Vài ngày sau, Vu Tiểu Xuân mới biết tin Tư Tồn đã thôi học. Cô vội chạy tới bệnh viện tìm Tư Tồn. Lúc đó, Tư Tồn đang lau người cho Lý Thiệu Đường, người cúi thấp xuống, dáng hao gầy mỏng manh như tờ giấy trắng.
Vu Tiểu Xuân kinh ngạc gọi tên cô, Tư Tồn ngẩng đầu lên, đưa tay lau mồ hôi và có phần ngỡ ngàng: “Tiểu Xuân, sao cậu lại tới đây?”, nói rồi lại cúi xuống giặt khăn. Chậu rửa mặt được đặt trên một chiếc ghế vuông nhỏ, có phần không tiện tay.
“Anh Mặc Trì nói cho mình biết”. Vu Tiểu Xuân chạy tới trước mặt Tư Tồn, chưa nói gì đã vội giúp cô bê chậu lên.
Tư Tồn dừng tay, quay sang nhìn Lý Thiệu Đường rồi giặt sạch khăn mặt, lật người ông một cách thành thạo, sau đó lại nhẹ nhàng lau chùi. Lau người xong, cô giúp ông mặc quần áo, mát xa cho ông từ vai đến cánh tay rồi hai chân. Đôi mắt Lý Thiệu Đường khép hờ, lộ vẻ thương xót con gái.
Sau một hồi bận rộn, mồ hôi Tư Tồn vã ra như mưa. Vu Tiểu Xuân cũng không ngồi yên, cô giúp Tư Tồn mang chậu nước đi đổ rồi mới quay lại phòng bệnh. Tư Tồn giém chăn cẩn thận cho Lý Thiệu Đường, quay sang đã thấy ông phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Thì ra ông đã ngủ say từ lúc nào rồi.
Vu Tiểu Xuân lúc này không nhịn được nữa, liền hỏi Tư Tồn: “Sao cậu lại thôi học? Người này thật sự là ba đẻ của cậu sao?”
Tư Tồn quay sang nhìn Lý Thiệu Đường, ra dấu im lặng với Vu Tiểu Xuân: “Chúng mình ra ngoài nói chuyện đi”.
Họ cùng nhau đi tới vườn hoa trong bệnh viện. Vốn là người có gì nói nấy, Vu Tiểu Xuân bắt đầu tuôn ra một tràng câu hỏi liên tiếp, yêu cầu Tư Tồn trả lời. Tư Tồn đành kể lại toàn bộ sự việc cho Vu Tiểu Xuân. Tiểu Xuân thật sự không tin nổi vào tai mình: “Người đó thật sự là ba đẻ của cậu? Còn cậu với Mặc Trì đã... li hôn rồi?”
Tư Tồn đau khổ gật đầu, quay đi chùi nước mắt.
Vu Tiểu Xuân bực tức nói lớn: “Cậu sao có thể li hôn với Mặc Trì được chứ. Hai người rất yêu thương nhau kia mà?”
Tư Tồn muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng cứ nghẹn ứjại. Những vấn đề phức tạp trong chuyện này, Vu Tiểu Xuân nào có hay biết?
Vu Tiểu Xuân nói với vẻ thất vọng: “Cậu tới Mỹ rồi sẽ không bao giờ quay lại phải không?”
“Mình nhất định sẽ trở về. Mặc Trì sẽ luôn chờ đợi mình”, Tư Tồn vội nói.
“Vậy bao giờ cậu mới trở về?”, Vu Tiểu Xuân hỏi tiếp.
Tư Tồn im lặng. Lúc nào cô sẽ trở về ư? Đợi lúc Lý Thiệu Đường khỏi bệnh, hay là... tới khi ông qua đời? Bác sĩ nói, bệnh xuất huyết não chắc chắn sẽ để lại di chứng. Trường hợp lạc quan nhâ\'t là bệnh sẽ không tái phát, nhưng khả năng hồi phục lại như người bình thường, thậm chí chỉ là năng lực tự chăm sóc bẳn thân, thì hầu như không thể. Nếu Lý Thiệu Đường không bao giờ khỏe lại, Tư Tồn sợ rằng, cô sẽ không còn cơ hội quay về nữa.
Hai người đi trong im lặng một hồi lâu, Vu Tiểu Xuân hỏi lại lần nữa: “Tư Tồn, cậu thật sự li hôn với Mặc Trì rồi sao?”
Tư Tồn thấy trái tim mình vô cùng đau đớn. Cô dừng bước nhìn Vu Tiểu Xuân, đôi môi khẽ run rẩy không nói thành lời.
“Mặc Trì yêu cậu đến thế, cậu ra đi, anh ấy biết phải làm sao?”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn đau khổ ôm đầu, vừa khóc vừa nói: “Mình cũng rất yêu Mặc Trì”.
Vu Tiểu Xuân ôm Tư Tồn vào lòng và an ủi. Đợi cô bình tâm lại, Vu Tiểu Xuân nói tiếp: “Mặc Trì bắt mình phải giữ bí mật một chuyện, nhưng mình không thể không nói cho cậu biết. Lúc cậu xảy ra chuyện với Giang Thiên Nam, Mặc Trì đã tới tìm mình”.
Tư Tồn kinh ngạc nhìn bạn.
“Lúc đó, mình không thèm để ý tới cậu vì mình đang giận cậu, giận cậu không nói với mình chuyện kết hôn.”, Vu Tiểu Xuân nói: “Sau khi đưa cậu về trường, Mặc Trì đã âm thầm tới gặp mình. Anh ấy nói, cậu coi mình là người bạn tốt nhất và thường xuyên nhắc đến mình. Anh ấy còn thay mặt cậu xin lỗi mình, khuyên mình hãy tha thứ cho cậu, đừng đánh mất người bạn thân duy nhất. Thấy dáng vẻ anh ấy vừa khẩn thiết vừa đau khổ, mình mới biết anh ấy yêu cậu sâu sắc đến thế nào. Anh ấy không nỡ nhìn người khác khiến cậu không vui. Thậm chí, mình còn cảm thấy, anh ấy có thể móc tim của chính mình dâng cho cậu”.
Trái tim Tư Tồn xôn xang. Cô chưa bao giờ biết, Mặc Trì đã làm nhiều việc vì cô như thế. Cô nhìn Vu Tiểu Xuân, thủ thỉ nói: “Vì thế cậu đã tha thứ cho mình?”
“Mình vốn dĩ không thật sự giận cậu, chỉ là tính tự ái của mình quá cao mà thôi. Chứng kiến Mặc Trì yêu cậu như thế, mình tin tưởng cậu cũng đáp lại anh ấy bằng một tình yêu như thế”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn cố nén nước mắt tới tận giờ phút này nhưng cuối cùng đã không thể nhịn nổi nữa, nước mắt cứ thế tuôn, trào trên hai gò má nhợt nhạt. Cô cầm tay Vu Tiểu Xuân, nghẹn ngào nói: “Tiểu Xuân, mình thật sự không nỡ rời xa Mặc Trì, thật sự không nỡ...”
“Nếu đã không nỡ rời xa thì đừng rời xa nữa. Cậu hãy ở lại để được thấy anh ấy cả đời này đối tốt với cậu”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Tiểu Xuân, nếu một bên là người chồng mà cậu yêu thương nhất, còn một bên là ba mẹ đẻ ra cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Vu Tiểu Xuân nhất thời không nói được gì, dù có chọn bên nào thì đáp án cuối cùng vẫn là nỗi đau khổ.
Tư Tồn lau nước mắt, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Thôi chúng mình nói chuyện khác đi. Mọi người dạo này ra sao rồi?”
“Tô Hồng Mai được giữ lại trường, lúc nào cũng ra vẻ dương dương tự đắc”, Vu Tiểu Xuân nói.
“Ơ, cậu ta lúc nào chẳng vậy”.
“Lưu Anh là người duy nhất trong lớp mình được điều về Bắc Kinh.”, Vu Tiểu Xuân nói tiếp: “Chị ấy đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định chọn Bắc Kinh. Chị ấy bảo, cứ ổn định ở Bắc Kinh trước, sau này sẽ có lợi cho con cái. Bây giờ chị ấy đang bận rộn nhờ vả khắp nơi để anh Tiết nhà chị ấy cũng được về Bắc Kinh”.
“Đây chính là nỗi lòng người làm mẹ, tất cả đều suy nghĩ cho con cái của mình”, Tư Tồn nói. Cô nhớ đến đứa con đã mất, khuôn mặt lại chan chứa nét sầu muộn. Nếu bây giờ đứa bé vẫn còn, vận mệnh của cô và Mặc Trì có lẽ đã khác.
“Còn mình, tốt nghiệp xong sẽ về quê kết hôn. Công việc của cả hai đứa mình đều ổn thỏa cả rồi. Anh ấy làm ở Đại học Chiết Giang, còn mình về trường Trung học số một Hàng Châu”. Vu Tiểu Xuân bỗng đỏ mặt, ánh mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Cuối cùng trên môi Tư Tồn cũng nở một nụ cười. Cô nắm tay Vu Tiểu Xuân, ngưỡng mộ nói: “Tiểu Xuân, mình chúc mừng cậu”. Tình yêu của Vu Tiểu Xuân tuy đến muộn nhưng lại rất bền vững.
Vu Tiểu Xuân lôi từ trong cặp sách ra một cuốn sổ nhỏ, sau đó nhanh chóng viết kín cả trang giấy. Cô nói: “Tư Tồn, cậu đến Mỹ rồi đừng quên người bạn này nhé. Đây là địa chỉ của mình: địa chỉ ở quê, ở Hàng Châu, địa chỉ đơn vị mình và đơn vị anh ấy. Dù tới chân trời góc bể nào cũng giữ liên lạc với mình nhé”.
Thời gian trôi qua thật nhanh, còn ba ngày nữa là đến ngày Tư Tồn khởi hành. Lưu Xuân Hồng đảm nhận toàn bộ công việc chăm sóc Lý Thiệu Đường. Ba ngày cuối cùng này, Tư Tồn không cần tới bệnh viện, chỉ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và chuẩn bị hành lí.
Mặc Trì, vẫn theo lệ thường, đi làm từ sáng sớm. Trước khi đi, anh không đóng cửa phòng ngủ, anh biết Tư Tồn phải quay lại phòng thu xếp hành lí. Chiếc vali trống rỗng được đặt lên giường. Tư Tồn mở tủ và nhìn vào đống quần áo đầy ăm ắp: riêng áo bông, áo nỉ ngắn dài các loại cô đã có mấy chiếc, đồ thể thao đã bốn năm bộ, còn lại là vô số váy, áo sơ mi, áo len... Kể cũng lạ, mấy năm ở nhà họ Mặc, cô chưa từng mua cho mình một bộ đồ nào. Tất cả những món đồ này phần lớn đều là Mặc Trì mua cho cô, một phần nhỏ là Tịnh Nhiên từ Bắc Kinh gửi về tặng. Ánh mắt Tư Tồn đảo qua đảo lại trong núi quần áo, cuối cùng dừng lại trên một chiếc áo dạ đen.
Đây là chiếc áo đầu tiên Mặc Trì mua cho cô. Cô đã mặc bốn năm nay nhưng áo vẫn chỉnh tề, sạch sẽ như mới do được giữ gìn cẩn thận. Đó là chiếc áo tốt nhất mà từ bé đến lớn cô được mặc nên coi nó chẳng khác nào bảo bối, mãi mà không nỡ mặc. Về sau, tuy được Mặc Trì mua thêm cho rất nhiều quần áo nhưng đây vẫn là chiếc áo cô thích nhất.
Tư Tồn lấy chiếc áo ra và ướm lên người mình. Trên đường đi chỉ có một mình cô chăm sóc Lý Thiệu Đường, hành lí được mang theo vì thế cũng rất hạn chế. Cô quyết định vào ngày ra đi sẽ mặc chiếc áo này. Cô lần lượt mở từng ngăn kéo tủ: máy thu âm, đồng hồ đeo tay, bút bi Parker, cao hoa tuyết, nước hoa, khăn tay, tất cả đều nằm gọn gàng trong đó. Đó đều là những món quà Mặc Trì tặng cô. Chưa bao giờ cô thay đổi thói quen tiết kiệm, giản dị của một cô gái nông thôn, cũng không có yêu cầu cao sang gì về vật chất. Tới tận lúc này, cô mới phát hiện, tất cả những gì các cô gái thời nay ao ước, Mặc Trì đều đã dành tặng hết cho mình.
Chiếc vali vẫn nằm đó trên giường, trống rỗng. Tư Tồn lại mở ngăn kéo tiếp theo, bên trong đầy ắp thư từ. Những lá thứ được Mặc Trì dùng dây chun bó gọn thành mấy bó. Tư Tồn ôm chồng thư lên giường rồi tháo bỏ dây chun. Cô đếm từng lá thư, tổng cộng có tám trăm tám mươi lá. Tư Tồn cho toàn bộ sô" thư vào vali. Trước khi khóa lại, cô nhìn về phía đôi búp bê Nga với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trên đầu giường. Mặc Trì từng nói, búp bê gái là Tư Tồn còn búp bê trai là anh. Tư Tồn cầm chú búp bê trai lên và cho vào vali. Cô phải mang “Mặc Trì” tới Mỹ và để “mình” ở lại bên cạnh anh.
Tư Tồn tự nhốt mình trong phòng Tịnh Nhiên, không ăn không uống, chỉ ngồi đan một đôi găng tay màu đen. Trời đã chuyển lạnh, đôi tay của Mặc Trì phải dùng để chống nạng, rất dễ bị cước. Năm ngoái, cô mới học được vài đường đan từ Lưu Anh nên phải mất một tuần mới đan xong một đôi găng tay, mũi đan nghiêng nghiêng ngả ngả, thế mà lại được Mặc Trì coi như bảo bối.
Len thuần chất từ lông dê không chịu được ma sát, chỉ qua một mùa đông đã bị cây nạng gỗ làm thủng lỗ chỗ. Vậy mà Mặc Trì vẫn không nỡ vứt, anh giặt sạch sẽ rồi cất lại vào tủ. Khi mùa đống tới, anh lại mang găng tay ra đeo. Thấy thế, trong lòng Tư Tồn không khỏi cảm thấy bứt rứt. Vì mải bận rộn chăm sóc Lý Thiệu Đường ở bệnh viện, cô chưa có thời gian vá lại cho anh. Bây giờ sắp đến lúc phải đi rồi, thế nào cô cũng phải đan cho anh một đôi mới
Hồi còn mang thai, cô đã âm thầm nhờ người mua giúp loại len lông dê thượng hảo hạng để đan tất, giày, mũ và khăn quàng cổ cho em bé. Cô vẫn chưa biết đan áo len, chỉ biết đan mấy thứ nho nhỏ đó, nhưng mỗi khi cầm que đan lên, đôi tay cô lại nhanh thoăn thoắt. Bây giờ, kỹ thuật đan đã thành thạo, đường đan vừa dày vừa khít, nhưng cô lại đan rất chậm, dường như muốn dồn cả tình yêu của mình vào trong đó. Tới lúc thu mũi kim cuối cùng, Tư Tồn bật khóc. Nước mắt cô rơi trên đôi găng tay màu đen và đọng lại ở đó, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như những hạt pha lê.
Tư Tồn đưa đôi găng tay lên môi và hôn lên đó thật dài, thật sâu. Len lông dê khá thô mang lại cảm giác ram ráp, giống như đôi bàn tay của Mặc Trì vậy. Cô cảm thấy đôi chút an lòng. Mặc Trì diện mạo khôi ngô tuấn tú, đôi bàn tay thon dài song lại có phần thô ráp. Lòng bàn tay của anh do phải cầm nạng trong thời gian dài, sinh ra những vết chai, mu bàn tay còn có một vết sẹo mờ mờ. Hồi trước, cô lấy nước nóng ngâm tay cho anh, sau đó thoa thuôc, trị khỏi vết thương do sương giá, nhưng còn vết sẹo này vẫn sao xóa mờ. Hồi nhỏ, cô nghe người già trong thôn nói, nếu năm trước bị thương do s