him én không thể làm nên mùa xuân hay sao? Chỉ có anh em chúng đồng lòng, đoàn kết thì mới không bị người ngoài bắt nạt.
Ông nội im lặng nghe, sắc mặt đượm buồn như thể mỏi mệt đến cực điểm rồi dần dần nhắm mắt lại.
Thiệu Vân Bình thầm thở phào nhẹ nhõm, bề ngoài vẫn tỏ vẻ thành khẩn như ban đầu, lại tiếp tục nói:
- Lần này, bố dùng Minh Trạch thế chỗ Minh Nguyên như vậy, chẳng phải sẽ gây ra mâu thuẫn giữa anh em chúng sao? Minh Nguyên còn trẻ tuổi, nông cạn, nó có thể không oán nửa lời sao? Nó sẽ oán ai? Chẳng phải nó sẽ oán Minh Trạch thế chỗ của mình sao? Sau này, Minh Trạch lập gia đình, mấy anh em chúng có thể giúp đỡ nhau mà không hận thù không? Bố hãy bình tĩnh một chút, cũng coi như là cho Minh Nguyên một cơ hội.
Ông nội trừng mắt, không còn vẻ mệt mỏi ban nãy nữa, mà sắc mặt lạnh lùng:
- Bảo tôi không cho nó một cơ hội nữa ư? Đợi khi Thiệu Thị sụp đổ, ai có thể cho Thiệu Thị một cơ hội đây? Trước đây nó vung tiền theo gái, nuôi bồ nhí tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Không ngờ nó không biết điểm dừng, dám lấy hàng trăm triệu tệ của công ty để mua chuộc đàn bà. Nó dám lôi danh tiếng của Thiệu Thị ra làm trò đùa. Còn cho nó cơ hội sao? Cho nó cơ hội nữa thì Thiệu Thị sẽ thảm bại dưới tay nó thôi.
Ông nội càng nói càng tức, hơi thở cũng có phần gấp gáp. Bà Thiệu sợ quá vội thuận theo ông, miệng lắp bắp khuyên nhủ:
- Đừng vội, đừng vội. Ông có gì từ từ nói, từ từ nói.
Thiệu Vân Bình cũng không dám ho he nữa, khẽ nói:
- Bố đừng giận. Sức khỏe quan trọng hơn ạ.
Ông nội hít sâu mấy cái, bình tĩnh lại. Ông quay đầu nhìn Thiệu Minh Trạch vẫn đang im lặng, hỏi:
- Minh Trạch, cháu có sợ các anh oán hận cháu không?
Nhưng Thiệu Minh Trạch lại quay đầu hỏi Thiệu Vân Bình:
- Bác cả có oán hận cháu không ạ?
Thiệu Vân Bình bị anh hỏi thì sững cả người, trong lòng rõ ràng là hận lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra là bậc trưởng bối khoan dung độ lượng:
- Cháu hỏi gì thế? Trong mắt bác, cháu cũng giống như Minh Nguyên thôi, đều là con cháu họ Thiệu chúng ta. Có gì đâu chứ.
Thiệu Minh Trạch mỉm cười:
- Chỉ cần bác cả có thể nghĩ như vậy, anh Minh Nguyên có oán hận cháu hay không cũng không sao. Cháu về làm việc cho bác cả chứ có làm việc cho anh ấy đâu. Hơn nữa, đều là người một nhà, dù có oán hận thì qua một thời gian cũng quên ngay thôi.
Thiệu Vân Bình bị anh chặn họng như vậy chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.
Ông nội hài lòng gật đầu, cuối cùng chốt lại:
- Quyết định như vậy đi. Tuần sau, Minh Trạch về công ty làm việc. Vân Bình, con cố gắng giúp đỡ cháu nó nhé.
Chuyện đã như thế, Thiệu Vân Bình biết mình có nói gì cũng không thể ngăn cản được việc Thiệu Minh Trạch trở về, chỉ có thể vâng lời, lặng lẽ gật đầu.
Tin tức Thiệu Minh Trạch quay về tổng công ty thay chức vụ của Thiệu Minh Nguyên nhanh chóng truyền đi trong nhà họ Thiệu. Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe vừa mừng, vừa lo, mừng vì cuối cùng ông nội cũng đã nhận ra năng lực và muốn bồi dưỡng Minh Trạch thành người kế nhiệm của gia tộc; lo vì người khác có bố con, anh em giúp đỡ lẫn nhau, còn con trai mình chỉ có một mình. Một khi về công ty của gia đình, trên có chú bác chèn ép, dưới có các anh em họ ganh tị, mỗi bước đi đều sẽ gặp khó khăn chồng chất.
***
Mẹ của Thiệu Minh Trạch nghĩ ngợi mấy hôm rồi hẹn bà Hàn ra ngoài uống trà, nói chuyện hàn huyên. Bà kể ông nội có ý để Thiệu Minh Trạch tiếp quản chuyện công ty, sau đó lại thăm dò nói:
- Minh Trạch bận rộn mấy ngày hôm nay, chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Tôi không tìm thấy nó nên cũng chẳng hỏi han được. Thế nào rồi? Nó và Nhiễm Nhiễm thế nào rồi? Hai đứa đều đã đứng tuổi. Nếu hợp nhau, hay là chúng ta sớm định chuyện hôn nhân cho chúng, cũng để những người làm cha làm mẹ như chúng ta khỏi phải lo lắng.
Lúc này, bà Hàn mới biết ông của Thiệu Minh Trạch nằm viện, vội gọi điện cho Nhiễm Nhiễm hỏi:
- Ông Thiệu nằm viện, con có biết không hả?
Nhiễm Nhiễm thản nhiên đáp:
- Biết ạ.
Bà Hàn nghe giọng cô như vậy thì không khỏi tức giận, hỏi:
- Vậy con đã đến viện thăm chưa?
Tất nhiên là Nhiễm Nhiễm chưa đi, cô thủng thẳng trả lời:
- Chưa ạ. Anh Minh Trạch không bảo con đi. Con không thể một mình chạy đến bệnh viện được. Việc này phải do anh ấy đích thân dẫn con đi chứ. Như vậy so với việc một mình con chạy đến có khác biệt thế nào, mẹ là người rõ hơn con chứ.
Bà Hàn rất rõ sự khác biệt ấy nhưng giọng con gái bà như vậy bảo bà không tức sao được. Thế là bà giáo huấn cô với thái độ cứng rắn:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ nói cho con biết. Trên đời này, càng là những thứ tốt càng không có người cho không đâu. Con chỉ có thể tranh giành để đoạt lấy thứ mà mình muốn thôi. Không ai nhớ con dùng mưu kế gì, thủ đoạn gì, họ chỉ thấy cuối cùng thứ này có nằm trong tay con hay không thôi.
Nói trắng ra thì chính là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Nhiễm Nhiễm chẳng phản đối cũng chẳng tranh luận, chỉ thi thoảng ậm ừ một tiếng tỏ ý mình đang nghe, đồng thời cũng tán đồng quan điểm của bà Hàn. Nhưng cô cũng không chịu tỏ rõ quyết tâm của bản thân hay là nói ra hành động tiếp theo của mình.
Bà Hàn bị cô làm cho đầy một bụng tức, không tài nào xả ra được. Nói đến cùng thì tổ bản thân thêm kiệt sức, bà hậm hực cúp máy, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ: Đứa con gái lúc này vẫn còn thua xa đứa con gái trừng mắt gân cổ cãi lại bà. Hạ Nhiễm Nhiễm lúc đó, tuy cáu kỉnh, tuy ngỗ nghịch nhưng ít nhất khiến bà có cảm giác máu mủ ruột già, còn là một cô gái có sức sống…
Bà Hàn cảm thấy hoảng sợ vì suy nghĩ của mình. Bà ngồi sững sờ rất lâu, mãi sau tinh thần mới dần tỉnh táo một chút, bà lại gọi điện cho mẹ Thiệu Minh Trạch:
- Tôi đã hỏi qua Nhiễm Nhiễm rồi. Hai đứa rất hợp nhau. Nhưng con gái tôi, tính cách lúc nắng lúc mưa, lại không mặt dày. Nó nói mấy hôm trước có muốn đến bệnh viện thăm ông nội Minh Trạch nhưng dạo này Minh Trạch bận quá, con bé không muốn làm lỡ việc của Minh Trạch, hơn nữa cũng không tiện đi một mình.
Mẹ Thiệu Minh Trạch đâu có nghe được ý tứ sâu xa trong câu nói ấy:
- Ông nội Minh Trạch cũng luôn miệng đòi gặp Nhiễm Nhiễm. Để tôi bảo Minh Trạch đưa Nhiễm Nhiễm đi. Làm gì có chuyện bận đến mức đó chứ.
Bà Hàn nghe mà chỉ cười, tán chuyện với mẹ Thiệu Minh Trạch:
- Đúng là có con trai vẫn hơn. Trông Minh Trạch nhà bà đấy. Bà đỡ phiền lòng biết bao. Còn Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi khiến tôi tức không chịu nổi. Bố con bé bảo nó về công ty giúp thì nó lại thoái thác hết lần này đến lần khác. Con bé không muốn bỏ công việc hiện tại, cũng chẳng vội về công ty của bố làm, cả ngày chỉ ru rú ở nhà. Được bố chiều quá nên con bé phát hư rồi. Nói gì nó cũng chẳng chịu nghe một câu, lần nào cũng khiến tôi trở thành bà mẹ độc ác.
Nói xa nói gần chẳng qua cũng chỉ là một ý. Đó là tuy Nhiễm Nhiễm là con gái nhưng được ông Hạ Hồng Viễn rất yêu quý, cô cũng là một người được bồi dưỡng để kế nhiệm quản lý công ty.
Mẹ Thiệu Trạch cười nói :
- Con gái mà. Thăng tiến lắm để làm gì chứ ? Tôi thích một nàng dâu nhu mì hơn là một cô gái cá tính mạnh mẽ, hiếu thắng.
Nếu trưởng bối hai nhà đều không có ý kiến gì thì việc còn lại chỉ là hai ‘đương sự’ cứ thế mà tiến theo trình tự thôi. Mẹ Thiệu Minh Trạch tự tìm đến văn phòng của con trai, muốn anh đưa Nhiễm Nhiễm đến ra mắt ông nội, sớm định chuyện hôn nhân của hai người.
Dạo này Thiệu Minh Trạch bận rộn suốt, mấy ngày chẳng được nghỉ ngơi. Nghe vậy, anh chỉ dùng tay day nhẹ hai huyệt thái dương :
- Đợi qua đợt này đã ạ. Gần đây, thực sự là con không có thời gian. Công ty có cả đống việc, hơn nữa ông lại giục rất căng.
Mẹ Thiệu Minh Trạch hiểu lầm anh có ý thoái thác, khuyên bảo hết nước hết cái :
- Mẹ đã tìm hiểu rồi. Tính cách con bé rất được, là người thông minh, lanh lợi, lại chẳng có tật xấu gì. Đúng là hiếm có. Tuy dòng dõi của họ Hạ hơi kém một chút nhưng tài lực tốt, hơn nữa lại có nhà họ Hàn. Tuy bây giờ nhà họ Hàn không phải là giàu sang gì nhưng danh tiếng vẫn còn đó. Cả hai điều này đều có thể trở thành trợ lực tốt của con về sau, ắt sẽ có lúc con dùng đến đấy. Những năm qua, bác cả và chú ba con chèn ép con như vậy là dựa vào cái gì chứ ? Chẳng phải là ức hiếp mẹ góa con côi chúng ta hay sao ?
Thiệu Minh Trạch ngồi yên trên ghế sofa, mí mắt rũ xuống, nét mặt lộ vẻ lãnh đạm, lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ :
- Vâng, con sẽ tranh thủ thời gian liên lạc với Nhiễm Nhiễm, hỏi ý kiến cô ấy. Nếu cô ấy không phản đối, tháng sau chúng con sẽ định chuyện hôn nhân.
Có câu nói khẳng định ấy, cuối cùng mẹ Thiệu Minh Trạch mới hài lòng rời khỏi đó.
Thiệu Minh Trạch tiễn mẹ ra ngoài, quay lại ngồi trên ghế sofa một lúc rồi mới tiếp tục xử lý đống công văn giấy tờ trước mặt, nhưng trong lòng bỗng có chút phiền muộn khó hiểu. Rõ ràng là các con chữ hiện ra ngay trước mắt mà sao chẳng nhập được vào đầu thứ gì. Anh hít thở sâu mấy lần nhưng chẳng thấy hiệu quả, liền quẳng bút xuống bàn, đứng dậy bước xuống cửa sổ sát đất phía sau.
Cách bức tường kính chịu lực dày, tiếng xe cộ đi lại huyên náo bên ngoài không thể lọt vào dù chỉ một tiếng nhỏ. Thật bất ngờ, khi lòng anh dần bình tĩnh lại thì hình bóng cứ hiện mãi trong đầu cũng nhạt dần, rồi cuối cùng bị cảnh đường phố náo nhiệt ngoài kia thay thế.
Có vài người, có vài chuyện, nếu đã là quá khứ thì chỉ là quá khứ, tuy không buông nổi nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ về nó. Anh cười mỉa chính mình rồi quay người tiếp tục vùi đầu vào công việc. Anh là người có mục tiêu rõ ràng. Từ trước đến nay, anh luôn biết điều gì là quan trọng nhất. Ông Thiệu chỉ cho anh thời gian một tuần để bàn giao công việc ở Hoa Hưng. Thời gian quá cấp bách, việc lại bộn bề nên anh phải gặp hết người này đến người khác, bàn hết chuyện này đến chuyện khác, họp hết cuộc này đến cuộc khác, cứ như vậy bận rộn đến tối thứ Bảy mới có thể xử lý xong công việc của Hoa Hưng.
Anh hẹn Nhiễm Nhiễm cùng đi ăn tối, rồi vội vàng qua đón cô. Nhiễm Nhiễm ngồi đợi anh một lát, lúc ngẩng lên nhìn thấy anh thì thất thanh hỏi :
- Sao anh lại gầy thế ?
Mắt cô mở lớn, miệng cũng hơi há vì ngạc nhiên, vẻ mặt như thể cô phát hiện ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó vậy. Thiệu Minh Trạch vừa xử lý xong đống công việc chất cao như núi, tâm trạng đang rất tốt, thấy cô như vậy thì không nhịn được cười, chẳng nghĩ ngợi gì mà nhoài đến véo má cô, trêu chọc :
- Em là người không có tư cách nói người khác gầy nhất. Hãy nhìn lại bản thân em đi.
Tuy họ đã đi lại với nhau gần hai tháng, ngoài lúc mới bắt đầu, cô đã khiêu khích chạm nhẹ vào khóe môi anh, thì hai người chưa từng có cử chỉ hay lời nói nào thân mật như vậy. Cô sững sờ, anh nói xong cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Hai người không hẹn mà gặp cùng lựa chọn cách im lặng, cúi đầu vờ như đang xem thực đơn trên tay mình.
Nhân viên phục vụ giới thiệu những món mới của ngày hôm nay với hai người. Thiệu Minh Trạch tùy ý chọn vài món rồi trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ. Lúc này, anh mới ngẩng lên, buột miệng hỏi cô :
- Gần đây, công việc của anh có chút biến động, cũng không có nhiều thời gian hỏi thăm tình hình của em. Em đi làm chưa ? Làm ở đâu rồi ?
Cô mỉm cười lắc đầu :
- Từ khi tốt nghiệp đến giờ, hiếm hoi lắm mới có dịp nghỉ dài như vậy. Khó khăn lắm