i ngày đều đặn truyền cho anh ba bình thuốc. Biết Mặc Trì đang bệnh không tiện hoạt động nên cả ngày cô chỉ quanh quẩn trong phòng cùng anh, kể cho anh những câu chuyện về núi Lư. Mặc Trì nói, đợi khi anh khỏe lại, nhất định anh sẽ cùng cô du ngoạn nơi đây một chuyến.
Chán ngán với cảnh nằm dài trên giường cả ngày giữa bốn bề xung quanh là khung cảnh tươi đẹp thế này, những lúc sức khỏe khá hơn một chút, Mặc Trì đều đòi Tư Tồn dìu ra ngoài đi dạo quanh hồ Cầm. Con đường hoa dẫn tới động cẩm Tú được lát đá khá bằng phẳng, đối với người bình thường thì quả là một điều rất dễ chịu, nhưng mặt đá trơn lại là thách thức lớn với cây nạng của Mặc Trì. Trong khi Tư Tồn tỏ ra lo lắng thì Mặc Trì lại thờ ơ như không. Lúc này, cô mới biết Mặc Trì anh có khả năng giữ thăng bằng rất giỏi. Anh thay đổi góc độ của cây nạng và điều chỉnh dồn lực lên chân trái, vậy nên gần như có thể tự đi lại trên mặt đá trơn chẳng khác nào những người khác.
Cảnh hồ cảnh núi trong động cẩm Tú đẹp như chốn tiên bồng, lại được tô điểm bởi muôn vàn loài hoa đua hương khoe sắc. Thấy một anh chàng tàn tật đi lại trong động, người qua kẻ lại đều không giấu nổi tính hiếu kì, ai nấy đều quay lại nhìn anh một hồi. Mỗi lần như vậy, lòng Tư Tồn như có kim châm, những ánh mắt vô tình ấy chẳng phải sẽ làm đau Mặc Trì của cô sao. Song Mặc Trì chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu, tỏ ý cho cô biết rằng anh chẳng hề hấn gì.
Sau chừng nửa tiếng đồng hồ du ngoạn, sợ Mặc Trì mệt, Tư Tồn bèn tìm một phiến đá bằng phẳng và đỡ anh ngồi nghỉ. Họ ngồi đó ăn bánh ngọt cùng nước suối đã chuẩn bị sẵn, không tiếp tục đi xa hơn nữa. Mặc Trì ngắt một bông hoa gần đó, cài lên tóc Tư Tồn, càng làm tôn thêm vẻ diễm lệ cho khuôn mặt cô.
Mặc Trì dịu dàng vuốt từng sợi tóc của Tư Tồn, khuôn mặt cô thoáng ửng hồng. Anh cười nói: “Thật là vẻ đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn!” Chợt có tiếng reo hò vẻ hưng phấn của mấy du khách đi ngang qua gần đó: “Có sương mù rồi!” Tư Tồn bất giác nhìn xuống dưới. Tầng mây như ỉớp màn mỏng từ từ được kéo lên. Cô hào hứng gọi: “Mặc Trì, nhìn kìa, đây là biển mây núi Lư đấy”. Mặc Trì nhìn theo hướng tay cô chỉ. Mây mù biến hóa, khi đan quyện vào nhau, khi lại dần dần tan loãng, tạo ra lớp lớp những tấm màn lam biếc mỏng manh, lúc thưa lúc khít, lúc mỏng lúc dày, bao bọc lấy đỉnh núi, ôm ấp lấy hồ nước màu ngọc bích. Một khung cảnh thật tựa như trong mơ.
Mặc Trì và Tư Tồn đã lưu lại ở núi Lư được hơn mười ngày. Cơn sốt nhẹ dây dưa hành hạ suốt mấy ngày qua gần như vắt kiệt sức lực của Mặc Trì. Nhưng ỉúc nào anh cũng hào hứng kéo cô ra ngoài chơi. Tư Tồn chỉ cho anh đi dạo nửa tiếng trên con đường hoa, thời gian còn lại, cô ép anh nằm tĩnh dưỡng trên giường.
Mặc Trì vòi vĩnh như con trẻ, lí luận rằng, đã đến được chốn bồng lai tiên cảnh thế này mà lại nằm cả ngày trong phòng giữa bôn bức tường thì chẳng khác nào gặp kho báu lại tay không trở về. Tư Tồn không đành lòng thấy bộ dạng thất vọng ảo não của anh, bèn nghĩ cách đem cảnh đẹp của núi Lư vào trong gian phòng của họ. Không biết cô kiếm ỡ đâu được một chiếc giường đơn màu xanh nhạt, rồi trang trí mỗi góc trong phòng đều bằng những bó hoa tươi rực rỡ. Ớ cửa sổ, cô cắm một vài nhành kiếm lan. Trên bàn, cô đặt một hòn kì thạch của núi Lư. vẻ đẹp của căn phòng thậm chí thu hút cả những chú chim nhỏ phía ngoài cửa sổ. Chúng khoan khoái đậu trên hòn kì thạch, cất tiếng hót vang và nghiêng đầu ngắm nhìn những con người mà chúng có vẻ chẳng lạ lẫm sợ hãi gì, Tư Tồn cũng nghiêng nghiêng đầu quan sát lũ chim nhỏ. Mặc Trì nhìn cảnh đó mà không thể nhịn cười.
Cứ mỗi lần nghe nhân viên nhà khách giới thiệu về một món đặc sản nào của núi Lư, Tư Tồn lập tức tới nhà hàng mua về cho Mặc Trì thưởng thức. Có ngày cô bưng về một đĩa cá con xào trứng, những con cá nhỏ như chiếc kim thêu. Mấy ngày nay Mặc Trì được Tư Tồn chăm lo cho từng miếng ăn, giờ có phần “làm nũng”: “Con cá bé như thế này, anh không ăn đâu!”, Tư Tồn xì một tiếng: “Uổng công anh đọc bao nhiêu sách, đến thạch ngư ở núi Ltí mà cũng không biết. Loại cá này sống dưới suôi ở tít vùng núi sâu. Nếu ỉà nơi khác, có tiền cũng không mua được đấu”.
“Người ta bảo ở núi Lư có ba thứ nổi tiếng nhất: Kê thạch, ngư thạch và nhĩ thạch. Anh thật không thể hiểu nổi, con cá bé tí thế này có gì mà lại trở thành đặc sản cơ chứ?”, Mặc Trì cố tình vặn vẹo.
Tư Tồn lấy một thìa cá đưa vào miệng Mặc Trì, chặn lại không cho anh nói tiếp: “Nổi tiếng hay không quan trọng gì. Ngon miệng là được rồi, anh thử một chút đi”.
Mặc Trì ăn rồi thì chuyển sang tấm tắc khen ngợi không ngớt, con cá nhỏ như vậy lại mang một hương vị thơm ngon, ngọt lành rất đặc biệt. Tư Tồn bón thêm cho anh vài miếng nữa: “Anh ăn thêm mấy thìa đi. Loại cá này bổ lắm, khồng biết chừng ăn xong còn béo lên đây”.
“Chẳng cứ là ngư thạch của em, chỉ cần em cứ tiếp tục nhồi nhét thế này thì chẳng mấy chốc anh béo quay cun cút mất thôi”.
Sống mũi Tư Tồn bỗng chốc cay xè: “Quen anh bao lâu nay, em chưa từng thấy anh có da có thịt lúc nào. Lần này lại bị giày vò tới mức...”
Mặc Trì vội dỗ dành cô: “Gầy thì đã làm sao? Quan trọng nhất là được ở bên cạnh em... Vợ yêu của anh, em chắc không phải người nhỏ mọn đâu nhỉ. Tam thạch của núi Lư mà em mới cho anh thưởng thức có mỗi một thứ”.
“Ai bảo mới được một thứ? Hôm qua, anh chẳng mới ăn kê thạch vói nhĩ thạch đó thôi!”, Tư Tồn trợn tròn mắt nhìn anh.
Mặc Trì tỏ vẻ kinh ngạc; “Hôm qua anh có ăn tí thịt gà nào đâu mà bảo là kê thạch?”
“Rõ ràng em đã mua món kê thạch kho cho anh. Anh ăn xong còn khen ngon, chỉ chê là xương hơi nhiều một chút. Còn món sườn hầm nhĩ thạch, chẳng phải anh còn bảo là nhĩ thạch ngon hơn cả sườn đấy sao?”
Mặc Trì tròn xoe mắt: “Em bảo con gà đồng* hôm qua là kê thạch đó hả? Còn nữa, cái món sườn hầm anh cứ tưởng là nấm hương cơ đấy!”
Tư Tồn hết nói nổi với anh chồng lắm lí lẽ của mình: “Thưa anh Mặc Trì, thật uổng phí công học hành bao năm qua của anh, hóa ra chỉ rặt là lí thuyết suông. Anh thật sự cho rằng kê thạch là gà, còn thạch nhĩ là tai sao?”
Mặc Trì biết mình bị hớ nhưng vẫn giảo biện: “Trước giờ anh chưa từng tới núi Lư. Tới đây rồi, em lại bắt anh nằm trong phòng cả ngày. Bảo sao anh không lí thuyết suông được chứ?”
Tư Tồn lại bón thêm một miếng cho anh: “Có phải em hẹp hòi không muốh cho anh ra ngoài thưởng ngoạn đâu, chẳng qua là lo lắng cho sức khỏe của anh mà thôi, Nói cho anh biết, tam thạch núi Lư đều rất bổ, kê thạch bổ lực khí, ngư thạch bổ nguyên khí, nhĩ thạch nhuận phổi, tất cả đều tốt cho sức khỏe của anh”.
“Đồng chí vợ ơi, anh thật sự khỏe rồi mà. Ngày mai chúng mình lên đỉnh Ngũ Lão ngắm mặt trời mọc nhé!”, Mặc Trì nằn nỉ.
Tư Tồn sợ toát cả mồ hôi, giãy nảy lên: “Lên đỉnh Ngũ Lão sao? Anh điên à? Leo núi lúc nửa đêm, anh còn muốn sống nữa không đấy?”
“Ai bảo em leo núi lúc nửa đêm? Chúng mình sẽ đi từ sáng sớm, vừa đi vừa ngắm cảnh, đến chiều tối thì lên tới nơi. Mình ở lại đấy một đêm, đợi mặt trời mọc. Anh nghe nói nếu đứng trên đỉnh núi Lư ước nguyên lúc mặt trời mọc thì mọi điều ước đều trở thành hiện thực”. Thấy lí lẽ của mình có vẻ còn chưa đủ sức thuyết phục cô vợ cứng đầu, Mặc Trì liền khoát tay, nói với giọng bá đạo: “Anh bảo đi thì phải đi. Em là vợ anh, phải nghe lời anh”.
Sáng hổm sau, Mặc Trì cùng Tư Tồn xuất phát. So với những ngọn núi khác, núi Lư quả thực đã được khai thác để phục vụ du lịch một cách triệt để. Ở đây không chỉ có đường quốc lộ bằng phẳng chạy qua mà mạng lưới những con đường đi vào khu dân cư cũng tấp nập người qua kẻ lại, phồn hoa không kém gì chốn thị thành. Quả thật đường xá rất thuận tiện với người đi lại khó khăn như Mặc Trì.
*kê thạch: ếch
Mặc Trì và Tư Tồn thoắt cái đã tới động Tiên Nhân, suối Thông Minh và vách Long Thủ. Suối Thông Minh nước trong mát, vẻ như mời gọi, Tư Tồn thích thú vốc nước lên, uống hết ngụm này tới ngụm khác. Sợ cô uống vào sẽ đau bụng, Mặc Trì vội tranh với cô, nhưng bị chặn ngay bởi lí lẽ rất “sắc bén” của Tư Tồn: “Em vốn ngốc nên lúc nào cũng khiến anh phải lo lắng. Bây giờ em phải uống nước suôi Thông Minh để trong phút chốc trở nên thông minh hơn. Đợi đến lúc anh gây ra họa thì em cũng có thể bảo vệ anh”.
“Bảo vệ phụ nữ là sứ mệnh của đàn ông”, Mặc Trì cười đáp, “Hơn nữa, anh làm sao có thể gây họa đây?”
Bỗng, một bài thơ khắc trên hòn đá bên bờ suôi đập vào mắt Mặc Trì:
“Nhất thược như quỳnh dịch, ticơng ngu nghĩ vọng hiền.
Dục tri tâm bất biến, hoàn tự ẩm tham tuyền”
“Là gì vậy anh?”, Tư Tồn hỏi.
“Đây là một tác phẩm của một thi sĩ đời Đường tên là Bì Nhật Hưu. Nội dung bài thơ nói về câu chuyện thời Tâ\'n, khi danh sĩ Ân Trọng Kham tới thỉnh giáo cao tăng Tuệ Viễn. Hai người vừa đi vừa đàm luận Kinh dịch. Ân Trọng Kham tài năng phi phàm, nói năng trôi chảy đâu ra đấy. Khi cao tăng Tuệ Viễn chỉ vào dòng suối trong bên đường và nói: “Quán chi biện như thử tuyền dũng”...”
Tư Tồn nghiêng đầu rồi cắt ngang câu nói của anh: “Em lại thích câu cuối cùng: “Dục tri tâm bất biến, hoàn tự ẩm tham tuyền”. Nói rồi, cô lại tiếp tục vốc nước suối lên uống. Mặc Trì vội giành lấy gáo nước: “Em không được uống nữa, cẩn thận kẻo đau bụng đấy”.
Tư Tồn rên rỉ: “Dù em có bị Tào Tháo đuổi, em cũng không thay lòng đổi dạ đâu”.
Nghe cô nói vậy, trong lòng Mặc Trì cảm thấy một niềm vui lan tỏa, đang róc rách chảy như mạch nước ngầm, thấm vào từng tế bào cơ thể anh. Anh cũng múc một gáo lên uống, Tư Tồn ngăn lại: “Sức khỏe anh không tốt, không được uống nước lạnh đâu”.
“Đây là nước không thay lòng đổi dạ, anh nhất định phải uống chứ”.
Tư Tồn bèn chìa một ngón tay ra: “Chỉ được uống một gáo thôi đấy nhé!”
Mặc Trì cứ tiếp tục cúi đầu lại ngẩng đầu, múc nước rồi đưa lên miệng. Tư Tồn vội giành lại. Sau một hồi giành giật, họ cùng bưng gáo nước, anh một ngụm, em cũng một ngụm. Tư Tồn thủ thỉ: “Uống nước này rồi, không ai được thay lòng đổi dạ”.
Mặc Trì véo nhẹ cánh mũi cô: “Đồ ngốc, cả hai chúng ta, không ai thay lòng đổi dạ cả”.
Sau một hồi nghỉ ngơi cả hai tiếp tục cuộc hành trình, tiếng nước đổ ầm ầm đâu đó phía xa kia như thúc giục hai tầm hồn trẻ tuổi nồng nhiệt tiến lên phía trước. Bầu không khí ẩm ướt bao trùm lên vạn vật, hơi lạnh khẽ chạm vào da thịt. Mặc Trì cười tươi giục Tư Tồn: “Mau đi thôi em, sắp tới thác núi Lư rồi!”
Tư Tồn giữ anh lại để chỉnh khuy áo. Đường núi càng đi càng dốc, bậc thang đá từng tầng, từng tầng như đi xuyên vào màn mây. Mặc Trì đưa cho Tư Tồn một cây nạng. Tay anh chỉ cầm một cây, tay còn lại nắm lấy bàn tay Tư Tồn. Hai người tiến từng bước chậm chạp. Một cụ già râu tóc bạc phơ đi ngay phía sau họ, chỉ tay khen ngợi Mặc Trì: “Chàng trai trẻ làm tốt lắm. Cố gắng lên!”
Mặc Trì đưa tay vuốt mồ hôi trên trán rồi cười với cụ già: “Cảm ơn cụ ạ!”
Không bao lâu sau, họ đã đặt chân tới suối Tam Điệp. Dòng suôi tựa như một dải lụa trắng vắt thành ba tầng rõ rệt, treo lơ lửng trên vách đá, ngay giữa tầng không. Tư Tồn thực sự bị khung cảnh làm cho choáng ngợp, cô bất giác lẩm nhẩm đọc bài thơ Xa ngắm thác núi Lư của Lý Bạch.
Tiếng thác nước vang lên giữa trời đất, nước bắn lên không trung như những bông hoa thủy tinh. Tư Tồn vô thứ