Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào đợt thi cuối kỳ cùa học kỳ một năm nhất, Dung Lỗi vừa hoàn tất kỳ thi, anh và bạn tụ tập chơi bóng rổ ở sân bóng nhỏ cạnh bãi tập. Bấy giờ Cố Minh Châu đang vắt chân lên cố chạy tắt qua bãi tập để đến phòng thi.
Khi cô đi ngang qua sân bóng cũng là lúc Dung Lỗi run tay ném quả bóng vào rổ, quá bóng lại lao vút qua thành rổ, đập thẳng vào đầu Cố Minh Châu. Lúc đó anh lại hất mái đầu ướt sũng mồ hôi, khom mình từ xa, đoạn gào toáng lên “Này! Xin lỗi nhé!”. Cô nở nụ cười duyên dáng thùy mị, đoạn gật đầu, mái tóc đen xõa trên nền áo trắng, nụ cười yểu điệu cùng bóng dáng thướt tha ngay tức khắc đã thu hút biết bao tiếng huýt sáo.
Ba hôm sau, thi xong, Dung Lỗi lái xe về nhà. Giữa đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói lao vào xe anh, suýt thì gây chấn thương sọ não.
Anh ôm trán xuýt xoa một hồi rồi lồm cồm xuống xe kiểm tra. Năm đó, người cầm lái đâm vào xe anh chính là cô nàng rock and roll , Lộ Hân Nam, mặt mũi lúc ấy còn đang mơ mơ màng màng. Trong khi Cố Minh Châu đang ngồi ở ghế lái phụ lại nở một nụ cười tươi rói làm anh lóa cả mắt. “Úi, xin lỗi nhé!” Cô huênh hoang xuống xe, đứng chắp tay sau lưng, lia mắt liếc nhìn từ cái đuôi xe bị đâm rúm ró sang khuôn mặt của khố chủ, chiếc cằm nhỏ xinh hất lên hết cỡ, ra chiều hả hê lắm.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Dung Lỗi được biết thế nào là trời đất quay cuồng. Mãi sau này của sau này anh mới nghiệm ra, thực chất cái cảm xúc ấy được gọi là khoảnh khắc trái tim biết rung động.
Quãng thời gian sau đó, trai anh hùng sánh cùng gái thuyền quyên, nhưng cũng lắm oái oăm trái khoáy.
Sang học kỳ hai năm nhất, thời khóa biểu của Cố Minh Châu và Dung Lỗi xếp toàn môn chuyên ngành của đối phương. Rồi cũng đợt thi cuối kỳ, bản thảo phác họa trang phục dạ hội mang tên “Biển ngọc” của Dung Lỗi dành dược sự khen thưởng hết lời từ các giáo sư giảng dạy tại khoa của thiết kế thời trang. Còn phía Cố Minh Châu, thi môn bắt buộc của khoa Kiến trúc lại lẹt đẹt ở mức bốn mươi hai điểm.
Ngày khai giảng năm thứ hai, Dung Lỗi dắt tay Cố Minh Châu bước vào ký túc xá nam. Cô sắp xếp đồ đạc, trải giường, phơi chăn cho Dung Lỗi bằng một vẻ mặt như đâm lê chém mướn. Cũng chính cái đêm đó, cái đêm mà vầng trăng tỏa sáng khơi nguồn lãng mạn, trước sự chứng kiến của rất nhiều người có mặt tại sân ký túc xá nữ, họ đã thấy Dung Lỗi ôm chầm Cố Minh Châu xinh đẹp vào lòng ra sao, một nụ cười dịu dàng chầm chậm lan tỏa khắp khuôn mặt.
Đêm đó, cả đại học C thao thức trắng đêm, phủ kín sân trường là ngàn vạn mảnh trái tim vụn vỡ của biết bao chàng trai cô gái.
Thời gian trùng lắp, chồng chất lên nhau, cơn ngẩn ngơ vút qua rồi mà đưòng nét anh tuấn mạnh mẽ gần ngay gang tấc của Dung Lỗi vẫn như ngày nào.
“Xuống xe rồi về nghỉ sớm đi." Cố Minh Châu rạp người trên vô lăng ô tô, nghiêng mặt nhìn anh, khẽ hấp háy hai hàng mi dài trong sắc đêm mơ màng, lâu nay cô đã tự thừa nhận rằng trái tim sắt đá của mình đã hơi mềm đi phần nào vào những lúc thế này. “Mai còn phải đi làm sớm.”
Thoạt đầu, sắc mặt Dung Lỗi vẫn còn thoáng vẻ lạnh lùng không chịu thua, nhưng khi chạm đến ánh mắt dịu dàng của cô, biểu cảm trên mặt anh cũng dần dịu đi. Cố Minh Châu nhoẻn cười, vươn tay lắc lắc tay áo anh như thể bọn họ vẫn đang sống những ngày tháng đẹp đẽ của nhiều năm về trước.
“Này anh đừng có mà hục hặc nữa, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Anh không nỡ hận em, mà cũng chẳng muốn yêu em nữa thì chúng ta hãy cứ làm bạn đi vậy.” Cố Minh Châu thỏ thẻ nói, “Dầu gì đi nữa chúng mình quen nhau đã lâu, cũng từng tâm đầu ý hợp, giờ lại là đối tác làm ăn, hai đứa cũng nên làm lành, anh thấy phải không?”
Giây phút trầm ngâm kéo dài. Anh không cất lời, cô không lên tiếng. Còn màn đêm vẫn cứ dìu dịu.
"Được” Cuối cùng Dung Lỗi trút một tiếng thở dài khe khẽ, dường như phải hạ quyết tâm lắm mới nói ra được. Anh ngưng trong chốc lát, rồi quay sang tháo đai an toàn hộ cô, tỏ ý muốn đổi sang ghế lái, “Giờ muộn lắm rồi, để anh đưa em về, còn xe thì để mai anh dặn người đưa đến chỗ Trình Quang.”
“Vâng.” Thật hiếm khi Cố Minh Châu tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.
Kể từ đó, thái độ của Dung Lỗi cũng trở nên dễ chịu hơn. sắp đến đợt gọi thầu của chính quyền, tiến độ dự án dần được đẩy mạnh, bên cạnh việc hai người bọn họ cùng kề vai sát cánh, thì mối quan hệ cũng hòa hợp, quả thật giống như những người bạn quen biết lâu năm.
Giới truyền thông của thành phố C dạo gần đây không hiểu vì sao lại kiên trì đeo bám lấy cậu con trai cả của nhà họ Dung. Chuyện cũ năm xưa bị đào xới, thậm chí những mối quan hệ phức tạp giữa nhà họ Dung, nhà họ Cố, nhà họ Phương còn được mô tả bằng sơ đồ bảng biểu, hằng ngày tin tức vẫn xuất hiện dồn dập trên mặt báo.
Từ trước đến nay Dung Lỗi không bao giờ bận tậm đến những chuyện như thế này. Còn về phía Cố Minh Châu, mỗi lần ra ra vào vào Hữu Dung, cô luôn thận trọng hết sức, thế mà vẫn bị chụp trộm mấy lần, rồi đăng rải rác thành nhiều bài khác nhau.
Trái ngược với sự im lặng của Cố Minh Châu và Dung Lỗi, Phương Phi Trì lại còn lên mặt báo sẵng giọng trả lời: Dung Lỗi, thằng ôn con nhà cậu cứ đợi đấy!
Vài ngày ngắn ngủi sau đó, Hoành Nghiệp tuyên bố hợp tác, đồng thời công khai rót vốn vào một công ty bất động sản có quy mô lớn ở thành phố C, việc họ chấp nhận lợi nhuận bằng không đã tác động mạnh tới hạng mục đấu thầu đất của chính quyền.
Đến nước này thì mấy kẻ đang ngấp nghé dự án kia cũng nhớn nháo rút quân khỏi mặt trận theo chân Lương Thị, giờ chỉ đợi xem cảnh hổ báo tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Hiển nhiên Dung Nham đang cười thầm trong bụng. Bình thường nửa tháng trời chẳng gặp nổi bóng dáng cậu ở nhà thì dạo gần đây cứ vài ngày cậu chàng lại ngoan ngoãn mò về nhà ăn cơm tối.
Từ xưa đến giờ, ông cụ nhà họ Dung luôn đứng ở vị trung lập trong cuộc đối đầu giữa hai đứa cháu xuất sắc nhất của mình, trong quan niệm của ông thì biết vận dụng "cá lớn nuốt cá bé" một cách thích hợp lần con đường tắt để đạt được sự chín chắn và thành công của đàn ông.
Lẽ vậy nên sau bữa tối ngày hôm ấy, thấy Dung Nham tí tởn lật giở tờ báo đăng bức ảnh Dung Lỗi và Cố Minh Châu đi ăn trưa cùng nhau, ông cụ Dung đã tỏ thái độ rất rõ ràng rằng: “Hang trống mới có gió lùa, không có lửa, sao có khói, cháu làm kinh doanh chứ đâu phải ngôi sao giải trí, không làm chuyện gì khuất tất thì cũng chẳng đến nỗi bị báo chí đặt điều xuyên tạc. Dung Lỗi à, từ ngày cháu về, thành tựu mang lại Hữu Dung đã đạt được ít nhiều. Nhưng về tính cách sao vẫn chẳng có tiến bộ gì cả”
Dung Lỗi đang ăn hoa quá liền ném cho thằng em ấu trĩ của mình một cái liếc xéo đầy khinh bỉ, đồng thời cũng lễ phép trả lời ông nội: “Thưa ông, cháu và Cố Minh Châu chi bàn chuyện làm ăn, chứ không hề đề cập những thứ ngoài lề. Mấy bài báo ấy chẳng qua chỉ khơi gợi được sự tò mò của tầng lớp độc giả thấp kém mà thôi, ông nội hà tất phải tin ạ.”
Ông cụ Dung vẫn chưa lên tiếng thì Dung Nham ngồi đầu kia đã ném phắt tờ báo xuống, nhảy dựng dậy tỏ vẻ khiêu khích: “Anh nói ai đấy hả?”
“Ai thấp kém thì nói người ấy.”
“Dạo này ngứa tay ngứa chận há”
“Hay để anh thử cho chú xem nhé”
Được hai thằng cháu cao ráo khôi ngô, phải cái một thằng thì vênh váo, một thằng thì xấc xược, chúng đứng cách nhau một khoảng nhưng lời qua tiếng lại ấu trĩ quá đỗi, ông cụ nghe mà chau mày không thôi, mẹ Dung Lỗi đành đặt khăn lau trên tay xuống rồi lên tiếng can ngăn: “Hai đứa mày phải gió à? Tuổi hai đứa mày cộng lại cũng phải ngót nghét năm mươi cả rồi mà cứ như bọn con nít vắt mũi chưa sạch. Hục hặc từ bé đến lớn, sắp lấy vợ đến nơi rồi, còn ra thể thống gì nữa!” Mẹ Dung Nham và dì Vi đang bận tay thu dọn bát đũa cũng không nín được cười nắc nẻ.
Tình cảm và ân oán giữa hai em nhà họ có hơi tế nhị một tí. Dung Lỗi có tính thận trọng, ngoại trừ việc hóa rồ vì Cố Minh Châu ra, thì cuộc sống được lên lịch khá là ổn thỏa, đâu vào đó. Trong khi Dung Nham lại không chip nhận nổi cái kiểu ngấm ngầm đáng ghét của ông anh, còn bản thân Dung Lỗi từ xưa đến nay vẫn luôn khinh thường cậu em họ lấc ca lấc cấc này. Hai anh em chỉ nhích hơn nhau một tuổi mà từ bé đã ganh đua đấu đá lẫn nhau.
Suốt quá trình dậy thì dài đẵng đẵng đã biến đổi hai thằng nhóc thành hai người đàn ông chín chắn, có một thứ tình cảm được gọi là "những người giống nhau thường đồng cảm với nhau” cũng lớn lên theo từng ngày.
Sau này khi cuộc sống của Dung Lỗi bước sang những trang sáng chói nhất thì một ngày nọ đột nhiên Dung Nham vô tình phát hiện ra, dạo gần đây lão anh họ lại “cho mình ăn quả bơ” mới đau chứ. Từ chuyện học hành, cua gái, đánh nhau đến cưỡi ngựa... Dung Lỗi không còn ganh với cậu em nữa, bởi toàn bộ ánh mắt và tâm can Dung Lỗi giờ đã bị mê hoặc bởi một viên minh châu yêu kiều tuyệt mỹ.
Dung Nham thấy chơi vơi - ôi cái thân Độc Cô Cầu Bại.
Thế là cậu chàng đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Cố Minh Châu ngày đó là một cô gái vô cùng kiêu ngạo. Cô chẳng buồn đoái hoài xem thằng nhóc kia có gia cảnh thế nào, tình cảm ra sao. Thậm chí cô còn từ chối thẳng thừng lời tỏ tình của Dung Nham mà chẳng có lấy một giây chần chừ. Đâu chỉ vậy, lúc Dung Nham bám dai như đỉa đói thì Cố Minh Châu lại cư xử đến là hung hãn, làm trái tim còn non nớt yếu mềm của cậu bé Dung Nham lúc bấy giờ phải rướm máu.
Rồi chuyện đến tai Dung Lỗi, nửa muốn cảnh cáo, nửa là để khoe mẽ, thành thử anh và Dung Nham đã có một cuộc nói chuyện bằng tay chân long trời lở đất, sau vụ đó, hai người chẳng những sứt đầu mẻ trán mà còn bị phạt quỳ. Thế là thù cũ chồng thêm hận mới, Dung Lỗi càng tỏ ra khinh bỉ Dung Nham, còn Dung Nham lại càng thêm hận ông anh Dung Lỗi.