mà ba mẹ cô lại mang điều đó ra làm điều kiện trao đổi.
Bây giờ ở trong căn nhà mới này, Tư Tồn thấy mình thật như đang ngồi trên đống lửa. Chỉ có điều, vốn định ở lại nhà vài ba ngày, cô đã bảo bác Chương quay xe về thành phố mất rồi. Nhớ ra còn chuyến tàu cuối cùng vào thành phố’ lúc năm giờ, cùng với tâm trạng nôn nóng muốn được về bên Mặc Trì càng nhanh càng tốt, Tư Tồn đứng bật dậy nói: “Con phải quay về nhà họ Mặc đây, lần này con về là để thăm cả nhà, nhân tiện nói với bô\' mẹ rằng con đã đỗ vào Đại học Phương Bắc rồi, vài ngày nữa sẽ nhập học”.
“Hả?” Hồ như không thể tin được những lời vừa đập vào tai mình, ba cô liền gào lên: “Vào được đại học? Không thể nào!”
Khuôn mặt mẹ Tư Tồn có chút biến sắc: “Tại sao con lại thi đại học? Bọn họ muốn đuổi con đi nơi khác sao?”
“Không phải! Là anh ấy tin tưởng và cổ vũ, còn nói rằng con có thể thi đỗ nên khuyến khích con đi thi.
Kết quả là con đã đỗ thật”. Khi thấy ba mẹ nghe tin này mà không tỏ một chút vui mừng nào, từ tận đáy lòng, Tư Tồn cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Con không thể đi học được”, Mẹ Tư Tồn nói: “Con rời khỏi nhà họ Mặc, ngộ nhỡ họ bỏ con rồi lấy người khác thay thì làm thế nào?”
“Đúng vậy!”, anh trai Tư Tồn ngồi trầm ngâm hồi lâu, giờ mới lên tiếng: “Bọn họ mà bỏ mày thì gia đình chúng ta phải trả lại một ngàn năm trăm đồng hồi môn. Mày nói đi, lúc đó tao lấy gì mà trả cho người ta đây?”
Tư Tồn vừa tức giận vừa tủi hổ, liền quay người rời đi. Mẹ cô chạy theo, dúi vào tay cô năm đồng, hai mắt đỏ hoe nói: “Đừng trách ba và anh trai con, họ cũng chỉ vì cái nhà này, vì việc duy trì cửa tiệm đồng hồ tổ tiên để lại mà thôi”
Thấy Tư Tồn không đáp, mẹ cô lại nói: “Con đừng đi học đại học, chỉ cần tìm cách đứng thật vững trong nhà họ Mặc thôi. Đây là chuyện trọng đại của cả đời người phụ nữ, lời này mẹ biết không dễ nghe nhưng vẫn phải nói ra, tất cả cũng chỉ muốn tốt cho con”.
Tư Tồn đưa lại tiền cho mẹ, nói: “Con có tiền rồi, con đi đây”.
Sau đó, cô men theo con đường vòng quanh thị trấn để quay trở lại đường lớn. Tư Tồn chẳng biết mình đã đi được bao lâu. Vào giây phút ấy, cô chỉ biết chắc chắn một điều là bằng mọi giá trở về bên Mặc Trì càng nhanh càng tốt. Đối với cô lúc này, hồ như chỉ cần quay về bên anh thì mọi nỗi niềm sẽ đều tan biến cả.
Mặt trời chẳng mấy chốc đã lặn xuống sau dãy núi, màn đêm thẫm tốì dần buông xuô\'ng. Gió trên núi thổi tới lạnh cắt da cắt thịt, phảng phất đâu đó có tiếng khóc hờ, ánh trăng rọi bóng những cành cây khô trên nền đất đá, giống như ma quỷ đang nhảy múa xung quanh. Tư Tồn nhớ trên con đường từ thôn mình ra thị trấn phải đi qua một nghĩa địa hoang vắng. Trước đây, ngay cả lúc ban ngày ban mặt, dù có người đi cùng cô cũng không dám nhìn ngang ngó dọc, nhất là nhìn thẳng vào những nấm mồ ấy. Bây giờ, phải đi một mình trong bóng tối chập choạng, giữa bôn bề núi non thâm u thế này, thật khiến cô tột cùng sợ hãi.
Lúc đi qua nghĩa địa hoang, Tư Tồn co chân chạy thẳng một mạch. Bầu trời đã chuyển sang một màu đen kịt, một vài đốm sáng như thể ma trơi khi tỏ khi mờ thấp thoáng ẩn hiện. Dầu biết đó là ánh sáng của trạm xe lửa nhưng trong lòng Tư Tồn sợ hãi đến mức muốn ngất xỉu. Hai bên đường, những nấm mồ vô chủ lớn nhỏ chẳng khác nào đám cô hồn dã quỷ, trong khi gió lạnh vẫn không ngừng thốc vào cổ áo của cô. Trong cơn hoảng loạn sợ hãi, Tư Tồn vấp phải một vật gì đó, ngã lăn xuống đâ\'t, nước mắt cũng chảy dài trên hai bên má, nhưng cô gượng đứng dậy, chân thấp chân cao chạy thẳng một mạch về phía trước.
Thật ra, thôn Tú Thủy cách thị trấn không xa lắm, nên lúc trời xẩm tối, Tư Tồn đã đến được nhà ga. Nhưng xe lửa vào thành phố thì đã khởi hành từ trước đó rồi, còn chuyến tiếp theo sớm nhất cũng phải đến mười một giờ sáng mai.
Tư Tồn thẫn thờ bước tới ngồi xuống một băng ghế dài. Trên người không mang theo nhiều tiền, vả lại cũng không muốn tìm nhà trọ, cỗ chỉ còn cách ngồi lại nơi phòng chờ nhà ga. Chiếc lò sưởi nhỏ duy nhất chẳng đủ xua đi cái giá lạnh đêm đông tháng Mười hai. Quá nửa đêm, lò sưởi cũng tắt mất, Tư Tồn vòng tay ôm lấy người, toàn thân run lên vì lạnh. Hình ảnh Mặc Trì nhẹ nhàng đi tới đắp lên mình cô chiếc chăn ấm áp vào đêm mưa bão nọ bỗng đâu như thác lũ ào về. Chưa bao giờ cô nhớ anh nhiều đến vậy.
Đến lúc biết được cô là tân nương được mua về với giá một ngàn năm trăm đồng, liệu anh còn ân cần với cô như vậy nữa không, hay trong lòng chỉ có sự coi thường, khinh miệt?
Những luồng suy nghĩ rối loạn đè nặng đầu óc Tư Tồn, cuối cùng cô thiếp đi trong bóng tối lúc nào không hay. Khi cái lạnh đánh thức Tư Tồn cũng là lúc bên ngoài cửa sổ, sương mù buổi sớm đã giăng đầy. Tư Tồn đứng dậy, vận động cơ thể, giậm chân liên tục cho tan đi cái lạnh giá làm tê liệt cơ thể. Lúc này cô mới phát hiện bụng mình đang không ngừng réo sôi lên. Từ trưa qua tới giờ, ngay cả một ngụm nước Tư Tồn cũng chưa được uống. Hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm của gạo chín từ quán ăn bên cạnh trạm xe lửa thật như muốn trêu ngươi. Nhưng mua vé tàu xong rồi, trên người Tư Tồn giờ đã không còn lấy một xu, chẳng còn cách nào khác là phải gắng chịu đựng cái lạnh và cơn đói.
Lúc ngồi chờ tàu, nghe chuyện qua chuyện lại của mấy hành khách, Tư Tồn mới biết hằng ngày vào sáng sớm, ở đây đều có xe bus vào thành phố’. Đáng tiếc biết rồi thì đã muộnl Toàn bộ số tiền đã được dùng để mua vé tàu, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là đợi đến mười một giờ. Trong lòng Tư Tồn không khỏi có chút chán nản. Không ngờ vô\'n dĩ mang tâm trạng vui vẻ về nhà, cuối cùng lại thành ra thảm hại thế này.
Đợi mãi, nhưng tới mười một giờ rồi mà tàu vẫn chưa đến, Tư Tồn lo lắng chạy đến phòng bán vé hỏi nhân viên nhà ga thì nhận được thông tin tàu đến trễ một chút.
Không còn cách nào khác, Tư Tồn chỉ có thể vừa đói vừa khát cô" gắng chô"ng chọi với cái lạnh chò được lên tàu. Dựa lưng vào bức tường lạnh như băng, Tư Tồn thấy thần trí mình trở nên mụ mị, đầu óc chao đảo nhưng cố’ cắn chặt răng, không để mình ngất đi.
Chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ từ thị trấn về đến thành phố nhưng Tư Tồn đã phải đợi đến một ngày rưỡi trong cái lạnh và cái đói. Xe lửa vào đến thành phố” đã là đầu buổi chiều. Tư Tồn vừa bước xuống sân ga đã bị chói mắt bởi luồng ánh nắng đột ngột rọi đến. Cô chợt nhận ra, mình có mấy khi đi ra ngoài đâu, biết làm thế nào tìm đường về nhà họ Mặc. Một cảm giác lo lắng và cực kì bất an cuộn lên trong lòng Tư Tồn, cùng lúc một cơn hoa mày chóng mặt ập tới khiến cô ngã gục luôn xuống đất. Trước khi chìm vào vùng tối tăm của vô thức, Tư Tồn thấy rất nhiều ngưòi vây lấy mình, miệng lẩm bẩm những chữ gì như: “Chính phủ đại viện... nhà họ Mặc”. Thế rồi cô hoàn toàn không biết gì nữa.
Trong giấc mơ, Tư Tồn thấy mình đi lạc vào ưiột bãi tha ma giữa bốn hề trời tốì đen như mực, gió lạnh rít lên từng hồi. Cô vừa mệt vừa đói, lảo đảo đi về phía trước, bỗng cảm giác lớp đất dưới chân mềm mềm, khi cúi đầu xuống thì cô nhận ra mình đã tụt xucmg một nấm mộ. Tư Tồn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, cố sống cố chết rút chân ra nhưng lại bị một đôi bàn tay lạnh ngắt từ nấm mộ lôi mạnh xuống. Thế rồi sức kháng cự đuôi dần, cô thấy cả người chìm dần, chìm dần xuống lớp đất ẩm, đầu tiên là hai bàn chân, đến đùi, rồi lên đến ngực. Tư Tồn không thở được, hai tay cố hết sức vùng vẫy, hi vọng nắm được vật gì đó, nhưng thứ mà cô chạm vào đều chỉ là những ngôi mộ lạnh ngắt. Tư Tồn vô cùng hoảng sợ, hét lên thất thanh.
Bỗng tiếng Mặc Trì đang gọi tên cô từ đâu mơ hồ vẳng tới, cô cảm nhận được cả bàn tay anh đang dụng sức lay mạnh vai cô, nỗi sợ hãi vì thế cũng vơi bớt. Cô rất muôn ôm chặt lấy anh nhưng cơ thể không sao cử động được.
“Tư Tồn! Đừng sợ!” Mặc Trì đang nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tư Tồn, vuốt nhẹ khuôn mặt cô, rồi ôm chặt cô vào lòng. Chiều qua, Tư Tồn được một nhân viên cảnk sát ở ga đưa về. Lúc về đến nhà, trông cô thảm hại đến mức không thể nhận ra, lại trong trạng thái hôn mê bâ\'t tỉnh. Mặc Trì mời bác sĩ của gia đình tới xem bệnh cho Tư Tồn thì được biết cô thành ra như vậy do vừa phải chịu lạnh, chịu đói, mệt, lại thêm nỗi hoảng sợ cực độ. Sau đó, ông tiêm cho Tư Tồn một liều thuốc an thần, truyền thêm một chai đường và dặn dò Mặc Trì để cô ngủ một giấc, như vậy sẽ nhanh chóng ổn định trở lại. Sợ Tư Tồn tỉnh dậy sẽ sợ hãi vì không có ai bên cạnh, Mặc Trì đã ở bên chăm sóc cô cả đêm. Trời vừa sáng, quả nhiên một cơn ác mộng ập tới làm Tư Tồn giật mình tỉnh giấc.
Trong cơn mê hoảng ấy, Tư Tồn cảm nhận thấy bàn tay của mình được một bàn tay cứng cáp mà ấm áp nắm lấy. Như chết đuối vớ được cọc, cô ra sức giữ chặt bàn tay đó.
Mặc Trì thậm chí suýt nữa thì bị Tư Tồn kéo từ trên xe lăn xuống bởi cô nắm tay anh quá chặt. Song anh không dám buông tay, chỉ di chuyển từ xe lăn đến bên giường, ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm dần trở lại với cơ thể Tư Tồn, cảm giác quặn thắt, sợ hãi cũng dần tiêu tan. Cô thấy mình từ từ thoát ra khỏi ngôi mộ lạnh lẽo và đáng sợ, trên đầu cảm nhận rõ một luồng hơi ấm áp đang truyền xuống, một người vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, thì thầm: “Tư Tồn, đừng sợ, có anh ở đây rồi!”.
Thanh âm ấy phả hơi ấm gần ngay bên tai mang lại cho Tư Tồn cảm giác an tâm tuyệt đối. Một lúc cô mới dám mở mắt nhìn ra xung quanh. Đập vào mắt cô là chiếc áo len trắng, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi màu xanh dương, và rồi cô thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của Mặc Trì đang nhìn mình rất chăm chú.
“Mặc Trì!” Cô cất tiếng gọi tên anh, nước mắt đã vòng quanh, từng giọt lã chã rơi xuống.
“Về đến nhà rồi, không sao đâu, em đừng sợ, đã có anh ở đây!” Mặc Trì ôm Tư Tồn chặt hơn, không ngừng cất lời an ủi. Nghe giọng nói khàn khàn của anh, Tư Tồn biết cả đêm hôm qua anh không rời khỏi mình một bước, liền gục xuống bờ vai anh khóc mãi không ngừng.
Tư Tồn trước nay vốn là một cô gái bướng bỉnh, gặp chuyện buồn đến phát khóc cũng mím chặt môi kìm lại, nét mạnh mẽ, kiên cường toát ra đằng sau vẻ yếu đuối, nhút nhát bên ngoài khiến người ta không thể không động lòng. Có điều, Mặc Trì c.hưa bao giờ thấy cô khóc trong tuyệt vọng và đau khổ như vậy. Lại nhớ đến tình trạng của Tư Tồn ngày hôm qua lúc được cảnh sát đưa về, anh cảm thấy vô cùng lo lắng, tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô.
“Mặc Trì, nghĩa địa rất tối, gió thổi rất mạnh, những bàn tay từ dưới mồ túm chặt lấy em” Tư Tồn run rẩy nói, lời lẽ không mấy mạch lạc.
Mặc Trì cho rằng, Tư Tồn chẳng qua chỉ là bị một cơn ác mộng làm cho sợ hãi, nên nhẹ nhàng dỗ dành: “Chỉ là giấc mơ thôi, bây giờ không sao rồi, em đã về đến nhà, nhìn mà xem!”
Tư Tồn nhìn khắp căn phòng, nhận ra những nét quen thuộc: tường sơn trắng, tủ sách lớn kê trong góc phòng, chiếc giường lớn vô cùng rộng rãi. Đây đúng là phòng của Mặc Trì rồi, nhưng cô vẫn không ngừng lắc đầu nói: “Không phải mơ đâu, là em đã chạy từ nhà đến trạm xe lửa. Có một nghĩa địa rất tối trên đường từ thôn tới thị trấn”.
“Sao em phải chạy? Chạy đến nghĩa địa làm gì? Sao lại để mình ngất xỉu ở ga xe lửa nữa chứ?” Hàng ngàn câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu Mặc Trì, rõ ràng Tư Tồn về nhà thăm ba mẹ, rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này?