Công xưởng mới của Trần Thấm và Lý Chí Phi chỉ cách Tư Chi Thanh có một con đường. Sau khi trở về Thẩm Quyến, Mặc Trì mới biết, sau Tết Nguyên Đán, Lý Chí Phi đã âm thầm trù bị cho công xưởng của riêng mình. Anh ta ba mươi lăm tuổi, đến Thẩm Quyến đã tròn tám năm nay nên không cam tâm tiếp tục làm thuê cho người khác. Từ trước tới giờ, anh ta đảm nhiệm công việc hành chính nên vô cùng thông thạo thao tác vận hành doanh nghiệp, cộng thêm một nhân tài có nghiệp vụ xuất sắc như Trần Thấm bên cạnh thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Quy mô công xưởng hiện tại của họ tạm thời không sánh được với Tư Chi Thanh nhưng cuộc làm ăn đầu tiên của họ là đơn đặt hàng lớn đến từ Công ty CCR của nước Mỹ mang lại cho họ hi vọng tràn trề về tương lai, do đó họ quyết tâm xin từ chức.
Lý Chí Phi cho rằng Mặc Trì sẽ nổi giận lôi đình, không ngờ Mặc Trì không trách anh ta mà còn tặng anh ta một bức tượng điêu khắc hình chim ưng lớn. Lý Chí Phi cảm thấy hổ thẹn khi nói chuyện với Mặc Trì.
“Xin lỗi Mặc Trì, chúng tôi không phản bội anh. Trước đây tôi đến Thẩm Quyến vì muốn làm ông chủ, bây giờ thời cơ đã đến, tôi không muốn từ bỏ...”, Lý Chí Phi nói thành thực.
Mặc Trì mỉm cười, ngăn anh ta nói tiếp: “Tôi hiểu mà, người anh em, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều trên thương trường”. Thời gian đầu khi Tư Chi Thanh mới thành lập, Lý Chí Phi và Trần Thấm là hai trợ thủ đắc lực đã cùng anh “giành giang sơn”, giông như năm xưa anh đã từng giúp lão Mạch. Bây giờ, lão vẫn coi anh như anh em, anh cũng sẽ khắc ghi mối giao tình giữa mình với Lý Chí Phi và Trần Thấm.
Đôi mắt Trần Thấm hơi đỏ. Cô nhận thấy sau khi Mặc Trì từ Bắc Kinh trở về, anh đã gầy đi một nửa giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Trong lòng cô đau nhói. Cô là Phó Tổng giám đốc nghiệp vụ nên mọi công việc liên quan đến sản xuất và tiêu thụ của công ty toàn bộ do cô nắm giữ. Bây giờ cô đột nhiên rời đi, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất lớn cho Tư Chi Thanh. Tư Chi Thanh mất đi đơn đặt hàng với CCR và việc thúc đẩy để Cruise và Lý Chỉ Phi hợp tác cũng do chính cô tạo nên. Cô cảm thấy hổ thẹn khi đứng trước Mặc Trì. Cô nói: “Mặc Trì, nếu anh cần, tôi có thể tạm thời ở lại Tư Chi Thanh cho tới khi anh tìm được Phó Tổng mới”.
Mặc Trì cười nhạt, nói: “Phó Tổng giám đốc là một vị trí cao, trách nhiệm nặng nề, yêu cầu người đảm nhận chức vụ này vừa phải có năng lực, vừa cần có đạo đức, làm sao bảo tìm là tìm luôn được? Hai người đi đi, hy vọng sự nghiệp của hai người sẽ ngày càng lớn mạnh”.
Khóe mắt Trần Thấm đã ươn ướt. Mặc Trì không hề biết rằng vốn dĩ Lý Chí Phi còn định mang theo một vài nhân viên kỹ thuật cốt cán của Tư Chi Thanh nhưng đã bị Trần Thấm ngăn lại. Họ âm thầm xây dựng công xưởng rồi cướp đơn đặt hàng của Tư Chi Thanh đã đủ khiến cô cảm thấy hổ thẹn rồi. Cô không muốh cướp thêm nhân viên kỹ thuật cao cấp khiến Tư Chi Thanh phải rơi vào thảm cảnh ngừng sản xuất. Cô từng có tình cảm với Mặc Trì, dù anh vô tình nhưng cô vẫn quyết tâm chờ đợi. Nhưng sau khi chứng kiến bộ dạng tàn tật của Mặc Trì ở khách sạn, cô đã hoảng loạn bỏ chạy. Cô ngưỡng mộ vẻ tuấn tú nho nhã, thông minh, giỏi giang của anh nhưng cô không thể nào tưởng tượng nổi mình sẽ gắn bó cả đời với một người tàn tật. Cô cắt đứt mọi suy nghĩ tơ tình với Mặc Trì và lựa chọn Lý Chí Phi.
Lúc Lý Chí Phi mời cô cùng bắt tay xây dựng công ty mới, cô mừng thầm vì mình đã lựa chọn đúng. Điều cô cần không chỉ là một người đàn ông để gắn bó đời đời kiếp kiếp, mà còn là người có thể cùng cô gây dựng sự nghiệp. Cô cướp trắng đơn đặt hàng của phía Cruise nhưng lại không nhẫn tâm cướp nốt nhân công của Mặc Trì, bởi vì hơn ai hết, cô biết rõ Mặc Trì không dễ dàng gì gây dựng được công xưởng như ngày hôm nay. Ai cũng cho rằng anh là đứa con của thần may mắn, ngoại trừ chân trái hơi khập khễnh thì mọi thứ xung quanh anh đều thuận buồm xuôi gió. Nhưng khi ở Quảng Châu, cô đã chứng kiến cảnh dù anh mệt mỏi vẫn dựa vào thành giường cố gắng hoàn thành công việc, đầu giường còn đặt một chiếc chân giả. Cảnh tượng đó đã khắc sâu trong tâm trí cô. Cô biết để được như ngày hôm nay, Mặc Trì đã phải nỗ lực hơn người khác nhiều lần.
Sau khi Lý Chí Phi và Trần Thấm rời đi, khu phòng làm việc cùng lúc trống ra hai phòng. Mặc Trì gọi điện thoại cho một người bạn đang làm ở tòa soạn báo tỉnh Thẩm Quyến nhờ đăng giúp quảng cáo tìm người. Biên tập bên đó với anh đã có thâm giao lâu năm, anh ta còn trêu đùa Mặc Trì: “Sao thế ông bạn? Bị người khác bê cả ổ đi rồi hả?”
Mặc Trì vẫn còn tâm tư đùa lại anh ta: “Chính thế đấy. Lần này tổn thất nặng nề lắm, nể tình bạn bè đăng cho tôi cái quảng cáo miễn phí nhé”.
Đối phương cười nói: “Ông anh nói thế nào chứ, nhiều tiền như ông anh thì thiếu gì mấy đồng lẻ đăng quảng cáo chứ”.
Đúng lúc đó, Mặc Trì nghe thấy có tiếng ai đó đang gõ cửa. Người mở cửa bước vào là Tư Tồn. Mặc Trì nói: “Thôi không đùa nữa, tôi bận rồi, tôi muôn nhìn thấy quảng cáo trong sô" báo sáng mai”.
Mặc Trì đặt điện thoại xuống, sau đó anh quay sang nhìn Tư Tồn. Cô mặc một bộ đồ lụa màu phấn lục, cổ đeo một chuỗi vòng ngọc trai màu hồng nhạt trông vừa sang trọng, vừa xinh đẹp. Mặc Trì nhận ra ở nơi làm việc, cô luôn mặc đồ kiểu Trung Hoa. Màu sắc, châ\'t liệu trang phục đều rất phù hợp với hình tượng trong sáng và ngọt ngào của cô.
Mặc Trì hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười. Đến tận giây phút này, anh vẫn không tin Tư Tồn thật sự đã theo mình về tận Thẩm Quyến. Tối hôm qua sau khi xuống máy bay, Tư Tồn trở về khách sạn Đặc Khu. Bản thân anh không có nhà thì lấy đâu ra một nơi tử tế để tiếp đãi cô?
Mặc Trì và Tư Tồn mở miệng cùng một lúc: “Tối qua anh (em) nghỉ ngơi có tốt không?”
Mặc Trì cười nói: “Bà CEO của Công ty CCR, mời ngồi”. Công ty gặp phải “thảm họa kép”, vậy mà tâm trạng của anh vẫn vui vẻ vì đã có một “hạt giống hi vọng” đang dần dần nảy mầm trong trái tim anh.
Tư Tồn không chút khách khí, ngồi đối diện với Mặc Trì, trong tay cô ôm một tập tài liệu lớn, khi cô định nói thì kế toán Tiểu Điền đẩy cửa bước vào.
“Mặc tổng...”, Tiểu Điền thấy có khách liền chần chừ một lúc, sau đó đứng sang một bên.
Tiểu Điền là một cô gái nông thôn, lúc mới đến công ty đã làm nhân viên chuyển đồ dưới phân xưởng. Mặc Trì tiếp xúc vài lần và nhận thấy cô gái này an phận ỉại thật thà, cẩn thận bèn cho cô đi học lớp bổ túc buổi tối. Sau khi lấy được bằng trung cấp, cô được chuyển tới Phòng Tài vụ và trỡ thành kế toán. Tháng đầu tiên cô đã tính nhầm lương, Mặc Trì không nói gì, nhưng bản thân cô lại cảm thấy tức giận với chính mình. Từ đó về sau, dù làm thêm giờ cô cũng phải đôì chiếu lại sô\' liệu vài lần. Dần dần, cô trở thành lực lượng cốt cán của công ty lúc nào không hay.
“Hôm nay là ngày phát lương phải không? Hãy mang bảng lương đến đây”, Mặc Trì nói.
Tiểu Điền đặt bảng lương của công ty trước mặt Mặc Trì. Lương tháng của hơn một trăm con người, chỉ nhìn qua đã tốn không ít thời gian. Tiểu Điền xin phép ra ngoài, Tư Tồn cười hì nhìn điệu bộ chăm chú làm việc của Mặc Trì. Lông mi của anh rất dài, ánh mắt sâu thẳm, khi tập trung tinh thần nhìn vào bảng lương, trông anh giống hệt một cậu sinh viên chăm chỉ.
Một lúc lâu sau, Mặc Trì ký tên xuống cuối, sau đó anh mới ngẩng đầu lên, nhấc điện thoại, nhấn một phím: “Tiểu Điền, bảng lương không vấn đề gì, cô tới lấy đi”.
Mặc Trì ái ngại nhìn Tư Tồn rồi cười: “Công nhân đều là người tỉnh khác đến nên họ đều chờ đợi lĩnh lương để về nuôi gia đình. Cho dù bất kể có xảy ra chuyện gì thì ngày phát lương hàng tháng đều không đổi. Anh tiếp đón em không được chu đáo, thật ngại quá”. Anh lại nhìn túi tài liệu trên bàn: “Em cho anh xem cái gì thế?”
Tư Tồn thu túi tài liệu lại: “Chưa cần xem vội, bây giờ anh phải ăn cơm đã”.
Nụ cười trên mặt Mặc Trì biến mất, hóa ra cô đến đây để đôn đôc anh ăn cơm. Tư Tồn nói: “Em đến từ mười một rưỡi, lúc đó anh vẫn đang bận, em ngồi trong phòng họp chờ anh. Mười hai rưỡi anh tiễn Lý Chí Phi và Trần Thấm rồi bắt đầu làm việc. Bây giờ đã là bốn giờ chiều nhưng anh vẫn chưa ăn uống gì”. Cô vừa nói, nét mặt vừa lộ ra vẻ bực bội. Chắc chắn Mặc Trì đã quên mất anh vừa mới xuất viện hôm qua.
Mặc Trì vội nói: “Nghe em nói anh mới thấy đói thật đấy, chúng mình đi ăn cơm thôi”.
Gần công xưởng có một nhà ăn lớn nhưng vào giờ này, người đến ăn vẫn còn râ\'t ít Mặc Trì liền dẫn Tư Tồn đến trước một quầy bán cháo: “Cháo ở đây cực kỳ ngon, em nên ăn thử một lần xem sao”.
Hai bát cháo được bê lên, quả nhiên mùi thơm nức mũi. Bát cháo nhỏ trắng như tuyết, được trộn thêm vài miếng cá, thịt, trứng, lạc bung, tảo biển... bên trên còn rắc thêm mấy nhánh hành đầy sức mê hoặc. Tư Tồn múc một thìa đưa lên miệng, khen ngợi: “Ngon thật đấy”.
Mặc Trì thây cô thích ăn nên cũng cảm thấy thỏa mãn. Anh múc một thìa cháo định đưa lên miệng thì đột nhiên Tư Tồn giằng lấy cả thìa lẫn bát của anh, đem đặt trước mặt mình rồi gọi ông chủ: “Cho xin thêm một bát cháo trắng”.
Mặc Trì trợn mắt, Tư Tồn nói: “Cháo này có hạt tiêu, anh không được ăn”.
Mặc Trì đành ngoan ngoãn ăn cháo trắng. Cô lại nói: “Sau khi ăn xong, anh còn rất nhiều việc phải làm”. Mặc Trì kinh ngạc giương mắt lên nhìn cô, Tư Tồn chỉ vào tập tài liệu dày cộp rồi nói: “Một lúc nữa chắc anh sẽ có thời gian bàn về việc hợp tác với em chứ?”
Ăn xong, họ chầm chậm quay về. Tư Tồn cứ ôm khư khư tập tài liệu, Mặc Trì muốn cầm giúp nhưng cô không chịu, về tới phòng làm việc, cô mới bỏ tập tài liệu xuống. Mặc Trì nói: “Em muốn hợp tác theo kiểu gì, nói đi!”
Tư Tồn tỏ ra không vui: “Đầu óc anh lúc nào cũng là công việc vậy sao?”.
Mặc Trì cười nói: “Chính em đuổi theo anh đến tận đây để bàn công việc đấy chứ. Thật ra anh muốn nói với em những chuyện ngoài công việc hơn”. Việc Tư Tồn theo anh tới Thẩm Quyếr\chắc chắn là một liều doping đối với tinh thần của anh. Ngọn lửa trong lòng anh lại bắt đầu nhen nhóm nên anh nói chuyện cũng bạo dạn hơn nhiều. Tư Tồn đỏ mặt nhưng cô vội biện minh: “Đúng, em đến đây để bàn chuyện công việc”.
Mặc Trì nín cười: “Được rồi, em nói đi. Để anh xem tài liệu em mang tới đã”. Anh cầm lên một tập tài liệu màu đỏ sau đó mở ra xem. Đó là một trang báo có tựa đề “Đặc khu Thẩm Quyến vút bay”. Tập tài liệu thứ hai lại là một bài báo khác có tên “Kế hoạch đối ngoại khoa học kỹ thuật trọng điểm quốc gia giai đoạn bảy năm”. Mặc Tri nghi hoặc nhìn Tư Tồn và hỏi: “Em định thảo luận với anh về kế hoạch bảy năm à?”
Tư Tồn lập tức giằng lại tập tài liệu: “Đây là tài liệu học của em, em muốn bàn với anh về cái này cơ”. Lúc này Mặc Trì mới phát hiện ra, giữa các tập tài liệu vẫn còn một túi giấy mỏng. Cô lấy từ trong túi ra một trang giấy. Đó là một bản vẽ phác thảo về một đôi búp bê cô dâu chú rể mắt xanh tóc vàng. Tư Tồn nói: “Đây là sản phẩm búp bê thủ công mà công ty em sẽ cho ra mắt trong năm nay. Sản phẩm này chủ yếu nhắm vào thị trường Mỹ. Chỗ anh là công xưởng mỹ nghệ, chắc có thể gia công loại búp bê này chứ?”
Mặc Trì trầm ngâm nói: “Không sai, công ty anh chuyên sản xuất mỹ nghệ nhưng chủ yếu sản xuất nội thâ\'t, đồ trang trí còn con búp bê này...”
“Búp bê cũng là đồ trang trí chứ sao”, Tư Tồn nói.