ngô rập rờn mà không thấy bóng dáng Tư Tồn đâu cả. Mặc Trì quay đầu lại thì đã thấy một người nông dân đang chui ra từ ruộng ngô. Ông ta vừa nhìn thấy Mặc Trì liền giơ tay hét lớn: “Tên trộm ngô kia, cấm chạy!”
Có người đến thật sao? Mặc Trì hốt hoảng, chỉ còn biết khua hai tay thúc mạnh bánh xe toan chạy trốn. Song thật không may là, xe lăn vốn chẳng phải phương tiện để chạy trốn, lại thêm lực cản của đường đất, Mặc Trì còn phải cố sức giữ lấy hai bắp ngô vì không thể để người ta phát hiện ra tang vật. Rốt cục, xe của anh cũng bị lão nông kia giữ chặt cứng từ phía sau, cả người lẫn tang vật bị bắt ngay tại trận. Tư Tồn phải chạy rất xa mới lén lén lút lút chui ra khỏi màn xanh rồi quay đầu lại nhìn. Từ xa, cô thấy Mặc Trì đã bị tóm gọn và đang đôi diện với một lão nông. Tư Tồn bực mình giậm chân, miệng lẩm bẩm: “Đúng là đồ ngốc!” Sợ anh bị bắt nạt, cô vội vội vàng vàng quay trở lại, từ xa đã hét lớn: “Anh ấy chỉ đứng canh thôi, tôi mới là người ăn trộm ngô”.
Ruộng ngô này của lão nông bị bọn trẻ con nghịch ngợm bẻ trộm ngô không biết đã bao nhiêu lần. Hôm nay, lão đã tóm được một tên, nhưng người thanh niên này chỉ có một chân, chạy còn không nổi. Lão đang không biết nên giải quyết thế nào thì bỗng đâu xuất hiện một cô gái tự chui đầu vào rọ. Cô gái này có khuôn mặt vô cùng thanh tú nhưng đã lấm lem bùn đất, mái tóc sổ hết cả ra, quần áo bẩn thỉu nhưng nghĩa khí xung thiên đến đứng chắn trước chàng trai tàn tật vì sợ anh ta bị bắt nạt.
“Trả lại cho bác cái này, bác thả anh ấy ra đi”. Cô gái dúi vào tay lão nông mấy bắp ngô đang cầm trên tay, rồi lại giằng lấy hai bắp ngô trong tay chàng trai tàn tật trả cho ông lão. Sau đó, cô mau mắn đẩy chàng trai đi mất.
Lão nông cứ gãi đầu liên tục, nghĩ bụng, xem ra hai đứa trẻ này đói lắm đây, gia cảnh nghèo khó lại tàn tật nữa, thật đáng thương. Bỗng nhiên ông thấy động lòng.
“Này, đợi chút đã”.
Tư Tồn dừng bước, quay đầu lại đáp: “Chẳng phải cháu trả hết ngô cho bác rồi sao? Bác còn muốn gì nữa?”
“Nhìn hai đứa khó khăn quá, mau mang mây bắp ngô này về mà ăn”. Lão nông lương thiện dúi ngô vào tay chàng trai đang ngồi trên xe lăn rồi đứng đờ ra nhìn họ, không nói thêm câu gì nữa.
Mặc Trì ôm mấy bắp ngô trong tay cũng ngây người ra, ngược lại Tư Tồn phản ứng rất nhanh, cô cúi đầu cảm ơn lão nông: “Cảm ơn bác!”. Nói rồi, cô đẩy xe lăn đi rất nhanh như đang chạy trốn.
Lâu lắm rồi, Mặc Trì chưa được trải nghiệm tốc độ như vậy, tiếng gió vun vút bên tai, những cánh đồng hai bên đường chẳng mấy chốc bị bỏ lại sau lưng. Chạy được một quãng xa, Tư Tồn mới dừng lại rồi ôm bụng cười ha hả.
“Em cười gì vậy?”, Mặc Trì ngơ ngác hỏi.
“Bác đó... ha ha ha, tưởng chúng ta là... thế nào nhỉ, đúng rồi, ăn mày... ha ha ha”, Tư Tồn buồn cười đến mức nói không thành lời.
“Cái gì cơ?”, Mặc Trì càng ngơ ngác không hiểu.
“Anh mau nhìn lại diện mạo của anh đi...”, Tư Tồn chỉ vào Mặc Trì. Ao sơ mi trắng của anh từ lúc nào đã lấm lem bùn đất, một vết bẩn to tướng trước ngực áo, trên đầu còn vương vài sợi râu ngô, anh lại đang ngồi trên xe lăn, nom chẳng khác nào một cậu bé ăn mày đáng thương. Mặc Trì thấy Tư Tồn cũng trong bộ dạng nhếch nhác không kém, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, hóa ra lão nông đó tưởng hai người bọn họ là những đứa trẻ ăn xin lang bạt. Anh mở miệng cười lớn, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị.
Tư Tồn vừa cười vừa không ngừng quay đầu ngoái nhìn phía sau, chỉ sợ lão nông kia nổi cơn hối hận sẽ đuổi theo bọn họ.
“Bác ấy không đuổi theo đâu. Bây giờ đi về hướng Tây, ở đó có một con sông, mình sẽ ngồi bên bờ sông nướng ngô ăn”. Mặc Trì hồi nhỏ thường xuyên tới đây chơi nên vô cùng thông thuộc địa bàn của vùng này.
“Hướng nào mới là hướng Tây?”
Mặc Trì bĩu môi tỏ vẻ bất lực: “Hướng có ngọn núi kia kìa”.
Ngọn núi theo hướng tay anh chỉ có tên là Thê Phượng, còn dòng sông quanh co dưới chân núi gọi là Yến Minh. Giữa quãng sông có một chiếc cầu hình vòm nom giống hệt chiếc mắt kính bắc ngang qua chia nó làm hai khúc, nên còn được người dân ở đây gọi là sông Mắt Kính.
Hai người đến bên bờ sông, mặt trời phía Tây phản chiếu mặt nước lấp lánh như dát bạc. Tư Tồn nhặt củi dưới chân núi, còn Mặc Trì chọn vài cây chắc chắn nhất để làm xiên nướng ngô. Xong xuôi đâu đó, Tư Tồn lôi từ trong túi ra một bao diêm.
“Ây dà, chuẩn bị chu đáo gớm, xem ra em đã lập mưu trộm ngô từ trước rồi”. Mặc Trì giễu Tư Tồn, chẳng phải đều nhờ mấy ý tưởng quái dị của cô mà anh được một phen bị người ta bắt hay sao, chứ bản thân anh từ trước tới nay chưa từng làm những chuyện mất mặt đến thế.
“Ai bảo anh thế? Buổi tối ở kí túc, em thức đêm đọc sách nên phải dùng cái này để châm nến”.
“Cũng chăm chỉ đấy nhỉ... Mà em có biết nướng ngô không đấy?”
“Anh đừng coi thường người khác!”. Tư Tồn liền châm lửa đốt cành củi khô rồi đưa ngô lên nướng trên lửa. Ngọn lửa chẳng mấy chốc cháy tới lá ngô làm hương thơm tỏa ra tứ phía.
“Này, anh cũng nướng cùng đi”, cô đưa cho Mặc Trì một bắp rồi nói tiếp: “Nông dân ở thành phố" các anh thật keo kiệt, ở quê em, trẻ con có lấy vài bắp ngô thì cũng không ai gọi là ăn trộm cả”, Tư Tồn than thở.
“Nông dân ở đây mà keo kiệt sao?”, Mặc Trì phản bác: “Chẳng phải cuối cùng người ta cho mình ngô rồi đấy thôi?”
Tư Tồn nghe thế không nhịn nổi cười: “Nếu sớm biết anh là con trai Thị trưởng, người ta chắc chắn đã giải anh đến đồn công an rồi”.
“Anh làm sao so bì độ xuất sắc với em được, chỉ cần một lần phạm lỗi đã được công an mời trà nước rồi”.
Mặc Trì bỗng thấy buồn bực vì tự nhiên anh bị người khác coi là ăn mày. Bộ dạng của anh nom thảm hại đến vậy sao?
“Vụ của em là án oan!”, Tư Tồn lên tiếng cải chính.
Tư Tồn nghiêng người, nét mặt hiện rõ sự phẫn nộ, bất bình. Coi bộ dạng ấy Mặc Trì không dám cười, chỉ hít một hơi nói: “Không xong rồi, bắp ngô của em đang cháy rồi đấy!”
“Sao mà cháy được chứ?”, Tư Tồn liền giơ bắp ngô ra trước mặt, quả nhiên đã bị cháy cả mảng lớn. Cô thổi hết bụi than bám trên đó rồi khẽ mở miệng cắn một miếng. Bắp ngô bên ngoài thì cháy, bên trong thì sống nhưng mùi hương thơm nức mũi.
“Thơm quá, anh mau ăn thử một miếng đi. cẩn thận kẻo bỏng nhé”, Tư Tồn vừa nói vừa đưa bắp ngô tới trước miệng Mặc Trì.
Lời dặn dò của Tư Tồn vẻ như đã muộn. Mặc Trì bị bỏng tới mức thở hắt ra, cùng lúc nước miếng cứ thế trào ra bởi nướp ngô non trong miệng thật sự hấp dẫn. Hai người thay nhau anh một miếng, em một miếng, chẳng mấy mà gặm hết bắp ngô. Tình thực, điều kiện ăn uống ở gia đình Thị trưởng không tồi chút nào, những người được thuê về làm việc đều phải trải qua một khóa đào tạo về dinh dưỡng trước khi bắt tay vào iàm chính thức. Món ăn nấu ra không những phải ngon miệng, đẹp mắt, mà còn phải chú trọng cân bằng dinh dưỡng. Bữa sáng có sữa bò, bữa trưa có cá thịt, bữa tối rau xanh, họ không bao giờ để hai đứa trẻ phải âu lo chuyện ăn uống. Dẫu vậy, một bắp ngô nướng thơm ngon nhường này e là cô giúp việc chưa từng làm được. Ăn xong, toàn bộ phần dưới cằm của Tư Tồn đã trở nên đen kịt, bởi ngô thì bị cháy đen mà cô vẫn đưa lên miệng gặm một miếng rõ to.
Mặc Trì thấy vậy liền trêu: “Xem kìa, trông em như con mèo mướp ấy”.
“Thế thì đã làm sao, chốc nữa về nhà em rửa mặt là được rồi”, Tư Tồn chẳng mảy may để ý đến điều ấy.
Mặc Trì cười nói: “Sao hồi trước anh không nhận ra em ghê gớm thế này nhỉ?” Bộ dạng sợ sệt của cô trong ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Mặc còn đọng mãi trong tâm trí anh.
Tư Tồn cười hì hì không đáp lại. Giờ đây, ở trước mặt anh, cô luôn cảm thây thoải mái, an lòng, chẳng cần phải lo nghĩ hay sợ hãi điều gì.
“Em đúng là đồ ngôc, rõ ràng đã chạy thoát rồi sao còn quay lại? Em không sợ bác nông dân ấy lên cơn giận dữ sao?”, Mặc Trì tán thưởng cô theo cách riêng của mình.
“Em sợ bác ấy bắt nạt anh”.
“Lẽ nào anh vô dụng đến mức cần một cô bé như em bảo vệ sao?”, Mặc Trì nhìn xuống chân mình, vờ làm bộ không vui.
“Tuyệt đối không phải như vậy đâu”, Tư Tồn vội vã giải thích: “Em sợ anh chưa từng làm chuyện xấu bao giờ, lúc bị bắt e không biết đường thoát thân”.
“Kinh nghiệm trận mạc của em cũng dạn dày gớm nhỉ? Xem ra, em đã tái phạm nhiều lần rồi đúng không?”, Mặc Trì dường như đã “nghiện” đấu khẩu với cô. Khi mối quan hệ của họ đã trở nên thân mật, anh mới phát hiện, hóa ra cô cũng là người mồm mép lanh lợi.
“Cái gì mà kẻ tái phạm chứ? Chẳng qua là vì nông dân ở thành phố các anh ki bo quá đấy thôi, bẻ mấy bắp ngô cũng tính là ăn trộm...”, Tư Tồn lại bắt đầu nói với giọng phẫn nộ.
“Thôi được rồi, cái gì mà nông dân thành phố với cả nông thôn, em lại nói năng linh tinh rồi đấy. Mau ra đây để anh chải lại tóc cho nào”. Hai bím tóc của Tư Tồn lúc này đã sổ hết cả ra, bù xù như tổ quạ.
Tư Tồn liền ngồi quay lưng vào Mặc Trì, cảm nhận rõ anh đang tháo hai bím tóc của cô ra và nhẹ nhàng vuốt lại. Trong thời kì loạn lạc, anh và em gái đã phải dựa vào nhau mà sống nhưng anh cũng chưa từng chải tóc cho em gái. Hôm nay nhìn mái tóc rối bù của Tư Tồn, đột nhiên anh lại có mong muốn được chải tóc cho cô. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào mái tóc của một người con gái, động tác có phần luống cuống nhưng cảm giác lại vô cùng kì diệu. Ngón tay anh đan vào làn tóc dày mềm mượt rồi nhẹ nhàng vuốt lại đám tóc rối cho chỉnh tề. Lần này, Tư Tồn không trêu chọc anh cũng không đâu khẩu với anh. Cô ngồi yên lặng, chờ anh tết tóc cho mình, bỗng nhiên nhớ đến một bài thơ cổ đã từng học: “Kết tóc nên duyên vợ chồng, ân ái không nghi hoặc”. Bài thơ ấy chắc hẳn nói về hình ảnh của họ ngay lúc này đây. Cô len lén quay đầu nhìn khiến bàn tay đang mải tết tóc của anh bỗng trở nên quýnh quáng. Làm ra vẻ phiền não, anh chỉnh đầu cô quay lại. Hai má Tư Tồn thô\'t nhiên ửng đỏ, cô khẽ mím môi mỉm cười.
Bóng chiều dần buông, Tư Tồn dìu Mặc Trì tới bên bờ sông, vợt nước rửa khuôn mặt lấm lem, còn những vết bẩn trên quần áo thì không tài nào gột đi được. Hai người cùng nhìn nhau và thấy đối phương hệt như một chú khỉ nhếch nhác.
“Không sao đâu, giờ này có lẽ mẹ vẫn chưa về, chúng mình có thể lẻn lên phòng”, Mặc Trì nói.
Gần đây, công việc của vợ chồng Thị trưởng Mặc quả thực vô cùng bận rộn, họ hiếm khi về nhà trước chín giờ tối.
Dưới ánh trăng, Mặc Trì và Tư Tồn cùng thong dong dạo bước về nhà, chẳng khác nào đang thưởng thức một thú vui tao nhã. về đến cổng, ánh mắt của cả hai không khỏi bị hút vào ngôi nhà trước mặt. Bình thường sẽ không có ai ở nhà vào giờ này, nhưng hôm nay đèn điện lại sáng trưng.
“Mọi người chắc đã ăn cơm xong và về phòng rồi. Chúng mình chỉ cần nhẹ nhàng trở về phòng, tắm giặt sạch sẽ thì không phải lo gì nữa”, Mặc Trì lên tiếng an ủi Tư Tồn. Thật ra, tim anh cũng đang đập thình thịch, bộ dạng nhếch nhác này nhỡ đâu bị bố mẹ nhìn thấy thì chuyện Tư Tồn bị đình chỉ học cũng theo đó mà vỡ lở mất.
Người xưa nói thật chẳng sai: “người tính không bằng trời tính”. Vừa bước vào cửa, Mặc Trì và Tư Tồn đã bắt gặp Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa đang ngồi trên sô pha, sắc mặt lạnh lùng, mắt nhìn