Uống thuốc, trong lòng trong mắt ta đều là tiểu thư. Người đã mang bầu tháng tám còn phải chịu đựng đau đớn tới pháp trường; cơn đau ở bụng dưới làm ta nghĩ tới Vân Tấn Ngôn, vô cùng thù hận. Chỉ cần nghĩ tới đây là con của hắn ta không khỏi cảm thấy vui sướng. Lúc bình tĩnh trở lại, ta nhìn màn che mà lòng lạnh tanh. Đời người không hề trọn vẹn, đây cũng là con của ta...
Cuối cùng Cố Nghiên Lâm cũng phải tới lãnh cung, hình tượng cậy quyền không buông tha cho kẻ khác của ta đã đi sâu vào lòng người, lấy cớ nhục mạ ả, cơ hội đi thăm Nhất Nhất lại càng nhiều hơn.
Phùng gia gia nói hết thảy đã xong xuôi, Nhất Nhất có thể xuất cung rồi. Ta không nỡ, đưa Nhất Nhất đi rồi, về sau không được gặp nữa. Nhưng Nhất Nhất không thuộc về hoàng cung.
Cố Nghiên Lâm đã chết, sau đó là Phùng gia gia.
Thế giới trước mắt ta lại u ám thêm phần nào.
Ta không phải là đối thủ của Vân Tấn Ngôn, vậy ta sẽ bỏ cuộc. Ta chỉ muốn tới lãnh cung, cùng Nhất Nhất sống qua ngày. Nhưng dường như Vân Tấn Ngôn nhận thấy được điều gì, trăm phương ngàn kế không để ta như ý nguyện.
Ta bắt đầu sợ hãi, sợ một ngày nào đó Hách công công tới đây nói với ta, Nhất Nhất cũng chết rồi.
Vắt hết óc, ta chỉ tới Lê Tử Hà, đồ đề mà Phùng gia gia không chỉ nhắc tới một lần.
Ấn tượng duy nhất đối với người này là nét chữ y hệt tiểu thư. Trong lòng ta, chữ của tiểu thư, hắn dựa vào cái gì mà đòi bắt chước? Phùng gia gia nói với ta, là do chính tay gia gia dạy, nỗi ấm ức trong lòng mới nguôi đi phần nào.
Tiểu thư từng nói với ta, không thể tin được người đời, nhưng không phải không thể tin ai. Con người đều phải lựa chọn, chỉ cần lúc chọn lựa biết phân rõ thiệt hơn, về sau không phải hối hận. Lòng tin cũng vậy, nếu không tin ai cả, chỉ biết sống trong hiểu lầm sầu lo, sao có được niềm vui của việc làm người?
Lời của tiểu thư luôn có lý.
Ta lựa chọn tin tưởng Lê Tử Hà.
Thật ra đây cũng là cơ hội duy nhất của ta, nếu không Nhất Nhất ngã bệnh trong lãnh cung, chắc chắn Nhất Nhất sẽ chết.
Kết cục của chuyện này ngoài dự liệu của ta. Lê Tử Hà xõa mái tóc dài, nói cho ta biết nàng là nữ tử, ánh sáng trong mắt cũng quen thuộc đến vậy, lời nói ra lại là những chuyện chỉ ta và tiểu thư mới biết. Tình cảm trong giọng nói, hơi ấm trên nụ cười, tất cả những thứ chỉ có thể xuất hiện trong mơ đột nhiên sống động trước mắt ta...
Có lẽ, ta hơi nghi ngờ.
Nhưng trong lòng lại vui sướng, trực giác mãnh liệt, tiềm thức ép buộc ta phải tin, khiến ta ném hết tất cả băn khoăn sang một bên, tóm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, co ro trong lòng nàng như mèo con. Tiểu thư vẫn còn sống, ta không cần lo lắng, không cần quan tâm, không phải đau lòng. Tiểu thư sẽ đưa Nhất Nhất đi, đưa ta đi, ta lại có thể yên lặng đứng sau lưng người, để người che chở như rất nhiều năm trước...
Sự điên cuồng của ta biến mất sau một đêm, còn dịu ngoan hơn cả trước kia, càng thêm lệ thuộc vào tiểu thư, không suy nghĩ, không lo lắng nữa. Tiểu thư nói gì ta làm nấy, chờ người đưa ta xuất cung.
Tiểu thư thường xuyên nhắc tới hai chữ Thẩm Mặc, nhưng thân phận của hắn lại hơi mập mờ. Ta chỉ biết, tiểu thư được như hôm nay, người nên cảm tạ nhất chính là hắn.
Nhưng hôm đó, hắn lại tới Trầm Hương điện.
Y phục màu xanh nhạt, tóc đen như mực, hắn nhảy vào cửa sổ xuất hiện trước mắt ta, hàng mày vắng lạnh, trong mắt không hề có gợn sóng, tuấn mỹ nhưng lại mờ nhạt. Giờ mới hiểu được vì sao trước khi Hà tiểu thư biểu lộ thân phận, ta gần như chưa từng chú ý tới người, có lẽ bị ảnh hưởng bởi Thẩm Mặc. Mờ nhạt đến mức làm cho người ta bỏ qua sự hiện hữu của hắn.
Hắn nói hắn sẽ rời đi cùng Bình Tây vương, hắn hỏi ta Tử Hà thế nào rồi, hắn nói sẽ chăm sóc cho Nhất Nhất cẩn thận.
Trực giác nói cho ta biết, hắn không phải là người nhiều lời như vậy. Hắn đang che giấu điều gì?
Hắn xoay người định rời đi, bước chân rất chậm, cuối cùng dừng lại, đưa lưng về phía ta hỏi một câu.
Ta ngơ ngẩn, rất nhiều chuyện ùa về trong đầu, ta đờ đẫn trả lời, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Ta đã biết một bí mật của Vân Tấn Ngôn.
Ta không biết Thẩm Mặc rời đi từ lúc nào, tâm trạng quay cuồng một lúc, khóe miệng ta chỉ còn lại chút ý cười. Hận thù mấy năm với Vân Tấn Ngôn không cánh mà bay, chỉ cảm thấy hắn thật đáng thương.
Nhưng có vài chuyện chẳng muốn suy nghĩ nữa. Ta co rúc trong khuỷu tay của tiểu thư, dần dần, có vài thứ đã mất trở lại trong cơ thể ta. Ta không cố chấp nữa, không cáu kỉnh nữa. Ta cảm thấy chỉ cần chút thời gian nữa thôi, ta có thể trở về Diêu nhi trước kia rồi.
Nhưng, không phải tất cả những thứ trở lại đều khiến ta vui mừng, ví dụ như giấc mộng hằng đêm.
Bóng đè dây dưa suốt ngày đêm cuối cùng cũng không còn, nhưng trong mơ ta vẫn bàng hoàng sợ hãi. Trong mơ có một nơi ấm áp, ta chỉ cần dựa vào, tất cả nỗi niềm lo lắng sẽ biến mất. Giấc mơ tái diễn từng ngày, ta cảm thấy rõ mình từ thử dò xét đến dựa dẫm, dựa dẫm đến lệ thuộc vào hơi ấm đó, cuối cùng không muốn xa rời.
Cho đến khi tiểu thư nói muốn hạ độc giết Vân Tấn Ngôn, linh hồn lại như bị hút ra. Ta giật mình, thì ra trong mộng... là ký ức thiếu thốn suốt sáu năm qua. Hơi ấm đó đến từ Vân Tấn Ngôn...
Thì ra vài năm nay, ta đau khổ lưỡng lự cuồng loạn cũng bởi vì trong tiềm thức, ta đã yêu hơi ấm đó. Rõ ràng hận hắn, biết rõ hắn là kẻ thù, nhưng ta lại yêu.
Ta không đành lòng để hắn chết, cầm thuốc giải lén tới Long Hoàn cung.
Vân Tấn Ngôn không có ở đó, không ai cản ta. Đặt thuốc giải lên bàn rồi ta vội vã rời đi, nhưng lại đụng phải một tên thái giám. Không nhiều lời, lập tức trở về Trầm Hương điện.
Ta nghĩ, lúc ta và tiểu thư rời đi, chỉ cần tiểu thư và Nhất Nhất còn sống, những oán hận kia cứ để nó tan thành mây khói đi.
Ban đêm gió rét, đau đớn thấu xương, tiểu thư kéo tay ta, cẩn thận tiến bước, ta dần dần mê man. Trước mắt lại bắt đầu hiện lên hình ảnh của nhiều năm trước, cười cợt, náo loạn, âu lo, khóc lóc.
Trước mắt chỉ có màu đỏ sẫm, mồ hôi lạnh tuôn rơi, đó là bệnh trạng xuất hiện mỗi khi trời có sấm sét...
Cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, ta bảo tiểu thư buông tay, ta biết ta sẽ phát bệnh, dẫn Ngự Lâm quân tới, tiểu thư không thể chạy được.
Ta mơ hồ nhớ lại tiểu thái giám đụng phải ta, lúc ấy có một mùi hương kì lạ. Thì ra... Vân Tấn Ngôn đã phát hiện ra...
Khi tỉnh táo trở lại, mặt tiểu thư đầy nước mắt, lòng ta đau xót, càng sợ mình vừa làm lộ thân phận của người. Nếu nói ra rồi, Vân Tấn Ngôn... sẽ không để người đi nữa...
Tiểu thư vì ta van xin Vân Tấn Ngôn, người nói muốn thuốc giải.
Thân thể bắt đầu đau đớn, ta làm lơ, tiếp tục co rúc trong lòng tiểu thư, cố gắng hấp thu hơi ấm cuối cùng. Nhưng khi ngước mắt nhìn ra sau, một mũi tên dài bay tới.
Thân thể không còn sức lực lại có thể lao về phía Vân Tấn Ngôn nhanh hơn ý thức, thân thể ta thể hiện ý thức của ta, ta không muốn hắn chết.
Trên lưng một mũi tên, trước ngực một chưởng, còn trúng độc. Ta nghĩ, ta chết chắc rồi...
Nhưng ta lại sợ hãi, cố gắng mở mắt ra, thấy tiểu thư rơi nước mắt yếu ớt lau đi.
Sức lực dần dần rệu rã, ý thức cũng phai nhòa dần, vậy mà ta vẫn sợ, sợ tiểu thư biết... biết ta yêu Vân Tấn Ngôn, Tam điện hạ một thời...
Gần như dùng hết toàn bộ sức lực, ta muốn nói cho người biết, người ta yêu là thiếu gia...
Trước kia thiếu gia luôn bắt ta gọi tên chàng, không cho gọi thiếu gia, nếu không thì Khúc ca ca cũng được...
Ta không dám, tôn ti vẫn là tôn ti.
Nhưng câu nói cuối cùng, ta nghĩ, gọi thế nào cũng không quan trọng nữa. Cho nên để tiểu thư tin ta, ta nói người ta yêu... là Khúc ca ca...
Nói xong câu đó, toàn thân ta không còn sức lực. Thời khắc cuối cùng, ta nhìn Vân Tấn Ngôn, mỉm cười. Nhìn xem, người ta yêu là Khúc ca ca, ta, không yêu ngươi.