i đã gõ cửa vào, mang đến quần áo cho anh. Cố Minh Châu tự nhiên nhận lấy, bên kia Dung Lỗi cũng rất tự nhiên cởi áo khoác ngoài đặt lên tay cô, thay cái áo mới.
Cố Minh Châu vẫn cười nhẹ, đầu ngón tay chà xát chiếc nút áo của chiếc áo vắt trên cánh tay cô, cô nửa đùa nửa thật nói với anh: “Tên Dung Nham đó chỉ thuần túy là quá thừa mức tinh lực, vụ này bị em giành lấy nên nổi cáu thôi, ừm, em phải bảo chị Yên nhà cậu ta cho cậu ta chút việc làm mới được.”
Dung Lỗi cười hờ hững.
Hai người cùng xuống lầu. Xe của Cố Minh Châu đậu ở tầng một của hầm, lúc Dung Lỗi ra khỏi thang máy ở tầng một, cô lại theo ra ngoài, hình như có ý muốn tiễn anh.
Đôi giày cao gót của cô gõ xuống nền nhà rất đều đặn, theo sau anh. Dung Lỗi mải miết đi, khóe môi bất giác nhướn một nụ cười.
Ra khói cửa, đã có nhân viên lái chiếc xe Cayenne của Dung Lỗi đến, và không xa đó, chiếc xe màu đỏ tươi của Phương Phi Trì cũng đậu đường hoàng ở đấy, anh ta đang dựa vào xe, gửi một nụ hôn gió đến.
Có thứ gì xẹt qua tầm nhìn của anh, Cố Minh Chậu hớt hải chạy lướt qua anh, chẳng thèm ngoái đầu mà chỉ quẳng lại có một câu “Mai họp ta lại gặp.”
Thật chóng vánh. Có người dõi theo bóng cô, cười khẩy đầy chua chát.
“Cục cưng của anh!” Phương Phi Trì nở nụ cười mê mẩn lòng người nhưng cũng đậm chất sở khanh. Thấy cách đó .không xa, đám phóng viên đang lấp ló đằng sau, Cố Minh Châu bèn nhoẻn miệng cười dịu dàng, ngả vào lòng Phương Phi Trì rồi đặt nụ hôn lên hai bên má của anh ta. Ánh mắt cô thoáng liếc qua Dung Lỗi đang đờ người ở đằng xa. Kế tiếp đó là tiếng cửa xe đóng sập lại.
Chiếc Cayenne rồ ga lao vọt đi, đèn xi-nhan nhấp nháy liên tục, xe phóng với tốc độ cao khi gặp một khúc cua, bánh xe trượt dài trên mặt đường phát ra thứ âm thanh chói tai, sau một hồi bạt mạng thì chiếc xe cũng biến mất hút. Phương Phi Trì huýt sáo, mừng như thể mở cờ trong bụng, trước cái lừ mắt của Cố Minh Châu, anh ta mới thôi tí tởn, chiếc xe từ từ khởi động, bỏ lại đằng sau đám phóng viên đang cầm máy ánh chụp lấy chụp để.
Cố Minh Châu ngồi ở ghế lái phụ, cô sẵng giọng gằn từng chữ: "Phương-Phi-Trì.”
Phương Phi Trì ngó đám kí giá vẫn đang mải mê tác nghiệp qua gương chiếu hậu, đoạn ngoái đầu cười cợt, “Sao thế hả Minh Châu bé bỏng?”
"Anh bị điên à?” Cố Minh Châu nghiến răng bảo, “Dây với bọn nhà báo ấy làm cái quái gì thế hả? Để bây giờ ông cụ nhà anh ấy biết chuyện, sướng rồi nhé! Ông cụ lại đi gán ghép anh ấy với con gái nhà họ Điền! Anh còn tìm người đến chụp này chụp nọ! Chụp cái đầu anh ấy !”
“À.. Minh Châu bé bỏng của anh đang ghen đây mà.”Cố Minh Châu sầm mặt, gườm gườm nhìn anh ta, “Anh lên cơn ngứa đòn đó hả?”
“Dào ơi, em đúng là sáng nắng chiều mưa...” Phương Phi Trì tủi thân ra mặt, “Chính em bảo anh nghĩ cách xua đuổi mấy gã tranh thầu với Đá yêu nhà em, làm anh đã phải hy sinh sắc đẹp, thân chinh ra trận, bây giờ em lại mắng anh...”
Câu chuyện tình yêu - thù hận đầy bí ẩn và phức tạp - một loạt các bài báo xoay quanh chủ đề này được ra lò gần đây dưới chỉ thị của nữ hoàng bệ hạ và cũng lấy người làm tâm điểm. Tất nhiên ta không thể không nhắc đến kỵ sĩ áo đen khôi ngô tuấn tú, kẻ dốc lòng chung thủy, ôm mối tình si Phương Phi Trì đứng sau chuyện này. Hắn ra tay sắp đặt mọi thứ hòng dụ chàng hoàng tử dạt vòm sa vào bẫy, cho nữ hoàng thỏa sức hành hạ.
Nói cách khác là phải giày vò, khiêu khích, đánh vào lòng đố kỹ đang cháy rần rần trong thâm tâm cậu cả nhà họ Dung, đồng thời kiếm cho Phương Phi Trì một lý do chính đáng hòng gạt bỏ tất cả những thứ ngáng đường để đảm báo chắc chắn Dung Lỗi sẽ trúng thầu miếng đất kia. Nhân đây cũng làm một cuộc thăm dò phản ứng của tầng lớp bần nông, nhất là thái độ của nhà họ Dung, cùng lúc đó đứng lên tuyên bố chủ quyền, cốt để sau này nữ hoàng vươn bàn tay ma thuật của mình ra làm đệm đỡ.
“Em chỉ bảo anh tung hỏa mù để bọn họ biết đường mà rút lui thôi, chứ có bảo anh làm náo loạn cả lên như thế này đâu! Toàn bộ hội đồng ban quản trị của Hữu Dung bị anh dọa sợ co rúm người, bây giờ phải vẽ trò săn vốn đầu tư nước ngoài là tại anh cả đấy! Đồ điên!” Cố Minh Châu giáng thẳng một cú vào đầu Phương Phi Trì.
Cô học võ từ bé, tay chân lúc nào cũng dồi dào sức lực khiến Phương Phi Trì điếng người, “Thì cứ làm thế đi, cùng lắm thì lấy vốn của anh chứ gì! Anh phải cân nhắc kỹ lắm mới tung ra chiêu này, thứ nhất, đây là cách chóng vánh nhất để chặn đứng những kẻ đang tơ tưởng mảnh đất kia. Hai là, nếu em đã muốn giành lại Dung Lỗi thì cứ để anh châm hộ em mồi lửa, giờ nhà họ Dung cũng biết cả rồi, vừa nãy em không thấy Dung Lỗi tức điên lên à... em nói xem, có phải một mũi tên trứng hai đích không?”
Cố Minh Châu cười khẩy, “Anh mà lại tốt bụng đến nỗi cho Dung Lỗi vay tiền ấy hả?”
“Ơ cái cô này, xin em nhớ kỹ hộ anh, nếu anh và Dung Lỗi không trở mặt với nhau vì chuyện gái gú thì trước kia cũng coi nhau là anh em đó chứ, thôi thì em là người nham hiểm thâm độc, không chuyện gì là không dám làm, nhưng cũng phải chân thành một tí, có lương tâm một tí chứ!”
Phương Phi Trì lại lĩnh thêm một cú ra đòn như trời giáng từ Cố Minh Châu làm anh ta ói ra máu, “Đừng đùa, đừng có mà đùa! Anh đang lái xe đấy. Anh bỏ tiền ra thật, chỉ cần đừng để cậu ta biết là được chứ gì. Sớm tống tiễn của nợ là em đi lấy chồng, thôi thì cũng coi như làm phước vậy.”
Lúc này vẻ mặt cô mới thoáng giãn ra: “Vậy anh cử ai ra đại diện đấy ? Tốt nhất đừng để Dung Lỗi biết đó là người của anh!”
Phương Phi Trì tăng tốc, cắt đuôi đám ký giả đằng sau: “Kỷ Hằng.” Ý kiến của Phương Phi Trì và suy nghĩ của Cố Minh Châu hóa ra lại tư tưởng lớn gặp nhau. Dưới tay Phương Phi Trì có nhiều nhân viên nhưng chỉ có Kỷ Hằng mới là người thích hợp để Dung Lỗi không thể điều tra ra căn nguyên gốc rễ. Ký Hằng là dân gốc thành phố C, gia nhập công ty của Phương Phi Trì từ khi còn học ở nước ngoài, bản thân hắn luôn khiêm tốn ít phô trương nên chẳng mấy ai biết hắn có quen biết Phương Phi Trì. Vả chăng, Kỷ Hằng vừa về nước chưa được bao lâu, khoảng thời gian này mới chỉ đứng ra làm đại diện bên đầu tư với Vi Bác một lần duy nhất, thân thế đơn thuần, lai lịch trong sạch.
“Anh dàn xếp vụ vốn liếng thì cẩn thận một tí, đừng để có sơ hở. Khả năng dự toán của Hữu Dung có hạn nên lúc đầu đừng đẩy giá quá cao. Còn nữa, trước khi Kỷ Hằng đến thì phải dặn dò nó một số điều cần thiết, công ty em có cả thảy năm, sáu cô, nó dây dưa với một em, lại thích một em khác, thế có láo lếu không cơ chứ.”
Chất giọng lanh lảnh, liến thoắng tố khố của cô làm Phương Phi Trì cười như nắc nẻ, “Em lo lắng thái quá đấy. Thôi không nói những chuyện này nữa. Tuần sau anh đi công tác ở Mỹ, em muốn đi cùng anh không? Tối nọ, thằng nhóc gọi điện cho anh, hẹn nhau đi chặt cây thông Noel rồi đấy.” Anh nói rồi lại làm như vô tình liếc Cố Minh Châu, chỉ một thoáng mà vẻ dịu dàng đã hiện rõ trên gương mặt cô.
"Ờ, đã lại đến Giáng Sinh rồi.” Cố Minh Chầu nở nụ cười ấm áp, tay miết một vòng lên ô cửa kính xe, lòng nhớ tới một khuôn mặt lém lỉnh nghịch ngợm đang chờ nơi viễn xứ, và thế là tất cả những mưu đồ đấu đá đều trở nên xa vời, “Nhưng em phải đợi hội đồng quản trị Hữu Dung ra quyết định rồi mới đi được.” cô có chút đắn đo rồi bảo, “Hay anh cứ sang đó trước đi. Hôm 23 có lẽ vẫn kịp để em sang bên đó rồi chúng mình đón Giáng sinh luôn thể.”
"Được, anh đợi em." Phương Phi Trì bình thản nói.
Giờ này khi màn đêm đã buông xuống, Dung Lỗi vẫn ngồi trên xe và lao đi trên một con đường nào đó. Về phần Cố Minh Châu, cô cứ ngỡ rằng mình sắp giữ được mọi thứ trong tay. Còn trong ánh mắt của Phương Phi Trì, ở một góc mà không ai có thể nhìn thấy, lại đang sẫm như màu mực.
Cô biết không Minh Châu? Đợi chờ là việc duy nhất khiến Phương Phi Trì có kiên nhẫn để làm.
Hiển nhiên, tối nay Phương Phi Trì đã có hẹn với một người đẹp khác, khi vở kịch hạ màn, phóng viên đã bị cắt đuôi, anh ta bèn đưa Cố Minh Châu về nhà.
Gia đình nhà họ Cố luôn bắt đầu bữa cơm vào lúc rất muộn. Bước qua cánh cửa, thấy Cố Bác Vân và Trình Quang đang ngồi lai rai, cơm canh còn nóng bốc khói trên bàn, bận tối tăm mặt mũi suốt một ngày trời, đương nhiên Cố Minh Châu thấy đói lắm rồi, vừa đặt người ngồi xuống, lấy bộ bát đũa của Trình Quang là cô bắt đầu ăn luôn, Cố Bác Vân thấy con gái về thì vui lắm, ông sai người giúp việc rót ly rượu cho Minh Châu.
“Thằng cháu trai của bố đâu?" Cố Vân Bác tít mắt hỏi. Cố Minh Châu vẫn quen mồm gọi Duệ Duệ là con trai thành thứ ông cụ cũng thương thằng bé như cháu ruột mình.
“Lộ Hân Nam đưa về nhà chơi hai ngày rồi ạ, dạo này con và Cao Hạnh bận quá, Trình Quang cũng không rảnh rang gì." Cố Minh Châu đáp. Lộ Hân Nam và cô là bạn đồng tâm chí cốt từ bé đến giờ.
“Ờ,” Cố Bác Vân gật đầu vẻ thất vọng, “Bây giờ nhà này không có bàn tay chăm nom của phụ nữ, chứ bằng không bố cũng hộ mấy đứa một tay trông thằng bé.” Nói rồi ông lại nhớ đến người vợ đã khuất của mình, Nguyễn Vô Song.
Cố Minh Châu cầm đũa gõ lên miệng bát, cô kéo dài giọng vẻ phật ý, “Bố nói gì vậy... con không phải phụ nữ à?”
Trình Quang ngồi bên cạnh cũng phì cười thành tiếng, cậu chàng rướn người chạm ly với Cố Bác Vân, “Chú Cố, chú lại nói thật lòng mình khi say rồi.” Cố Bác Vân bật cười ha hả.
Tuy cách nói này có vẻ hơi vô lý nhưng quả thực Cố Bác Vân là người tốt bụng nhất trong tất cả những người mà Cố Minh Châu từng gặp.
Trên thế gian liệu có người đàn ông nào được như ông? Người tình một đêm từ năm năm trước đem đến cho ông một đứa con gái, không những không vứt bỏ, ông còn dang tay đón nhận và đặt tên con bé là Minh Châu, thực lòng coi con bé như châu báu trong nhà
Bởi thế mà mẹ cô đã nắm thóp được người đàn ông có nhiệt tâm song lại quá giản đơn này. Năm lần sáu lượt, bà mò đến tận nhà rồi khóc lóc, kể lể. Thành thứ lần nào bà cũng được cho một xấp tiền. Cho đến khi cô không thế chịu đựng được nữa, phải nài ni người vợ cũng sống nặng tình như Cố Bác Vân là Nguyễn Vô Song - trực tiếp ra mặt can ngăn thì người mẹ mỹ miều, “yếu đuối" của cô mới chịu buông tha cho Cố Bác Vân.
Cố Minh Châu biết mười mươi rằng, suốt nửa đời người Cố Bác Vân hết buôn bán vũ khí lại làm ăn theo kiểu xã hội đen, hại không biết bao nhiêu người, ông không phải là một con người lương thiện đúng nghĩa. Nhưng trong con mắt của Cố Minh Châu, ông luôn là một người bố hoàn mỹ biết chừng nào.