ng xe, cô bất ngờ nhìn thấy Lâm Hướng An. Anh đứng dựa vào tường, thấy Nhiễm Nhiễm từ taxi đi xuống thì vội đứng thẳng lên, khẽ gọi tên cô:
- Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm thoáng nhìn Lâm Hướng An rồi quay người đi vào trong tòa nhà.
Lâm Hướng An vội đuổi theo phía sau, vừa định kéo tay cô, còn chưa kịp chạm vào thì cô đã gạt phắt tay đi, quát lên:
- Anh đừng động vào tôi.
Lâm Hướng An sững người rụt tay lại, ngần ngừ nói:
- Nhiễm Nhiễm, không phải anh đến quấy rầy em. Chỉ là anh có chút chuyện muốn nói với em.
- Tôi không muốn nghe. - Mặt Nhiễm Nhiễm hiện rõ vẻ tức giận, cô lùi lại phía sau hai bước, chẳng thèm đếm xỉa tới Lâm Hướng An, chỉ lạnh lùng nói: - Tôi không muốn nghe anh nói gì hết. Tôi đã nói rồi, xin anh hãy tránh xa tôi ra một chút. Lâm Hướng An, anh có thể coi như chưa từng quen biết tôi được không?
Yêu là yêu, hận là hận, muốn ở bên nhau phải quang minh chính đại, muốn chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. Cô khinh bỉ sự dây dưa lằng nhằng. Cô không muốn vấn vương tơ lòng với bạn trai cũ. Cô căm ghét những đôi nam nữ đã chia tay rồi mà còn dùng tình cảm để chơi trò ám muội.
Lâm Hướng An sững người nhìn cô, không trả lời.
Nhiễm Nhiễm cũng không cần anh đáp, cô chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào tòa nhà, về căn hộ rồi đóng cửa.
Thiệu Minh Trạch đã về. Anh vừa tắm xong, trên người đang mặc chiếc áo ngủ cotton mà cô mua cho. Anh ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi. Cô sững người, cố mở miệng hỏi anh như bình thường:
- Anh về rồi à? Đã ăn cơm chưa?
Thiệu Minh Trạch gật đầu, quay lại nhìn cô rồi hỏi:
- Sao giờ em mới về thế? Di động của em tắt máy à?
Nhiễm Nhiễm sững lại, giờ mới nhớ ra lúc đó Thiệu Minh Nguyên đã cướp điện thoại của cô rồi tắt máy, sau đó cô cũng quên bật lên. Cô cúi xuống thay đôi giày cao gót, làm ra vẻ chẳng có gì:
- Đồng nghiệp rủ em đi dạo phố. Chắc là di động hết pin.
Ánh mắt dò xét của Thiệu Minh Trạch nhìn đi chỗ khác, anh “ừm” một tiếng và không hỏi gì nữa.
Nhiễm Nhiễm loẹt quẹt đôi dép lê, bước tới kéo rèm ngăn giữa phòng khách và chiếc giường. Khi cô thay xong đồ ở nhà, anh đã bật laptop lên và đang xử lý đống email. Cô liếc mắt nhìn anh, lấy sữa trong tủ lạnh ra, tự rót cho mình một cốc. Khi cô đang định uống thì nghe thấy Thiệu Minh Trạch nhắc nhở:
- Không sao. – Cô cười, ngẩng đầu uống một hớp sữa. Dạ dày vốn trống rỗng, lập tức đau dữ dội khi bị sữa lạnh đổ xuống. Cô không chịu đựng nổi nhíu mày.
Thiệu Minh Trạch đứng lên giật cốc sữa trong tay cô, sầm mặt, hỏi:
- Tối nay em chưa ăn cơm sao?
Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn mùi thơm của xà phòng. Trước đây, cô rất thích ngửi mùi thơm này. Còn hôm nay, cô bỗng ghê tởm, cảm thấy mùi thơm này đang che giấu điều gì đó.
Cô lùi lại một bước, dựa người vào bàn bếp, rủ hàng mi, nói:
- Đã ăn ở bên ngoài nhưng không hợp khẩu vị nên ăn ít. Đi dạo phố nhiều quá nên lại thấy hơi đói.
Thiệu Minh Trạch nghe thế, nhướng mày hỏi:
- Đi dạo phố cả tối mà không mua sắm gì sao?
- Vốn định mua nhưng giá đồ hơi đắt. Trước mặt đồng nghiệp mới, em không muốn gây cho họ ấn tượng về một đại tiểu thư có tiền nên không mua gì. - Cô cười, đi vòng qua anh vào nhà tắm.
Tắm rửa xong đi ra, Thiệu Minh Trạch đã hâm nóng cốc sữa, còn nướng hai lát bánh mỳ để trên bàn ăn cho cô:
- Lại đây. Ăn một chút rồi đi ngủ.
- Không cần đâu. Em đánh răng rồi. – Cô nói, sau đó đi về phía giường ngủ. Lúc nằm xuống, cô thấy Thiệu Minh Trạch vẫn đứng bên bàn ăn, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô lại mỉm cười, nói: - Em buồn ngủ rồi. Em ngủ trước đây. Anh bật đèn bàn lên nhé. Đừng thức khuya quá đấy.
Nói xong, cô lấy chăn phủ kín từ đầu đến chân.
Một lát sau, bên kia đệm giường lún xuống. Thiệu Minh Trạch kéo chăn trùm trên đầu Nhiễm Nhiễm xuống, ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể bất giác cứng đờ, cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đẩy anh ra. Thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, cô bỗng ý thức được phản ứng của mình có phần hơi quá. Cô vội cười, oán thán nói:
- Hôm nay em đi bộ cả tối nên mệt lắm. Anh mau ngủ đi.
Thiệu Minh Trạch hơi nhếch khóe môi nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nhiễm Nhiễm đã nhẫn nại đến giới hạn, chỉ sợ nếu anh tiếp tục chạm vào, cô sẽ không kiềm chế nổi mà thét lên, ném cả anh và những thứ anh chạm vào ra ngoài. Anh bẩn thỉu! Anh thật bẩn thỉu! Cho dù về nhà, anh đi tắm ngay thì người anh vẫn vô cùng bẩn thỉu. Bàn tay trong chăn nắm thành nắm đấm đầy căm hận. Dường như chỉ có như vậy mới giúp cho cô giữ được vẻ bình thản trên khuôn mặt.
Thiệu Minh Trạch lặng lẽ nhìn cô một lát rồi từ từ nằm xuống. Mãi sau, anh mới khẽ thốt ra hai từ:
- Ngủ đi.
Nhiễm Nhiễm không nói gì, quay lưng lại, lấy chăn trùm kín người, cố nằm sát mép giường.
Một lát sau, Thiệu Minh Trạch bỗng hỏi:
- Tại sao?
Tại sao ư? Vì cô đã nhìn thấy anh cùng Tô Mạch từ quán trà bước ra, thấy anh dắt tay cô ấy, thấy họ cùng đi vào nhà Tô Mạch… Sống mũi Nhiễm Nhiễm cay cay, cổ họng uất nghẹn không thốt nên lời. Cô kiềm chế cảm xúc, cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng:
- Em chỉ mệt thôi.
Thiệu Minh Trạch không có động tĩnh gì. Cô quay lưng lại nên không nhìn thấy nét mặt của anh và cũng chẳng buồn đoán xem anh nghĩ gì, chỉ giả vờ ngủ, không thèm để ý tới anh.
Một đêm yên tĩnh, chỉ có chiếc giường dường như bỗng rộng ra nhiều.
Sáng hôm sau, hai người thức dậy như thường lệ, ăn sáng qua loa rồi đi làm.
Hôm trước, Nhiễm Nhiễm để xe ở công ty nên đành bắt xe tới công ty. Dù cô đi làm hơi muộn nhưng cũng chẳng có ai đến chấm công. Chỉ có đồng nghiệp thấy sắc mặt cô không ổn thì hỏi vài câu quan tâm. Nhiễm Nhiễm mỉm cười, cảm ơn ý tốt của đồng nghiệp rồi lặng lẽ ngồi nghiên cứu báo cáo thị trường của Hồng Viễn gần đây. Đến mười hai giờ trưa, cô mới đứng lên cùng đồng nghiệp tới nhà ăn của công ty ăn cơm. Ai ngờ lại gặp Trần Lạc ở cửa.
Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ. Vì tham gia buổi liên hoan thường niên của tổng bộ nên Trần Lạc mới từ công ty chi nhánh đến đây. Về lý mà nói, hôm qua anh ta phải đi rồi. Hai người chạm mặt, cô không tiện vờ như không thấy nên chỉ chào hỏi qua loa.
Trần Lạc gọi cô lại, khẽ hỏi:
- Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?
Nhiễm Nhiễm mỉm cười hỏi:
- Sao còn chưa đi? Tôi còn tưởng anh đi rồi chứ.
- Có chút việc nên nán lại. - Trần Lạc trả lời, không chịu để cô đánh lạc hướng câu chuyện như vậy, lại tiếp tục hỏi: - Xảy ra chuyện gì thế?
- Không có gì. Chỉ là hai ngày qua không được nghỉ ngơi đầy đủ thôi. - Nhiễm Nhiễm nói xong thì chỉ tay về phía đồng nghiệp, vừa bước vào, cười nói: - Tôi vào trước đây, đồng nghiệp đang đợi tôi.
Trần Lạc nhìn cô hồi lâu rồi mới gật đầu nói:
- Ừ, em đi trước đi.
Nhiễm Nhiễm chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ tiện miệng nói câu “Tạm biệt” rồi xoay người bước vào nhà ăn. Không ngờ vừa hết giờ làm thì lại nhận được tin nhắn của Trần Lạc. Nội dung rất ngắn gọn, chỉ vẻn vẹn mấy chữ. Anh ta nói: “Ra đi. Tôi đang đợi em ở bên ngoài”.
Con người Trần Lạc ấy mà, nếu anh ta đã có ý tìm bạn thì bạn đừng hòng chạy mất. Nhiễm Nhiễm đọc tin nhắn đó, chần chừ giây lát rồi ra ngoài tìm đến chỗ để xe của Trần Lạc. Cô bước đến gõ vào cửa xe, hỏi:
- Có rảnh không? Cùng đi ăn nhé.
Trần Lạc nhìn cô, giọng trầm xuống:
- Lên xe đi.
Cô lắc đầu:
- Buổi sáng tôi không tiện bắt xe nên không thể để xe lại công ty. Anh chọn địa điểm đi, tôi sẽ tự lái xe đến.
Trần Lạc kiên định nói:
- Lên xe.
Nhiễm Nhiễm không nói lại được anh ta, đành vòng qua bước lên xe, không kìm được châm chọc:
- Mới lên sếp được mấy hôm mà khẩu khí ghê gớm nhỉ?
Trần Lạc không thèm để ý đến lời châm chọc của cô, hỏi:
- Muốn ăn gì?
- Tùy. - Cô đáp.
Xe vừa chuyển bánh, di động của cô bỗng đổ chuông. Cô liếc nhìn màn hình, từ tốn nghe điện thoại:
- A lô! Minh Trạch, có chuyện gì vậy? - Giọng nói dịu dàng khiến Trần Lạc không kìm được liếc mắt nhìn, nghe cô tiếp tục nói: - Hôm nay không được rồi, hôm khác cùng đi nhé. Công ty có việc phải tăng ca. Đồng nghiệp đã gọi đồ ăn rồi. Vâng. Anh không cần phải lo cho em.
- Em nói dối. - Thấy cô tắt điện thoại, Trần Lạc chẳng hề khách sáo nói.
Nhiễm Nhiễm tiện tay nhét di động vào túi xách:
- Ừm! Không sai. Là nói dối. Lạ lắm à? Chẳng phải đàn ông các anh vẫn thường xuyên nói dối sao?
Trần Lạc không thích giọng điệu này của cô, anh ta hơi nhíu mày, nói:
- Cũng có khi bận tiếp khách. Bất đắc dĩ thôi.
- Phải. Các anh nói dối vì bận tiếp khách, còn tôi nói dối để ứng phó. Cũng chẳng khác biệt là mấy, đều là bất đắc dĩ. - Cô mỉm cười, chuyển chủ đề: - Phải rồi. Anh định đưa tôi đi đâu ăn đây?
Trần Lạc đưa cô đến một nhà ăn có khung cảnh yên tĩnh ở ngoại ô, mặt tiền rất bình thường nhưng khi bước vào mới thấy không gian bên trong hệt như cảnh bồng lai. Đó là một khoảng sân rộng, dùng những tấm mecal mỹ thuật ghép lại với nhau để làm trần, sau đó lại dùng những loài cây như mây và dây leo để ngăn cách các khoảng của sân để tạo thành những gian phòng độc lập. Đến cả bàn ghế cũng được làm bằng mây. Vừa bước vào, có cảm giác như lập tức bị hơi thở thiên nhiên bủa vây.
Có lẽ không đông khách, hoặc là phòng cách âm khá tốt nên bên trong quán không hề có âm thanh hỗn tạp. Thi thoảng có tiếng người nói nhưng thanh âm rất nhỏ.
Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, nhìn xung quanh, không kìm được khen ngợi:
- Anh rất biết chọn chỗ đấy.
Trần Lạc khoát tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi, rồi tự mình rót cho Nhiễm Nhiễm một cốc nước lọc, hỏi cô:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế. Trong buổi liên hoan thường niên, em vẫn bình thường. Có chuyện với Thiệu Minh Trạch phải không?
Nhiễm Nhiễm im lặng, chỉ cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.
Trần Lạc cũng không vội, ngồi đó im lặng đợi câu trả lời của cô.
Nhiễm Nhiễm đành mỉm cười, hỏi anh ta:
- Anh bắt buộc phải biết à? Nếu tôi không nói thì sao?
- Vậy anh sẽ đi hỏi Thiệu Minh Trạch. - Trần Lạc nhẹ nhàng trả lời.
Nhiễm Nhiễm im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nói:
- Tô Mạch là bạn gái cũ của Thiệu Minh Trạch.
Trần Lạc tỏ vẻ bất ngờ.
Nhiễm Nhiễm nhướng mày hỏi:
- Sao hả? Anh không biết ư? Chẳng phải anh là sư huynh của Tô Mạch sao?
- Hồi đó, anh chỉ giúp giáo viên hướng dẫn họ làm đề cương luận văn. Trước đấy thì bọn anh không quen nhau. - Trần Lạc hơi nhíu mày, nhìn cô bằng vẻ mặt không vui, trầm tư rất lâu mới hỏi: - Em biết từ khi nào?
Nhiễm Nhiễm không kìm nổi cười tự giễu:
- Tối qua mới biết. Tối hôm kia, tôi vẫn còn kéo tay Thiệu Minh Trạch tự hào giới thiệu với Tô Mạch, đây là chồng chưa cưới của tôi. Kết quả, ngày hôm sau có người nói cho tôi biết, Tô Mạch mới là người con gái Thiệu Minh Trạch yêu sâu sắc. Có buồn cười không chứ? Tôi đoán Lâm Hướng An cũng biết chuyện này từ lâu. Trong bốn người thì tôi chẳng khác gì một con ngốc. Không biết những kẻ khác đã cười tôi như thế nào!
- Nhiễm Nhiễm… - Trần Lạc ngắt lời cô nhưng cô chẳng thèm để ý đến anh ta, một mực nói: - Điều quan trọng là, trước mặt tôi, Thiệu Minh Trạch luôn ra v