inh Nguyên cách đó không xa. Anh ta chỉ cảm thấy lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng, nét mặt căm hận càng khó có thể che giấu được. Thiệu Vân Bình đứng bên cạnh thấy anh ta như vậy, không kìm được, bước lại gần khẽ mắng:
- Đồ vô tích sự! Một chút chuyện vặt vãnh ấy mà cũng không giữ nổi trong lòng.
- Bố, con đã hỏi kỹ Hân Nhiên rồi. Cô ấy vốn bị người ta lợi dụng thôi. Chuyện này rõ ràng là Thiệu Minh Trạch bày ra để khiêu khích con. Bố nhìn nó đắc ý chưa kìa.
Phương Hân Nhiên là người tình của Thiệu Minh Nguyên – nữ sinh mới tốt nghiệp. Cô ta vốn muốn mượn đường Thiệu Minh Nguyên để tìm một công việc nhàn hạ. Nào ngờ chưa làm được bao lâu thì bỗng nhảy qua công ty xuất nhập khẩu, sau đó vì công trạng, cô ta cố tình dây dưa lằng nhằng với Thiệu Minh Nguyên và lấy được hợp đồng đặt hàng trên trăm triệu tệ của Thiệu thị. Không ngờ vấn đề lại nảy sinh ở hóa đơn đặt hàng. Sau khi vật liệu nhập kho mới phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng nằm ở chất lượng. Tới khi Thiệu thị truy cứu trách nhiệm của đối phương thì công ty xuất nhập khẩu đó đã sớm mất tăm mất tích, chỉ còn lại một mình Phương Hân Nhiên ngờ ngờ nghệch nghệch.
Việc đã đến nước này, nếu Thiệu Minh Nguyên đứng ra nhận sai sót, chịu trách nhiệm thì thôi. Suy cho cùng, hợp đồng đặt hàng này cũng không phải là lớn so với Thiệu Thị. Nhưng điều đáng tiếc là, anh ta sai ở chỗ vì muốn làm vui lòng người tình nên mới ký hợp đồng ấy. Bởi thế, anh ta sợ người ta biết sai trái của mình nên muốn giấu nhẹm chuyện này đi. Vậy là những nguyên liệu không đạt chất lượng đã được đưa vào sản xuất rồi đưa ra thị trường...
Cuối cùng, sự việc không thể giấu nổi nữa mà còn rơi vào tình cảnh khó có thể cứu vãn. Ông nội Thiệu Minh Trạch tức giận đến nổi bệnh tim tái phát và được đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay trong đêm. Thiệu Minh Nguyên cũng vì chuyện này mà bị cách chức vụ Phó tổng giám đốc của Thiệu Thị. Còn Thiệu Minh Trạch thì quay về tập đoàn Thiệu Thị, một tay nắm giữ một nửa giang sơn Thiệu Thị.
Cho dù chuyện ấy có phải do Thiệu Minh Trạch cố ý hãm hại hay không, nhưng người được lợi cuối cùng vẫn là anh. Chỉ dựa vào điều này, Thiệu Minh Nguyên đã có lý do để hận anh đến tận xương tủy rồi.
Thiệu Vân Bình thấy con trai căm hận Thiệu Minh Trạch như vậy thì chỉ có thể mắng mỏ:
- Nó giăng bẫy cho con nhảy vào sao? Đừng trách người ta gian, muốn trách thì trách mình ngu xuẩn ấy. Có giỏi thì con cũng chơi lại nó một vố đi.
Thiệu Minh Nguyên trong lòng bất bình nhưng cũng không dám đôi co với bố, chỉ ấm ức cuối đầu. Thấy con trai như vậy, cơn giận của Thiệu Vân Bình cũng nguôi ngoai đi vài phần. Ông khẽ vỗ vai Minh Nguyên, dặn dò:
- Con đi tiếp bạn bè đi. Đừng để người khác cười chê mình.
Thiệu Minh Nguyên gật đầu, lấy lại tinh thần, đổi lấy ly rượu khác rồi bước lại đám đông. Lúc này, ông Thiệu Vân Bình mới yên tâm và tiếp tục để ý tới ông nội cùng ông Hạ Hồng Viễn.
Ông nội Thiệu Minh Trạch mới bình phục, tinh thần chưa ổn định, mới tham dự bữa tiệc được một lát đã cảm thấy mệt. Thiệu Vân Bình thấy vậy liền bước tới, khẽ khàng khuyên can:
- Bố, bố mới khỏe lại một chút, đừng để cơ thể mệt mỏi quá. Hay là bố đi nghỉ trước đi ạ. Ở đây có con giúp đỡ Minh Trạch rồi.
Đúng là ông nội đã cảm thấy mệt. Nghe vậy, ông khẽ gật đầu, quay đầu xin lỗi ông Hạ Hồng Viễn, để Thiệu Vân Bình thay mình tiếp khách, rồi rời khỏi bữa tiệc để nghỉ ngơi.
Ông Hạ Hồng Viễn và Thiệu Vân Bình từng có lần tiếp xúc với nhau, cả hai lại ngang vai vế nên nói chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều. Hai người mới nói được vài câu, câu chuyện đã chuyển sang chủ đề mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam. Chợt nghe thấy có người đùa nói:
- Ai chẳng biết Thiệu gia và Hạ gia là hai nhà có thực lực mạnh nhất chứ? Thật không ngờ hai nhà còn kết thông gia. Lần này thì tốt rồi, dù là dự án rơi vào tay ai thì cuối cùng cũng là vào một nồi cả. Theo tôi thấy, tốt nhất là đừng cạnh tranh mà nên hợp tác với nhau.
Thực ra ông Hạ Hồng Viễn vốn có ý hợp tác với Thiệu gia, chỉ ngại ở chỗ quan hệ giữa Thiệu Minh Trạch và Thiệu Vân Bình không tốt đẹp lắm, Thiệu Vân Bình sẽ không vui vẻ hợp tác nên ông cũng không định nói chuyện này với ông ta. Nghe người ta nói câu này, ông Hạ Hồng Viễn chỉ cười chứ không để tâm lắm. Nhưng ông Thiệu Vân Bình lại mỉm cười, nói:
- Ông Hạ, tôi cảm thấy ý kiến này không tồi.
Ông Hạ Hồng Viễn coi lời nói của ông ta như đùa mà chẳng hề để trong lòng. Ông chỉ cười ha ha mấy tiếng đáp lại. Nào ngờ sau bữa tiệc đính hôn vài ngày, ông Thiệu Vân Bình đã chính thức hẹn ông Hạ Hồng Viễn để bàn chuyện hai nhà hợp tác cùng lấy mảnh đất vùng ngoại ô phía nam.
Nhiễm Nhiễm nghe tin này liền báo cho Thiệu Minh Trạch biết. Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nói:
- Anh biết chuyện này rồi. Bác ấy đã hỏi ông nội và cũng hỏi qua ý kiến của anh. Với tình hình trước mắt mà nói, chuyện hợp tác đúng là đôi bên cùng có lợi, anh không có lý do gì để ngăn cản.
Hai nhà đã kết thông gia thì chuyện hợp tác như thế đúng là nước chảy thành sông. Nhưng Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy bất an vô cùng. Cô chần chừ giây lát rồi không kìm được, hỏi:
- Bác cả anh có lòng tốt như vậy sao?
So với Nhiễm Nhiễm, Thiệu Minh Trạch làm việc cẩn trọng và lý trí hơn nhiều. Trong chuyện này, ông Thiệu Vân Bình đã giơ cao ngọn cờ lợi ích của Thiệu thị, tỏ rõ hình tượng “bác cả” không vì chuyện riêng mà làm ảnh hưởng đến lợi ích công ty. Thế nên, tuy anh cũng hoài nghi động cơ của Thiệu Vân Bình nhưng khi chưa có chứng cứ chính xác, anh không thể nói gì được.
Thiệu Minh Trạch im lặng hồi lâu rồi mới an ủi cô:
- Hiện tại còn chưa thấy có chuyện gì. Huống hồ, chú Hạ không phải là người bình thường. Chắc chắn chú ấy đã có tính toán lựa chọn thế nào là có lợi nhất. Em không cần quá lo lắng.
Nhiễm Nhiễm gật đầu. Cô hiểu mình có lo lắng cũng chẳng ích gì. Ông Hạ Hồng Viễn đã có ý hợp tác với Thiệu thị từ lâu rồi. Bây giờ dễ dàng có được cơ hội tốt như vậy mở ra ngay trước mắt, tất nhiên ông sẽ không vì chút lo lắng của cô mà từ bỏ. Hơn nữa, chút lo lắng của cô cũng chẳng có chút cơ sở chắc chắn gì, nếu cứ nói với ông Hạ Hồng Viễn như vậy thì chỉ tổ bị ông cười chê thôi.
Quả nhiên, cô vừa nhắc nhở bố mình cần đề phòng ông Thiệu Vân Bình thì ông Hạ Hồng Viễn bật cười, nói:
- Nhiễm Nhiễm, con nên nhớ, trên thế gian này, người không vị kỷ sẽ bị trời chu đất diệt. Dù là quan hệ người thân cũng cần phải đề phòng lẫn nhau, chứ nói gì đến mối quan hệ thông gia như thế này. Lẽ nào chỉ vì phải đề phòng mà không làm được chuyện gì hay sao? Cho dù ý đồ của ông Thiệu Vân Bình là gì, chỉ cần có lợi cho chúng ta là được rồi. Hơn nữa bây giờ, Thiệu gia vẫn chưa phải do ông ta làm chủ. Dù ông ta có cố gắng gây phong ba bão táp như thế nào vẫn phải nể mặt ông nội của Minh Trạch. Thế nên, chúng ta cần cảnh giác nhưng vẫn nên hợp tác trong chuyện này.
Nhiễm Nhiễm không đồng tình với ý kiến của ông Hạ Hồng Viễn nhưng chẳng tìm được lý do để phản đối, đành im lặng. Ông Hạ Hồng Viễn thấy cô như vậy, tâm tư cũng có phần phức tạp. Cô con gái này của ông đủ thông minh, hành sự cũng cẩn thận, chỉ là không đủ quyết đoán. Nếu cô là con trai thì có lẽ đã không có khuyết điểm ấy. Ông chỉ biết thầm thở dài, suy ngẫm một lát, lại nói:
- Nhiễm Nhiễm, con đừng xuống chi nhánh, ở lại tổng công ty với bố đi. Dự án ngoại ô phía nam sắp được triển khai. Đến lúc đó, công ty sẽ lập một nhóm dự thầu chuyên môn. Con tham gia vào đó nhé.
Nhiễm Nhiễm lập tức sững sờ, bố muốn cô vào nhóm dự thầu ư? Cô mới chân ướt chân ráo bước vào công ty, nếu tham gia vào nhóm thì có thể làm được gì chứ? Cô ngạc nhiên nhìn ông Hạ Hồng Viễn, hỏi:
- Bố bảo con vào nhóm dự thầu sao? Nhưng với những chuyện thế này, con có biết gì đâu.
Thái độ của ông Hạ Hồng Viễn hết sức kiên định, ông nghiêm mặt nói:
- Không biết thì có thể học, bố sẽ bảo Trần Lạc dẫn dắt con. Con có gì không hiểu thì có thể hỏi cậu ta. Đây là cơ hội hiếm có. Con phải nắm lấy nó. Làm tốt rồi thì sau này nó sẽ là kinh nghiệm của con. – Ông dừng lại, rồi lại nói những lời thành khẩn: - Nhiễm Nhiễm, bên cạnh bố đang thiếu người. Bố lại chỉ có một người con duy nhất. Không còn thời gian để con từ từ học hỏi nữa, con chịu khó vất vả một chút được không?
Ông nói câu này như thể dốc hết ruột gan, khiến Nhiễm Nhiễm không khỏi có chút cảm động, cô gật đầu nhận lời:
- Vâng. Bố, con sẽ cố gắng hết sức. Nhưng con cũng phải nói trước. Con chưa từng tiếp xúc với công việc kiểu này, bây giờ đột nhiên bố bảo con làm việc này rõ ràng là dồn ép con. Nếu con có làm không tốt thì bố cũng không được trách con đâu đấy.
Ông Hạ Hồng Viễn thấy cô chưa làm đã nghĩ đến đường lui thì phì cười, nói:
- Công ty có nhóm dự thầu chuyên môn, hơn nữa còn có Trần Lạc tham gia dự án này. Có chuyện gì thì cậu ấy cũng có thể giải quyết. Con tham gia với tư cách là khâm sai đại thần, ai dám sai bảo con chứ? Con gái ngốc, con lo gì nào? Với lại, không hiểu thì có thể học hỏi mà. Bố sẽ bảo Trần Lạc đào tạo con trong thời gian ngắn.
Ông nói chuyện này hết sức đơn giản nhưng Nhiễm Nhiễm chẳng thể nào yên tâm được. Cô nghĩ, chỉ có thời gian mấy ngày thì có thể đào tạo được gì chứ? Hơn nữa, Trần Lạc có lòng tốt đào tạo cô thì cùng lắm cũng chỉ đào tạo đến mức như anh ta thôi.
Ai ngờ, khóa đào tạo này còn vất cả hơn cả ôn thi vào đại học năm đó!
Khóe môi Trần Lạc luôn hơi nhếch lên nở nụ cười, ý cười dịu dàng, trông thì có vẻ là người cực kỳ dễ gần, nhưng khi tiếp xúc thật sự cô mới biết anh ta đúng là con hổ biết cười. Anh ta nói chuyện dịu dàng hơn bất kỳ ai, nhưng làm việc thì thủ đoạn chẳng ai bằng.
Từng chồng tài liệu chất đầy trước mặt Nhiễm Nhiễm. Cô phải xem hết chồng này đến chồng khác. Hơn nữa, cô phải nói lại nội dung cho rõ ràng nên không phải chỉ là xem qua một lượt cho xong. Tuy Trần Lạc không yêu cầu cô nhớ nguyên văn một trăm phần trăm, nhưng ít nhất cô cũng phải đọc cho cẩn thận, ngẫm nghĩ cho thật hiểu, nhắc đến đâu cô cũng có thể nói được.
Từ trước đến giờ, mình chưa từng tiếp xúc với nhiều thứ như thế này, sao có thể đọc cẩn thận, ngẫm nghĩ cho thật hiểu chỉ trong phút chốc được chứ? Nhiễm Nhiễm thầm kêu gào. Cứ ngẩng đầu lên là cô trông thấy chồng tài liệu cao quá đầu, chỉ biết lẩm bẩm ca thán:
- Mình muốn làm cậu ấm cô chiêu ăn chơi hưởng lạc. Mình không muốn phải làm người phụ nữ mạnh mẽ mà phải chịu khổ sở thế này…
Trần Lạc ngồi cách đó không xa, thấy động tĩnh liền ngước mắt lên, nghe những lời ca thán của cô. Anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy bước tới, cúi xuống bên cô, dịu dàng hỏi:
- Sao thế? Có chỗ nào không hiểu à?
Không phải là có chỗ nào không hiểu, mà là quá nhiều chỗ không hiểu. Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn Trần Lạc. Ánh mắt anh ta rất sáng, nụ cười ấm áp; còn ánh mắt cô lại mênh mông mờ mịt, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Trần Lạc không nhịn được cười, đùa cô:
- Sao không nói gì thế? Đọc tài liệu đến mức đần người ra rồi hả? Hay là thấy trai đẹp nên choáng váng?
Lúc này Nhiễm Nhiễm mới xốc lại tinh thần, cô hùa theo câu nói của Trần Lạc, gật đầu, trả lời một cách nghiêm túc: