đưa anh xem tư liệu của vài công ty đầu tư nước ngoài, đó là một tập tài liệu dày cộp mà cô đã dùng bút xanh chú thích chi chít ở mỗi trang, hiển nhiên cô đã bỏ vào đó không ít công sức. Càng xem, trong lòng Dung Lỗi càng thấy áy náy, bởi lẽ vấn đề tiền vốn không thuộc phạm vi trách nhiệm của Vi Bác, hay nói cách khác thì cô chẳng việc gì phải bận tâm, song Cố Minh Chầu vẫn hết sức giúp đỡ, còn anh thì lại đi nghe mấy lời nói bâng quơ của Dung Nham để rồi nghi ngờ cô ấy và Phương Phi Trì hùa nhau gài bẫy mình.
“Những công ty em chọn chủ yếu có vốn nước ngoài. Với phương pháp này, dự án của chúng ta sẽ được đánh giá là có khả năng thu hút nguồn vốn đầu tư cho thành phố, không những khả năng trúng thầu cao mà chính quyền thành phố cũng sẽ dành phần ưu ái cho Hữu Dung nhiều hơn. Đương nhiên, đây hoàn toàn là ý kiến cá nhân em, chỉ mang tính tham khảo.” Cố Minh Châu nửa thật nửa đùa.
Vừa dứt lời, điện thoại cất trong túi xách, đặt trên đi văng bất ngờ đổ chuông, cô đành xin lỗi Dung Lỗi rồi qua đó nhận điện. Xoay lưng về phía anh, giọng cô cất lên đầy dịu dàng: “Gì thế Phi Trì?"
“Đang ở đâu thế cô em ?” - vẫn là kiểu ăn nói ngả ngớn của Phương Phi Trì.
"Em và Dung Lỗi đang họp bàn." Cố Minh Châu gật đầu tỏ vé áy náy với Dung Lỗi, nhưng chỉ nhận được nét mặt lạnh lùng thờ ơ của người ngồi phía sau, thậm chí ánh mắt cũng không buồn đáp lại cô.
“À, thế có tiện nói chuyện không?”
“Anh nói xem?” Nghe chất giọng thùy mị của cô, Phương Phi Trì liền phá lên cười, “Haha! Cố Minh Châu là mụ phù thủy già vừa çong cớn vừa gớm ghê, cưỡi chổi tung hoành khắp trời," anh ta tí tởn khiêu khích cô, dù gì đi nữa trước mặt người mình thích, cô cũng không tiện cãi trả.
“Phi Trì này, anh thật là!” Cách cô gọi tên anh ta trìu mến khác hẳn thường ngày, giọng điệu còn có phần hờn dỗi.
Nói thật ra con người Phương Phi Trì cũng chẳng có khuyết điểm nào to tát, ngoại trừ cái bệnh háo sắc ở mức độ nhẹ, đàng điếm ở cấp độ trung bình, cộng với tính cách có hơi thiếu muối một chút.
“Anh có chuyện muốn nói với em, tối nay anh đến đón em nhé?” Ở đầu bên kia, Phương Phi Trì nhận ra giọng điệu ngọt như mía lùi của cô thoáng sự đe nẹt, thế là anh ta đành phải lôi chuyện chính ra nói ngay tắp lự.
"Vâng ạ."
“Vậy sáu giờ anh đợi em dưới tầng trệt của Hữu Dung nhé?”
“Được anh ạ.”
Ở bàn đằng kia, Dung Lỗi đang tập trung xem xét tài liệu, âm thanh rủ rỉ của Cố Minh Châu làm anh thoáng chau mày. Cô chóng vánh kết thúc cuộc gọi rồi trở về chỗ ngồi, “Xin lỗi anh.”
"Không sao.” Dung Lỗi đáp ráo hoảnh, nhưng tập văn kiện đặt xuống bàn nghe nặng chịch như bị ném. Cố Minh Châu cố tình nhìn thật sâu vào mắt anh, làm anh khó chịu quay mặt đi, vẻ vùng vằng ấy thật đáng yêu quá đỗi.
Sự nhiệt tình trong công việc và tính đa mưu túc trí của Dung Lỗi rất khác người, còn Cố Minh Châu thì càng ngày càng giống với người sắt. Những lúc bận rộn, thời gian thường trôi qua rất nhanh, bữa trưa do thư ký đặt nhà hàng mang đến được hai người ăn quáng quàng cho xong rồi lại tiếp tục cắm đầu cắm cổ vào công việc.
Hàng chồng tài liệu chất thành đống trên mặt bàn làm việc rộng thênh thang, trong khi Dung Lỗi dựng khung kế hoạch, liệt kê các điều mục rõ ràng thì Cố Minh Châu phụ trách số liệu, sửa sang lại để bắt mắt hơn. Hai người phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý, tiến độ hoàn thành càng lúc càng nhanh. Tất cả diễn ra trong không gian yên ắng của phòng làm việc. Tiếng gõ phím lách tách âm vang khác lạ, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy sột soạt vang lên rất khẽ. Chốc chốc, người thư ký lại rón rén bước vào, rót thêm thứ chất lỏng màu nâu đậm đặc nghi ngút khói vào hai cốc cà phê trên bàn, gợi từng làn khói nhẹ vấn vít bốc lên, tan dần vào không khí, hương thơm tinh khiết ầm thầm lan tỏa giữa hai người.
Có thế do văn phòng tọa lạc trên tầng cao nên nắng đông hắt vào qua ô cửa số cũng dịu hơn, trong hơn. Nắng phủ lớp vàng óng ả lên một góc bàn làm việc màu nâu.
Sống lưng Cố Minh Châu ưỡn thẳng, mười ngón tay búp măng trắng hồng mê mải lướt trên bàn phím laptop, từng tia nắng nhỏ li ti đậu trên nét mặt nhìn nghiêng chăm chú của cô. Mái tóc xoăn đài thướt tha được cố định sau gáy bằng chiếc kẹp to, chẳng rõ tự lúc nào đã rủ xuống một lọn tóc loăn xoăn, xoáy rồi cứ xoáy, xoáy vào tận trong sâu thẳm trái tim người ngồi đối diện.
“Minh Châu...”
Giọng nam trầm ấm loáng thoáng bên tai, Cố Minh Châu nửa tính nửa mê chắc mẩm đây chỉ là mơ.
Nếu không phải mơ, anh sẽ chẳng đời dịu dàng như thế.
“Minh Châu... đồ ỉn con lười biếng... dậy đi nào, nghe giảng bài kìa”, đó là quãng thời gian hai người đang chuẩn bị sang Pháp du học, cả hai vừa phải thi môn chuyên ngành lại vừa phải đăng ký lớp học tiếng Pháp. Mỗi lúc lên lớp là mí mắt cô lại nặng trĩu, anh với tay khẽ ấn cô, tay kia chống cằm, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười uể oải nhìn cô, “Về nhà anh không giúp em bổ túc đâu đấy.”
Lúc đó hình như vào quãng mùa đông thì phải, bao giờ hai người cũng ngồi ở chỗ ưa thích bên cửa sổ, nắng ấm dìu dịu tràn qua lớp cửa kính to mà sạch bóng, cô ngủ suốt nửa tiết học đến nỗi hai gò má ửng đỏ. Nghe tiếng cười hiền hòa của anh, cô mới ngước lên, cáu kỉnh liếc xéo cái gã ngồi cạnh mình.
Tối qua chẳng biết ai giở trò hết lần này đến lần khác, kệ cô có nài nỉ thế nào anh cũng không chịu tha, hại cô bị thiếu ngủ thành thử hôm sau cứ vật và vật vờ.
“Ỉn yêu này, em mà lườm nữa là anh hôn em luôn đấy!” Dung Lỗi nằm mọp xuống cánh tay đang gối đầu của cô, hai khuôn mặt áp sát vào nhau, một khoảng rất gần đủ để hơi thở giữa hai người quất quýt nhau như chất mật ngọt trong bầu không khí.
Giảng dạy môn tiếng Pháp là một ông thầy đậm người, có máu lãng mạn, chiếc mũi to của thầy đỏ lựng, ông cười chất phác rồi dùng thứ tiếng Pháp đẹp đẽ mà cao vút để trêu đôi tình nhân nhỏ đang tình nồng ý đượm bên dưới rằng: “Này mấy cưng, tôi rất sẵn lòng dành cho hai em mười lăm phút thân mật ở ngay trên lớp!”
Cả lớp cười ồ lên, đoạn ngoái đầu lại xem. Dạo đó, Cố Minh Châu vẫn còn non nớt nên da mặt hẵng mỏng lắm, cô cúi đầu tủm tỉm ra vẻ không thèm chấp. Còn cậu chàng Dung Lỗi thưở ấy lại ngông nghênh ôm choàng bạn gái, nở một nụ cười rạng ngời như ánh nắng mặt trời.
Hồi đó đã bao giờ anh cau có mặt mày đâu, thậm chí những lúc cô nổi nóng mà anh vẫn cười toe toét, nếu tình hình căng thẳng hơn, anh sẽ kéo cô vào lòng rồi dán chặt môi mình lên môi cô một cách khao khát, lúc buông tay thì mấy lời cằn nhằn đều tắt lịm, chỉ còn lại vẻ ngoan ngoãn dụi vào lồng ngực anh như một con mèo nhỏ của cô.
“Thưa giám đốc Dung, bữa tiệc của nhà họ Điền sắp bắt đầu rồi ạ, giám đốc Cố..."
“Không sao, để tôi gọi cô ấy. Cô gọi điện về nhà báo người mang quần áo đến đây cho tôi."
Nghe có tiếng nói chuyện, Cố Minh Châu uể oải tỉnh giấc dù trong lòng chả muốn chút nào. Thấy Dung Lỗi đang đứng bên cạnh, cô quay cánh tay mỏi nhừ, xoa trán hỏi anh bằng giọng ngái ngủ: “Mấy giờ rồi?"
“Bảy giờ hơn rồi.” Dung Lỗi lấy lại chiếc áo khoác vừa mới đắp lên người cô.
"Ờ.” Cố Minh Châu dụi mắt, mặt lờ đờ như đứa trẻ con còn trong cơn ngái ngú. Dung Lỗi cũng cất giọng ngần ngừ, khẽ hỏi: \'Tối nay em có bận không?”
“Sao, anh không có bạn gái đi cùng à?” Cố Minh Châu tỉnh táo đứng dậy, miệng hỏi vậy còn tay vẫn bận bịu thu dọn đồ trên bàn.
Dung Lỗi lặng thinh.
“Tối nay em có hẹn rồi. Vả lại, anh cũng nên tạo cơ hội cho phía báo chí chụp vài pô anh sánh đôi bên những cô nàng xinh xắn, chuyển hướng chú ý."
.. .Cố Minh Châu thu dọn đồ đạc trên bàn, sau giấc ngủ ngắn, gương mặt cô có vẻ tươi tỉnh hơn, “Đúng rồi, em cứ quên hỏi anh, chuyện gần dây... liệu có gây phiền phức nhiều cho anh không?”
Dung Lỗi như không hiểu câu dò hỏi cùa cô, chỉ cười cười rồi nhún vai: “Không. Em không rảnh thì thôi, con gái nhỏ của nhà họ Điền đang đợi bên đó - ông nội anh rất vừa mắt cô bé ấy. Vì anh nghe nói em có ý hợp tác để mở rộng. Vì Bác, mà thế lực của nhà họ Điền thì em cũng biết rồi, tối nay sẽ có rất nhiều giám đốc của các công ty xây dựng có mặt ở đó.”
Cố Minh Châu hơi nhướn mày: “Có phái Dung Nham đã nói với anh những chuyện linh tinh gì không đấỵ?” Chuyện cô muốn hợp tác đầu tư mở rộng Vi Bác chẳng có mấy người biết.
“Hử?” Dung Lỗi ngẩn người.
Cố Minh Châu đang định giải thích thì thư ký của Dung Lỗ