Mục Thanh nhìn cô lúc lâu, cuối cùng thì chỉ biết lặng lẽ thở dài.
***
Nhiễm Nhiễm đem số tiền ba trăm nghìn tệ trả lại cho bà Hàn, sắc mặt bà chẳng có vẻ gì là bất ngờ, bà cũng không nhận tấm thẻ đó mà chỉ hỏi:
- Thiệu Minh Trạch có điểm nào không được?
Nhiễm Nhiễm suy nghĩ giây lát rồi trả lời:
- Con không thích anh ta.
Bà Hàn trang điểm mắt rất tinh tế, nhưng đáy mắt bà chẳng hề có vẻ ấm áp, bà hỏi:
- Vậy con thích ai? Vẫn là Lâm Hướng An sao? Cậu ta có thích con không?
Cô không trả lời nổi, chỉ biết đứng đó, cảm thấy mình thật sự đáng thương. Mọi người trên thế giới này đều biết cô thích Lâm Hướng An, bất kỳ ai cũng có thể xé toạc lồng ngực cô mà gợi lại vết thương lòng đó, rồi hỏi cô:
- Sao thế? Đến giờ vẫn chưa quên được ư?
Bà Hàn lại nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, con tỉnh táo lại đi. Đừng ấu trĩ nữa. Con cũng phải có chút ý chí chứ. Đừng vì tình yêu mà lúc nào cũng ra vẻ muốn sống muốn chết như vậy. Kiểu quái đản ấy chỉ làm cho người khác thấy chán ghét mà thôi.
Khi Nhiễm Nhiễm đi từ chỗ bà Hàn ra mà trong đầu vẫn văng vẳng mấy câu này. Cô cảm thấy câu nói của bà Hàn thật là đanh thép, chẳng sai chút nào. Bây giờ cô có công việc ổn định, sức khỏe tốt, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, nhưng cô vẫn cứ vì một người con trai của mấy năm trước mà đau buồn sầu khổ, điều này thật khiến cho người ta thấy khó chịu.
Bên ngoài trời trong nắng ấm, gió hiu hiu thổi thật khiến người ta dễ chịu. Cô đứng bên lề đường thở dài theo làn khói xe, định đi tìm ông Hạ Hồng Viễn để kết nối tình cảm cha con trước đã. Ông vừa bảo người ta mang thẻ ngân hàng đến cho cô, còn báo tin đã tìm được cho cô mấy căn hộ, bảo cô chọn lấy một căn ưng ý. Cô nghĩ, mình phải tới nói lời khách sáo với ông một chút. Một là, tỏ ra cô không phải kẻ hám lợi; hai là, để câu con cá lớn hơn. Một tấm thẻ ngân hàng và một căn hộ cũng chẳng là gì so với công ty của ông Hạ Hồng Viễn.
Khi lên taxi, Nhiễm Nhiễm còn nghĩ mình thật chẳng phải là cô gái có ý chí và nghị lực. Nếu thật sự là cô gái tự lập, có khí chất, cô đã chẳng thèm ngó ngàng gì đến người bố bội tình bạc nghĩa đó, không đếm xỉa tới ông, dù ông có phải là tỷ phú hay là người có quyền thế gì thì cũng mặc kệ.
Cô gái có khí chất ấy mà, phải tự mình đứng lên, coi tiền bạc là thứ rác rưởi.
Tiếc là không phải người như vậy nên cô nghĩ tiền vẫn là tiền, có một ông bố giàu sụ còn hơn là có một ông bố chỉ có cơm ăn. Trên thế giới này chẳng gì không thể quy ra tiền. Nếu có thứ không thể mua được thì chỉ là vì số tiền bạn bỏ ra chưa đủ mà thôi.
Tuy thành phố Tây Bình đã sớm hạn chế số lượng ô tô riêng nhưng tình trạng tắc đường vẫn xảy ra. Đi đi dừng dừng, khi xe đến được đường Vạn Hòa thì cũng sắp tới mười một giờ. Hạ Hồng Viễn nghe nói cô đến rủ ông cùng đi ăn thì rất vui, vội vàng sai thư ký xuống lầu đón cô lên, bảo cô đợi ông làm xong nốt việc sẽ dẫn cô đi ăn.
Nhiễm Nhiễm giả bộ làm cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, yên lặng ngồi ngoài phòng khách đọc báo. Thật không ngờ, vừa ngồi được một lát thì Bành Tinh - người vợ hiện nay của ông Hạ Hồng Viễn - đến tìm ông.
Lần gần đây nhất cô gặp bà Bành Tinh là mười mấy năm trước. Bà ta một mình tìm đến nhà cô xin bà Hàn giơ cao đánh khẽ, tác thành cho tình yêu của mình, cũng hy vọng bà Hàn tự tôn tự trọng, không cố níu kéo tình yêu đã mất, đừng tiếp tục dây dưa lằng nhằng mãi với ông Hạ Hồng Viễn, chi bằng hãy buông tay để cả hai đều có được cuộc sống mới.
Lúc đó, cô vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện tình cảm của người lớn, chỉ là nghe mấy từ “tự tôn tự trọng” được thốt lên từ miệng người đàn bà đi cướp chồng người khác thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Bao nhiêu năm trôi qua, cô gần như đã quên hẳn khuôn mặt bà Bành Tinh. Lần gặp này, cô mới giật mình cảm thấy “người vợ bé” vẫn yêu kiều xinh đẹp như xưa, so với bà Hàn đã mất dần tuổi thanh xuân thì đúng là đáng với hai chữ “vợ bé”.
Bất luận thế nào, trong trường hợp này, cô cũng không nên có mặt. Bà Bành Tinh vô cùng ngạc nhiên. Hạ Nhiễm Nhiễm đứng lên mỉm cười dịu dàng, ngoan ngoãn gật đầu chào bà ta một tiếng “Dì Bành”, rồi quay lại nói với ông Hạ Hồng Viễn:
- Bố ơi, con xuống lầu đi dạo một lát. Bố xong việc thì gọi điện cho con nhé.
Ông Hạ Hồng Viễn đang lúng túng, chẳng kịp đáp lời.
Nhiễm Nhiễm xoay người bước ra khỏi văn phòng, giả truyền “thánh chỉ” với thư ký:
- Tổng giám đốc Hạ bảo cô pha hai tách cà phê mang vào.
Nói xong cô lại nháy mắt với cô thư ký, nhỏ giọng nói:
- Trong đó cần bàn chuyện gia đình.
Cô thư ký mỉm cười cảm kích, vội lấy cớ đi pha cà phê rồi tránh tới phòng pha trà.
Nhiễm Nhiễm không đi mà rón rén bước lại cửa phòng, áp tai vào cánh cửa. Thực ra cô cũng chẳng có âm mưu gì, chỉ là cô cảm thấy tò mò mà thôi. Cô rất muốn biết bà Bành Tinh vành mắt đỏ hoe tìm đến công ty để nói chuyện gì với ông Hạ Hồng Viễn.
Trong phòng chẳng có tiếng nói chuyện mà chỉ có tiếng khóc nức nở của bà Bành Tinh. Một lát sau, bà ta mới hỏi ông Hạ Hồng Viễn:
- Hồng Viễn, có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi không?
Ông Hạ Hồng Viễn không nói gì.
Bà Bành Tinh lại nói xa xôi:
- Hồng Viễn, hồi đó khi em quyết định theo anh, em đã không hy vọng tình yêu này có thể kéo dài mãi mãi. Em biết tình yêu này vốn là do em cướp của người khác nên sớm muộn gì cũng phải trả. Nhưng em yêu anh và cũng được anh yêu, nên em cảm thấy thế là đủ rồi. Bây giờ, nếu cho em một cơ hội, bảo em lựa chọn lại thì em vẫn cứ chọn anh. Em sẽ không hối hận.
Bà Bành Tinh nói trong từng tiếng nấc nghẹn, nhưng Nhiễm Nhiễm nghe mà nổi cả da gà. Cô nghĩ, ông Hạ Hồng Viễn sẽ không có cảm giác như mình trước những lời nói của bà Bành Tinh. Ông và bà ta đã sống cùng nhau hơn chục năm nay. Ban đầu tình yêu của họ rất nồng thắm, dù bây giờ có hận, có oán thì chắc cũng vẫn còn vài phần tình cảm.
Quả nhiên giọng ông Hạ Hồng Viễn trầm xuống:
- Tiểu Tinh...
- Hồng Viễn, anh cứ nghe em nói hết đã. - Bà Bành Tinh ngắt lời ông, nức nở nghẹn ngào tiếp tục nói: - Nếu anh không còn tình yêu nữa, em cũng không cố ép anh. Em sẽ để anh đi tìm tình yêu mới. Nhưng hôn nhân không phải là chuyện của hai người. Chúng ta còn có Thần Thần, con trai vô tội. Chúng ta hãy dành cho con một gia đình toàn vẹn được không?
Nghe bà Bành Tinh nhắc đến con trai, Nhiễm Nhiễm không nén được tiếng thở dài. Lòng thầm nghĩ, thế là hết. Người phụ nữ thông minh một đời cũng có giây phút hồ đồ. Chắc hẳn bà Bành Tinh còn chưa biết chuyện ông Hạ Hồng Viễn đưa con trai đi làm xét nghiệm huyết thống. Nếu bà cứ kiên trì dựa vào tình yêu thật lòng ban đầu với ông Hạ Hồng Viễn thì có lẽ ông còn có thể mềm lòng, nhưng bây giờ bà nhắc đến cậu con trai - nỗi đau của ông Hạ Hồng Viễn - thì đừng nói là ông muốn thay lòng đổi dạ, mà e là ông còn hận đến tím tái ruột gan ấy chứ.
Quả nhiên giọng ông Hạ Hồng Viễn bỗng trở nên lạnh lùng, cứng rắn:
- Bành Tinh, đây là công ty, em về nhà trước đi. Có chuyện gì chúng ta nói sau.
Nhiễm Nhiễm không dám tiếp tục nghe trộm nữa, vội rón rén đi ra ngoài. Vừa đến cửa thang máy thì đúng lúc gặp Trần Lạc - trợ lý của ông Hạ Hồng Viễn - từ thang máy bước ra. Đây là chàng trai trẻ khoảng ba mươi tuổi, dáng cao, gầy, lịch sự, nho nhã, chỉ có điều mới theo ông Hạ Hồng Viễn đi gặp cô được hai lần mà xưng hô với cô đã chuyển từ “đại tiểu thư” thành “Nhiễm Nhiễm”, lời nói và cử chỉ cũng tỏ ra thân thiết như thể đã quen Nhiễm Nhiễm từ rất lâu rồi vậy.
Bỗng thấy cô xuất hiện với bộ dạng lén la lén lút thì anh ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ mỉm cười chào cô:
- Nhiễm Nhiễm, cô đến rồi à?
Cô gật đầu, tốt bụng nhắc nhở anh ta:
- Anh đừng vào đó vội. Trong đó đang nói chuyện gia đình. - Ngừng một lát, cô nhỏ giọng bổ sung: - Dì Bành tìm đến.
Trần Lạc hơi sững người, nhìn về phía phòng làm việc vài giây. Anh ta dường như hiểu được tại sao cô lại có hành động như vậy, liền quay đầu mỉm cười hỏi cô:
- Cô muốn đi đâu? Có cần tôi đưa cô đi không?
Cô lắc đầu:
- Không cần đâu. Tôi chỉ muốn tìm chỗ nào đó gần đây để ngồi thôi. Bố bảo tôi đợi một lát. Buổi trưa, bố con tôi sẽ cùng đi ăn.
Trần Lạc mỉm cười, dẫn cô đến vườn hoa nhỏ phía sau tầng lầu công ty, rồi đi mua hai cốc cà phê nóng. Quay lại, anh ta mỉm cười đưa cho cô một cốc:
- Cô cầm lấy cho ấm tay. Tuy ở đây hơi lạnh một chút nhưng không khí khá trong lành.
Cô cười, nhận chiếc cốc giấy, nhìn anh ta ngồi xuống đối diện với mình, bèn hỏi:
- Hình như anh vừa từ bên ngoài về. Anh bận việc gì vậy?
Trần Lạc mỉm cười, đáp:
- Mẹ một vị lãnh đạo trong thành phố bị bệnh, Tổng giám đốc Hạ bảo tôi thay ông ấy đến bệnh viện hỏi thăm.
Nhiễm Nhiễm biết ông Hạ Hồng Viễn thường kết giao với vài quan chức chính phủ. Không chỉ là tặng quà Tết, mà có người nào nằm viện cũng sẽ mang quà đến tỏ thành ý. Thế nên cô cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ có chút tò mò:
- Phong bì có lớn lắm không?
Trần Lạc không giấu cô, thật thà trả lời:
- Vì liên quan đến mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam thành phố nên càng phải đầu tư. Nhưng Tổng giám đốc Hạ cũng nói, đây mới chỉ là bắt đầu nên cũng không thể bỏ ra quá nhiều. Cứ thăm dò trước rồi hẵng tính.
Hai người đang trò chuyện với nhau thì ông Hạ Hồng Viễn gọi điện tới. Vừa nghe nói Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc ở dưới lầu, ông liền bảo cả hai ra bãi đỗ xe đợi ông. Một lát sau, ông Hạ Hồng Viễn một mình ra khỏi tòa nhà, sắc mặt như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cười khà khà, hỏi:
- Con đói chưa?
Nhiễm Nhiễm cảm thấy chuyện này không cần đóng kịch làm gì, nên gật đầu:
- Cũng hơi đói rồi ạ.
Ông Hạ Hồng Viễn nhìn con gái, chau mày:
- Lát nữa ăn nhiều một chút nhé! Nhìn con gầy chưa kìa, người gì mà chẳng có da có thịt gì cả. Đừng nghe lời mẹ con. Con gái phải mũm mĩm một chút mới đáng yêu.
Trần Lạc cũng lên xe, tranh thủ thời gian trên đường đi để báo cáo công việc với ông Hạ Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn chẳng có phản ứng gì, chỉ nói con trai cục trưởng Cục Quy hoạch vừa từ nước ngoài về, rồi dặn dò Trần Lạc:
- Cậu về làm thủ tục chiếc xe đó cho Cục trưởng Lâm, nói là để công tử Lâm mượn lái đi chơi.
Trần Lạc gật đầu, ghi lại.
Nhiễm Nhiễm đã từng nghe qua những chuyện như thế này, đó cũng chỉ là một cách hối lộ trá hình mà thôi. Một chiếc xe tốt và một tấm thẻ đổ xăng với mệnh giá lớn, nếu bị đâm hỏng xe thì có người dọn dẹp, dù xảy ra chuyện gì thì người ta cũng sẽ không điều tra đến vị quan đó. Nói là mượn, thực ra là còn thực dụng hơn cả tặng ấy chứ.
Trần Lạc xuống xe giữa đường. Ông Hạ Hồng Viễn đưa Nhiễm Nhiễm đến một câu lạc bộ tư nhân sang trọng. Ông gọi một bàn đầy đồ ăn và không ngừng gắp thức ăn vào đĩa của cô, bảo cô ăn nhiều một chút, tác phong vô cùng phóng khoáng. Nhiễm Nhiễm bỗng hiểu tại sao mỗi lần bà Hàn nhắc đến ông, bà đều khó chịu nói, giàu xổi thì cũng chỉ là giàu xổi thôi, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể trở nên danh gia vọng tộc được.
Khi đó, họ còn chưa ly hôn nhưng hai người đã bắt đầu to tiếng. Bà Hàn mắng ông Hạ Hồng Viễn thô tục, không có khí chất. Ông H