n biết. Anh biết đi từ hồi tám tuổi cơ. Anh đi xe đạp của ba, cũng y như em bây giờ, ngã thâm tím chân tay, trên chân vẫn còn sẹo đây này”. Mặc Trì chỉ cho cô xem, đầu gốì phải của anh quả nhiên vẫn còn một vết sẹo mờ mờ to bằng đồng xu.
“Rồi anh có biết đi không?”
“Đương nhiên rồi”, Mặc Trì kiêu hãnh nói: “Anh chỉ học trong ba ngày là đi thành thạo. Hồi học cấp hai, hàng ngày anh đạp xe đèo Tịnh Nhiên tới trường tiểu học rồi mới quay lại trường học của anh”.
“Hì hì, anh học được, em cũng sẽ học được”.
“Nhưng chân em có thể để lại sẹo đấy”, Mặc Trì xót xa nói.
“Sẹo cũng mặc kệ”, Tư Tồn không thèm quan tâm: “Nếu có sẹo thì càng chứng tỏ chúng mình là một đôi trời sinh. Sau này nếu chẳng may thất lạc, có thể dựa vào vết sẹo để tìm lại nhau”. Tư Tồn lắc lư hai chân ra chiều đắc ý.
“Vậy thì em phải chú Ỷ an toàn, lúc rẽ trái rẽ phải hay khi qua đường đều phải xuống dắt xe đấy nhé”.
“Hì hì, tức là anh đã đồng ý cho em đi xe phải không?”, Tư Tồn vui vẻ nói.
Mặc Trì gật đầu, nhưng trong lòng thầm than thở, lần nào tranh cãi Tư Tồn cũng thắng thế, anh lúc nào cũng phải thỏa hiệp.
“Ha ha... Anh đúng là chồng tốt của em!”, Tư Tồn vui vẻ nói, đột nhiên cô nhớ ra một việc lớn: “Em có thứ này muốn tặng anh”.
Cô lôi ra từ dưới gầm giường một chiếc hộp lớn rồi nói: “Anh mở ra xem đi”.
Đó là một đôi giày da màu đen được làm từ loại da cao cấp, màu sáng bóng.
Tư Tồn đắc ý nói: “Tiền bán băng cassette, em mua cho anh đôi giày này trước tiên, số còn lại em dồn với tiền tiêu vặt tiết kiệm được để mua xe đạp”.
Mặc Trì cảm động vuốt ve đôi giày trên tay, chất da mềm mại, đế giày chắc chắn, còn được xử lí đặc biệt để chống trơn trượt. Tư Tồn nhấc chiếc giày bên phải lên, giúp Mặc Trì đi vào: “Anh thử xem có dễ chịu không?”
“Dễ chịu lắm, những gì em mua anh đều cảm thấy dễ chịu”, Mặc Trì gật đầu nói.
“Nếu dễ chịu thì anh không được cởi ra đâu nhé. Hai ngày nữa em quay lại trường rồi, ngày ngày anh phải đi đôi giày em mua tặng nhé. Lúc nào cũng phải nghĩ đến em, nhớ viết thư cho em mỗi ngày”. Tư Tồn không hề khách khí: “bố trí” nhiệm vụ cụ thể cho Mặc Trì. Bình thường anh đều mua quà cho cô, còn cô chỉ có thể viết tặng anh một bài thơ. Mặc Trì hồi âm lại cũng viết thơ cho cô, thậm chí anh còn viết hay hơn rất nhiều. Hai năm qua, những lá thư của họ đã tích đầy cả ngăn kéo, nhưng xem ra cả hai vẫn chưa hề tỏ ra nhàm chán với cách trao đổi này.
Tư Tồn, theo thói quen, cất chiếc giày trái mà Mặc Trì không đi tới vào tủ. Ớ nơi làm việc, Mặc Trì quen với một quân nhân tàn tật bị mất một chân phải. Cả gia đình anh ta năm người phải sông dựa vào trợ cấp của Nhà nước, cuộc sống vô cùng khó khăn. Cỡ chân của người đó cũng tương tự cỡ chân của anh nên Mặc Trì thường dặn Tư Tồn cất chiếc giày anh không đi đến vào tủ để mỗi năm gửi cho người đó một lần.
Nhưng lần này, khi thấy Tư Tồn định cất chiếc giày trái, anh liền ngăn cô lại. Anh cầm chiếc giày lên rồi nâng niu đặt trở lại hộp. “Cái này không đem cho được, anh sẽ giữ lại”.
Tư Tồn ngạc nhiên tròn miệng. “Giày của vợ tặng, anh không nỡ đem cho người khác, không dùng đến cũng cứ để đó ngắm”, Mặc Trì nói.
Lần này Tư Tồn phản ứng tức thì, cô nói: “Ai bảo không dùng đến nào? Em đọc sách thấy người ta nói, sau này khoa học phát triển, anh có thể lắp chân giả. Lắp chân giả rồi sẽ đi lại được như người bình thường, đến lúc đó chắc chắn sẽ dùng tới chiếc giày này”.
Mặc Trì khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Mấy ngày sau, Tư Tồn đạp xe tới trường tham dự buổi lễ khai giảng. Quả thực, chiếc xe đạp nữ hiệu chim bồ câu của cô rất chắc chắn, sáng bóng như mới.
Tư Tồn đã bước vào học kì hai của năm học thứ ba. Cuộc sống ở trường đại học đã trôi qua quá nửa, các cô gái phòng 302 đều trở nên trưởng thành hơn. Trong các cuộc nói chuyện, họ bắt đầu quan tâm đến định hướng công việc sau ngày tốt nghiệp.
Mỗi người đều có một ước vọng riêng. Ước mơ của Vu Tiểu Xuân là được trở về thủ đô Bắc Kinh. Trương Kế Phương và Đổng Lệ Bình hi vọng được ở lại thành phố" X, nhưng bạn trai của họ cùng ở Thẩm Dương nên mỗi khi nhắc đến vấn đề này, họ đều thấy tiến thoái lưỡng nan. Lưu Anh nói chắc như đinh đóng cột rằng mình sẽ quay lại Tân Cương. Gia đình chị đang ở đó chờ ngày chị trở về, chị không có lựa chọn nào khác. Tô Hồng Mai trở lại kí túc sau kì nghỉ hè nhưng không còn tham gia những buổi vũ hội, cũng không nói chuyện với mọi người. Cô ta tự nhốt mình trong màn, ngồi thần người ra, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Trên đường tới giảng đường tự học, Vu Tiểu Xuân nói Tô Hồng Mai đang thất tình, thế nhưng tâm tư của Tư Tồn đều đặt cả vào sách vở, cô chỉ vu vơ nói: “Không có chuyện đó đâu”.
“Mình nghe mấy người bên Khoa Địa chất kể lại, cô ta với Giang Thiên Nam đã chia tay rồi, vì cái tên họ Giang kia không chịu nổi tính khí tiểu thư của Tô Hồng Mai. Nên nhớ, Giang Thiên Nam cũng thuộc hàng con ông cháu cha, đời nào hắn chịu thuận theo ý cô ta”, Vu Tiểu Xuân tiếp tục nói thao thao.
“Ừ”. Tư Tồn đáp lại nhưng tâm tư dường như đang bay bổng ở tận đâu.
Đột nhiên, Vu Tiểu Xuân đứng lại, nghiêm túc nhìn Tư Tồn hỏi: “Tư Tồn, chúng mình chơi thân đã mấy năm nay rồi, hãy khai thật với mình đi, cậu có bạn trai chưa?”
“Hả?”, Tư Tồn dừng bước, không biết nên trả lời ra sao.
“Cuối tuần nào cậu cũng về nhà thăm người thân. Người đàn ông đó có phải là bạn trai cậu không?”
“Anh ấy là...”, Tư Tồn đỏ mặt đang định khai thật thì đột nhiên phía sau có người gọi cô.
Tư Tồn quay đầu lại, thấy một nam sinh mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đang chạy về phía mình. Nam sinh đó vui vẻ nói: “Chung Tư Tồn! Từ xa đã nhận ra em rồi!”
“Lưu Trí Hạo!”, Tư Tồn cũng nhận ra người đó là đàn anh khóa trên. Sau khi tốt nghiệp, Lưu Trí Hạo tới học nghiên cứu sinh ở một trường sư phạm, cũng coi như được nở mày nở mặt. Anh ta và Tư Tồn tuy cùng tự học với nhau vài lần nhưng xét về quan hệ cá nhân thì không lấy gì làm sâu sắc. Nếu không có lần gặp gỡ này, cô gần như đã quên mất mình từng quen biết vị đàn anh đang đứng trước mặt đây. “Năm nay anh đã tốt nghiệp chưa?”, cô vui vẻ hỏi.
“Tôi tốt nghiệp rồi! Lưu Trí Hạo đắc ý nói: “Tôi được điều về Đại học Phương Bắc, giảng dạy môn Văn học hiện đại”.
“Ô, kì này bọn em sẽ học môn đó. Anh là thầy của bọn em rồi”.
Lưu Trí Hạo mỉm cười gật đầu. Anh đeo một cặp kính lớn, trông già dặn hơn trước rất nhiều. “Ngoài nhiệm vụ giảng dạy, tôi còn phụ trách đoàn thể. Buổi liên hoan đón sinh viên mới của trường cũng do tôi tổ chức. Tư Tồn, em văn hay chữ tốt, có thể tham gia viết bài cho Đoàn ủy được không?”
“Được thôi ạ!”, Tư Tồn không nghĩ ngợi gì mà nhanh nhảu đồng ý. Từ trước tới giờ, cô luôn sợ lãnh đạo và giáo viên nên tuyệt đối phục tùng vô điều kiện lời họ nói.
“Buổi liên hoan sẽ diễn ra vào thứ Sáu, nên hàng ngày em dành thời gian từ bốn giờ chiều đến tám giờ tối nhé”.
Buổi chiều sau khi tan học, Tư Tồn đến trung tâm hoạt động đúng giờ. Trong cuộc họp đầu tiên, Lưu Trí Hạo ấn định lịch trình của buổi liên hoan. Vừa mới bước vào thập niên 80, diện mạo của trường đại học đã có rất nhiều thay đổi. Sau cuộc họp lần thứ mười một của B.C.H Trung ương, tư tưởng của sinh viên đại học trở nên cởi mở hơn, mọi người nhanh chóng bắt nhịp với trào lưu cải cách mở cửa. Buổi liên hoan lần này sẽ có rất nhiều tiết mục phong phú như kịch ngắn, kịch câm, độc xướng, tiểu hợp xướng, thậm chí cả đàn violon và piano đều được đưa lên sân khấu để thể hiện một cách toàn diện cuộc sông đa màu, đa diện trong trường đại học.
Tư Tồn phụ trách công tác văn nghệ của buổi liên hoan. Cô bỏ ra ba ngày sáng tác một vở kịch ngắn về vấn đề giải phóng tư tưởng cho sinh viên. Sau khi kịch bản được thông qua, diễn viên bắt đầu hỏa tốc tập luyện. Còn Tư Tồn lại bắt tay vào công việc mới: viết lời mở đầu, kết thúc và lời dẫn dựa theo trình tự các tiết mục.
Lưu Trí Hạo đưa ra một ý kiến táo bạo, biến tiết mục cuối cùng của buổi liên hoan thành vũ hội. Mọi người sẽ nhảy múa đón chào lóp sinh viên mới trong tiếng nhạc vui tươi. Y kiến này được đông đảo sinh viên nhiệt tình ủng hộ. Riêng Tư Tồn lại bồi hồi nhớ đến lỗi phạt vì tham gia buổi vũ hội lần trước. Nhà trường bây giờ chủ động tổ chức vũ hội cho sinh viên, bất giác trong lòng cô dâng lên một niềm vui nho nhỏ. Tuy lỗi phạt của cô vẫn chưa được gỡ bỏ những động thái của trường cũng khiến cô được an ủi phần nào.
Tư Tồn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Cô giao lại bản thảo dẫn chương trình cho Lưu Trí Hạo. Lưu Trí Hạo xem xong nói: “Đúng là tôi đã không nhìn nhầm người, em thật nhanh nhẹn. Bây giờ em đi tìm bạn dẫn chương trình, khớp lời thoại rồi dựa vào đặc điểm ngôn ngữ của người ta để chỉnh lại cho trôi chảy là được”.
Tư Tồn gật đầu hỏi: “Người dẫn chương trình ở đâu ạ?”
Lưu Trí Hạo giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta chờ cậu ấy thêm năm phút nữa nhé”. Vừa ngẩng đầu nhìn lên thì Lưu Chí Hạo liền vẫy tay gọi: “Giang Thiên Nam, ra đây đi!”
“Anh ta đến đây làm gì? Hai ngày nữa vũ hội mới bắt đầu cơ mà?”, Tư Tồn giật mình tự hỏi.
Lưu Trí Hạo kéo Giang Thiên Nam lại, cười nói: “Hai người làm quen với nhau đi, đây chính là người sẽ dẫn chương trình cho buổi liên hoan lần này, Giang Thiên Nam của Khoa Địa chất Còn đây là Tư Tồn, Khoa Trung văn, người phụ trách nội dung chương trình. Tiểu Giang, lát nữa cậu cùng Tư Tồn ra đằng kia khớp lời nhé”.
Tay vẫn đút túi quần, Giang Thiên Nam nói: “Không cần làm quen, bọn em thân nhau lắm rồi”.
“Không phải thân nhau, chỉ là quen biết sơ sơ thôi”, Tư Tồn vội chữa lại.
Giang Thiên Nam nhếch miệng cười nhạt rồi rút ra một bao thuốc lá, đưa cho Lưu Trí Hạo.
“Tôi không hút thuốc”, Lưu Trí Hạo nói.
Giang Thiên Nam tự rút một điếu rồi châm lửa. “Đưa lời đây để tôi xem”. Anh ta giằng lấy tờ giấy trong tay Tư Tồn, chạy mất hút về phía hậu đài.
“Cậu ta tính cách như thế đó nhưng kì thực rất có tài, ca hát nhảy múa đều giỏi, lại rất dạn dĩ. Buổi liên hoan có tới hàng ngàn khán giả nên phải dùng người có khả năng làm nóng hội trường như cậu ta”, Lưu Trí Hạo nói.
Tư Tồn cảm thấy mất hết cả hứng thú. Viết xong phần nội dung chương trình, công việc của cô coi như đã hoàn thành. Hôm nay vẫn còn sớm, cô muốn đạp xe về nhà cùng Mặc Trì dùng bữa tối. “Không có việc gì nữa, em xin phép về trước”, cô nói.
“Vội gì chứ? Lát nữa em còn phải khớp lời với Giang Thiên Nam nữa. Chỗ nào cậu ta nói không thuận thì em giúp cậu ta sửa lại. Những người như thế tuy nói năng lưu loát song ngôn ngữ chưa chắc đã ổn”.
Giang Thiên Nam đang ngồi ở một góc trong hậu đài, miệng ngậm điếu thuốc, mắt đọc bản thảo. Tư Tồn đi đến chỗ cách anh ta tầm một mét rồi gọi: “Lời dẫn có vấn đề gì không? Không có vâ\'n đề gì thì tôi xin phép đi về trước”.
Giang Thiên Nam nheo mắt nhìn bản thảo, rồi đưa mắt liếc nhìn Tư Tồn một cái: “Tôi còn đang xem, thấy cũng không đến nỗi, chỉ cần chỉnh lại một chút cho hợp với khẩu ngữ là được”.
“Đến lúc dẫn, anh tự điều chỉnh theo lối khẩu ngữ của mình không được