ến việc ba mẹ “bán” mình lấy tiền xây một ngôi nhà mới, Tư Tồn vừa tủi hổ vừa nhục nhã, trong lòng trào lên một nỗi bi thương cùng cực. Cô nghẹn ngào nói: “Em không đi học đại học đâu, em ở nhà, ngày ngày chăm nom anh”.
Đây là những lời quái quỷ gì vậy? Cặp chân mày nhíu chặt lại, Mặc Trì nhìn chằm chằm vào cô gặng hỏi: “Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Tồn lúc này đã khóc đến sưng đỏ cả mắt, thút thít nói: “Ba mẹ em lấy một ngàn năm trăm đồng của nhà anh để xây nhà mới và cho anh trai em cưới vợ hết rồi”.
“Có chuyện như vậy sao?”, đôi chân mày của Mặc Trì càng cau chặt hơn. Còn nhớ, lúc đầu mẹ nói sẽ tìm cho anh một cô vợ ở quê, là một người sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc chô anh. Lúc đó, anh đã kiên quyết phản đối bởi nghĩ rằng, không có tình cảm sao có thể kết hôn được? Hơn nữa, kết hôn rồi chẳng phải là kết án đẩy con gái nhà người ta vào hỏa ngục sao?
Thuyết phục không lại được mẹ, càng thêm bất mãn với bản thân, Mặc Trì đã cãi nhau với mẹ một trận rất to, thậm chí tuyệt thực đến nỗi ốm nặng, nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn chịu thua lí lẽ và quyết tâm của Trần Ái Hoa. Bà cố chấp tin tưởng rằng, kết hôn rồi cơ thể và tâm tính Mặc Trì sẽ ngày càng tốt lên, không những thế còn có thêm một người tri kỉ để trút bầu tâm sự.
Trước khi Tư Tồn bước vào nhà họ Mặc một ngày, Trần Ái Hoa vẫn phải vất vả kiên trì khuyên nhủ anh, nhưng từ đầu chí cuối chưa hề một lần thấy bà nhắc nhủ đến chuyện tiền nong. Bây giờ phát giác mẹ đã dùng tiền để mua con gái người ta về tổ chức hôn sự cho mình, trái tim anh giá băng và thương tổn. Mẹ anh - một người mà anh vô cùng kính yêu lại nhẫn tâm bỏ một ngàn năm trăm đồng để mua tuổi thanh xuân và tương lai của một cô gái. Mẹ anh - một cán bộ Nhà nước, lại là cán bộ cấp cao, một người cả đời tiết kiệm, luôn làm theo lẽ công đã từ lúc nào vì anh mà làm những chuyện công tư bất phân minh thế này? Mặc Trì hít sâu một hơi, đem mọi khổ sở nén chặt xuốhg đáy lòng. Giờ không phải là lúc để cảm khái, càng không thể tranh biện chuyện phải trái. Điều anh cần làm ngay lúc này chính là phải xoa dịu nỗi tổn thương mà Tư Tồn đang phải gánh chịu. Không chỉ vì bản thân cô hoàn toàn vô\' tội, mà còn vì trải những ngày tháng qua, sau tất thảy mọi sự, cô đã trở thành người quan trọng nhất trong trái tim anh mất rồi.
Anh nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Tư Tồn: “Xây được nhà là chuyện vui, hơn nữa có liên quan gì tới việc em vào học đại học đâu?”.
“Đó đều là tiền của nhà anh. Em còn mặt mũi nào đi học đại học nữa, em muốn ở nhà chăm sóc anh cả đời”.
Sau khi nghe Tư Tồn kể lại mọi chuyện một lượt, Mặc Trì lặng nghĩ, cô bé Tư Tồn này vốn nhút nhát như một chú mèo, động chút cũng thấy sợ hãi rồi, ấy vậy mà đêm hôm dám tự mình đi qua nghĩa địa, xem ra anh phải nghĩ lại về cô rồi. Sợ rằng sau này Tư Tồn sẽ còn tiếp tục hành động bồng bột, Mặc Trì liền căn dặn: “Từ nay về sau, bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng không được vì xúc động nhất thời mà tự ý hành động như vậy. Có gì hãy cùng anh bàn bạc, nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết”.
“Chuyện này còn có cách giải quyết nào chứ? Gia đình em rõ ràng mắc nợ gia đình anh”.
Mặc Trì vội nói: “Em nghe này, Tư Tồn, mặc kệ gia đình em đã nhận bao nhiêu tiền, nhưng em hoàn toàn chẳng nợ nần gì anh cả. Em đã thi đỗ thì cứ yên tâm đi học thôi. Em muốn ỗ lại gia đình này, anh mong còn không được ấy chứ. Hoặc giả, nếu em không muốn, anh cũng không có quyền ép buộc em”. Thốt ra câu nói ấy, trong lòng Mặc Trì quặn thắt từng cơn đau đớn. Bất luận thế nào, anh cũng không nỡ để Tư Tồn ra đi. Nhưng, việc cô đến đây đã không phải do chọn lựa của bản thân thì ít ra anh cũng muốn để cô tự quyết định vận mệnh của mình sau này.
Tư Tồn ra sức lắc đầu: “Em làm sao quay về được, ba mẹ đã tiêu hết một ngàn năm trăm đồng ấy rồi. Họ không trả nổi đâu”.
Đối diện với sự bướng bỉnh ngốc nghếch của Tư Tồn, Mặc Trì có chút tức giận, nói: “Thứ anh cho em là quyền được lựa chọn chứ không phải là tiền, bất kể em đi hay ở đều khổng liên quan gì đến tiền bạc hết”.
“Nhưng em cũng không thể đi được, em phải ở lại chăm sóc anh. Đó là nhiệm vụ của em”. Nếu không phải là vấn đề tiền bạc thì Tư Tồn vẫn nhớ đây là nhiệm vụ mà cô đã hứa với thư kí Lưu và quyết tâm giữ lời.
“Nghe rõ đây, Tư Tồn”, Mặc Trì chậm rãi nói từng chữ một: “Em ở lại nhà họ Mặc không phải vì một ngàn năm trăm đồng kia, càng không phải vì cái nhiệm vụ quái quỷ đó. Em ở lại vì em thích anh, hoặc em ra đi vì không thích anh. Đơn giản chỉ vậy thôi. Em đã hiểu chưa?”
“Thích” ư? Cái từ kì diệu ấy khiến Tư Tồn nóng bừng cả mặt, đầu nóng như phát sốt, nhưng ma xui quỷ khiến, thế nào cô lại thốt ra câu: “Nhưng gia đình em thật sự đã nhận tiền của gia đình anh mất rồi”.
“Tiền đó không phải dùng để giao dịch mua bán, mà là của hồi môn của gia đình em. Con gái nhà ai kết hôn mà chẳng nhận được của hồi môn. Tục lệ từ hàng ngàn năm rồi Tương lai, Tịnh Nhiên kết hôn, nhà anh cũng phải chuẩn bị của hồi môn cho nó, của hồi môn càng nhiều, càng chứng tỏ cô gái đó được coi trọng, em đã hiểu chưa?”
Thấy Tư Tồn vẫn chìm trong im lặng, Mặc Trì lo lắng, liền nắm lấy tay cô đặt lên đôi chân bị gãy của mình: “Em xem, anh bị gãy một chân, nhưng không phải là không đi được nữa. Tự bản thân, anh chưa bao giờ nghĩ mình là phế nhân. Anh để em đi học vì anh thích em. Anh không cần người hầu hạ mình. Điều anh cần là một người thực lòng thực dạ thích anh, và đối lại anh cũng thích người đó. Em nói xem, em có thích anh không?”
Tư Tồn mở to hai mắt, dáng vẻ ngây dại, nhưng cô biết trái tim mình đang điên cuồng nhảy múa, hồ như muốn xổ tung lồng ngực mà bay lên. Cô hết gật đầu rồi lại lắc đầu, những giọt nước mắt trong veo còn vương trên hai bên gò má. Đôi mắt cô lúc này rõ ràng đang tỏa ra những tia sáng lấp lánh. Những luồng suy nghĩ rối rắm mông lung dường như đã được đả thông.
Mặc Trì phải hạ quyết tâm rất lớn mới để Tư Tồn đối mặt với thương tật của mình. Anh vẫn nhố, ngày đầu tiên đôi chân tàn tật này đã dọa cô sợ đến mức nào. Anh muốn cô biết rằng, cái chân gãy là nỗi bất hạnh của anh, nhưng không thể vì thế mà biến thành xiềng xích trói buộc tự do của cô. Trái tim anh hồ như thắt lại, Chân trái tàn phế cũng không chịu nghe lời, khẽ co giật nhè nhẹ.
Tay Tư Tồn giống như phải bỏng, run lên bần bật. Lòng Mặc Trì cũng nôn nao như đứng trên đống lửa: “Em có thích anh không?” Câu hỏi của anh thêm một lần nữa rơi vào im lặng. Mặc Trì nhẹ buông tay Tư Tồn ra, vuốt gọn gàng mái tóc đang xổ tung của cô, lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Anh biết, ngay lúc này chưa thể nhận được câu trả lời của cô, liền nói: “Chưa nghĩ tới cũng tốt, em cứ từ từ suy nghĩ thật kĩ càng. Chúng ta ước định thế này nhé, trong bổn năm đại học này, nếu em gặp được một người đàn ông mà em thích thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ trả tự do cho em. Nếu em không chọn được người nào, vậy thì anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em”.
Món trứng và thịt chiên mà cô giúp việc mang lên cũng không khiến Tư Tồn gắng gượng thêm được. Trải qua một màn kinh sợ, tỉnh dậy cảm xúc lại bị một phen nháo nhào, giờ cô chỉ muốn chìm vào một giấc ngủ thật sâu. Mặc Trì đắp lại chăn cho Tư Tồn, dịu dàng nói: “Sau này, em không được phép làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, biết chưa?”. Tưởng đến cảnh một mình cô gái bé nhỏ ấy băng qua nghĩa địa tăm tối rùng rợn, chịu đói chịu lạnh một đêm ở nhà ga, trái tim Mặc Trì quặn lên từng hồi đau đớn không nguôi.
Thỉnh thoảng, Tư Tồn mệt mỏi khẽ lắc đầu. Mặc Trì liền nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay cô: “Em ngủ tiếp đi, đừng sợ, có anh ở đây rồi”.
Đưa mắt ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp, còn bên cạnh cô lúc này là vòm ngực rộng lớn và kiên định của Mặc Trì, chẳng mấy chốc Tư Tồn đã an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày nhập học của tân sinh viên Đại học Phương Bắc đến sau đó hai ngày. Mặc Trì đích thân đưa Tư Tồn đến trường. Phía ngoài cổng trường, quốc kì tung bay phơi phới, loa phóng thanh đang phát bài hát “Những người Cách mạng mãi mãi là những người trẻ tuổi”, dải băng rôn đỏ ghi dòng chữ rất to: “Nhiệt iiệt chào đón các bạn tân sinh viên”. Lãnh đạo nhà trường đứng hai bên cổng đón sinh viên mới, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng vui vẻ, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Mặc Trì không mang theo xe lăn nên chỉ ngồi trên xe hơi, dặn theo: “Anh không đưa em vào trong được. Em tự tìm nơi ghi danh Khoa Trung văn, sau đó tìm kí túc xá của mình, nhớ không?”
“Em biết rồi” Tư Tồn khoác túi đồ, tay xách theo một chiếc túi lưới lớn, nhanh nhẹn bước xuống xe. Cô vận bộ đồ thể thao mới mà Mặc Trì mua cho, chân đi đôi giày màu trắng, mái tóc tết đuôi sam gọn gàng, nom vô cùng thanh tú. Cô đứng bên đường, mạnh mẽ như một cây bạch dương nhỏ.
Mặc Trì vẫy tay nói với Tư Tồn: “Em mau vào đi, sáng Chủ nhật bác Trương sẽ tới đón em về nhà”.
Tư Tồn gật đầu rồi mang hành lí bước vào cổng trường. Mặc Trì nhìn hút theo Tư Tồn cho đến khi bóng dáng ấy chìm khuất vào đám đông sinh viên trong khuôn viên trường mới thôi. Mặc Trì nhìn Tư Tồn bước những bước chân vững chãi đến một cuộc sống mới, trong ánh nhìn đong đầy vẻ lưu luyến không nỡ xa rời, và cả sự ngưỡng mộ nữa.