Lê Tử Hà đứng ở ngoài điện, tập trung muốn nghe động tĩnh bên trong, nhưng bên tai chỉ có tiếng gió lạnh thổi vi vút, ngẩng đầu liếc nhìn Duyệt nhi phía đối diện, ngoan ngoãn lẳng lặng đứng yên, thầm nghĩ tính cách tách hai phi Nghiên Diêu ra, tính tình hoàn toàn trái ngược với cung nữ theo hầu bên người. Nghiên phi bề ngoài dịu ngoan, Tiểu Quất lại cáo mượn oai hùm hung hăng càn quấy, Diêu phi có vẻ ngang ngạnh, Duyệt nhi này lại an phận thủ thường, chín chắn kín kẽ hiếm có. Đang trầm tư, nghe thấy trong điện có tiếng động hỗn loạn, như có vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng hô tan nát cõi lòng của Cố Nghiên Lâm: "Cút! Cút ra ngoài! Cút!"
Lê Tử Hà liếc nhìn trong điện, liền thấy Diêu phi nhếch miệng, sảng khoái chậm rãi bước ra, vẻ hận thù trong mắt chưa từng rút đi như thể ánh kiếm sắc bén vô cùng, mắt nhìn thẳng mà đi sát qua Lê Tử Hà, không nói một câu, tự rời khỏi cung.
Duyệt nhi liếc mắt ra hiệu cho Lê Tử Hà đuổi theo, rồi cất bước theo sau Diêu phi.
Lê Tử Hà cũng cúi đầu đuổi theo, đột nhiên nghĩ đến bệnh chứng của Diêu phi. Nếu là để đối phó với Cố Nghiên Lâm mà cố ý giả vờ, hôm nay Cố Nghiên Lâm đã sụp đổ, có phải bệnh của nàng cũng sẽ theo đó mà khỏi hẳn không?
Lê Tử Hà không dám đồng tình với lời Cố Nghiên Lâm từng nói là Diêu phi dùng cách này để giành lấy sự đồng tình của Vân Tấn Ngôn. Nếu Vân Tấn Ngôn thật sự yêu Diêu phi thì nàng không cần dùng những thủ đoạn này, còn nếu không yêu, những triệu chứng bệnh điên kia sẽ chỉ làm hắn ghét nàng hơn thôi. Nếu bệnh này thật sự là giả thì mục đích có thể chỉ là muốn nhiễu loạn hậu cung, làm cho người ta thỉnh thoảng nhớ tới Quý Lê, nhớ tới sáu năm trước. Ví dụ rõ ràng nhất chính là Tiểu Quất, có tật giật mình!
Nhưng Diêu phi có thể đoán được hành động lần này sẽ làm tâm trí Tiểu Quất dao động, giúp nàng diệt trừ Cố Nghiên Lâm sao?
Cố Nghiên Lâm bị tống vào lãnh cung, có thể nói là cơ duyên xảo hợp, Diêu phi chưa chắc đã thông minh đến mức có thể đoán được từng bước đi? Nếu nàng thật sự có thể lường trước toàn bộ, chỉ có thể nói năm đó bên cạnh mình đúng là có nhân tài tiềm tàng.
Muốn biết rốt cuộc là thật hay giả, về sau đến ngày mưa dông chú ý đến Đào Yểu điện nhiều hơn là được, mạch tượng có giống bình thường hay không, tìm tòi là biết ngay.
Mấy ngày sau, Lê Tử Hà vẫn chẩn mạch cho Vân Tấn Ngôn cách ngày, luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình khác với ngày trước, nhưng đánh giá kỹ lưỡng ngôn từ cử chỉ của mình cũng không cảm thấy chỗ nào không ổn. Thẩm Mặc cũng theo yêu cầu của nàng, phối chế dược để giọng nói càng thêm khàn, có điều dược hiệu tương đối chậm chạp.
Từ ngày bị Diêu phi giội một chậu nước lạnh, lại phải quỳ ngoài điện hai canh giờ, Ân ngự y bị bệnh không dậy nổi, nằm nhà nghỉ ngơi. Lê Tử Hà ngày nào cũng tới Đào Yểu điện bắt mạch, Diêu phi cũng không gây khó khăn nhiều cho nàng, không giống thường ngày không đánh thì mắng. Thậm chí từ mạch tượng xem ra, trong cơ thể có khí tích thụ, cũng bởi vì sảy thai mà thân thể yếu đi rát nhiều.
Có cơ hội Lê Tử Hà sẽ quan sát Đào Yểu điện kỹ lưỡng, nhìn từ bên ngoài cũng không khác Hồng Loan điện ngày xưa là mấy, nhưng quan sát cẩn thận mới phát hiện rất nhiều nơi đã đổi mới xây dựng lại, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể tìm được dấu vết hỏa hoạn còn sót lại.
Lê Tử Hà rất tò mò về trận hỏa hoạn kia, khổ nỗi không có dấu vết để mà tìm. Nàng từng nghĩ đến con trai của Phó tổng quản Ngự Lâm quân lúc vừa mới vào Thái y viện đã lớn tiếng không biết giữ miệng với Ân Bình, người nọ tên Lâm Hoài Hiên. Lúc Ân Bình còn ở đây thì hai người thường xuyên lấy ra cái gọi là "Bí văn" trong cung ở giữa sự cổ vũ của đám y đồng. Từ sau khi Ân Bình đi rồi, hắn cũng đàng hoàng hơn, thấy Lê Tử Hà thì có thể tránh được liền tránh, muốn dò hỏi hắn thì còn cần phải chờ đợi thời cơ.
Về phần những lời hắn từng nói, nguyên nhân mà Diêu phi được sủng ái không giảm bớt là do thu thập được chứng cứ mưu nghịch của Quý phủ, lập được công lớn. Lúc ấy Lê Tử Hà không biết cái gọi là mưu nghịch ở đây là có ý gì, hôm nay xem ra, không còn gì ngoài chứng cứ Khúc ca ca ám sát Bình Tây vương.
Mỗi lần nghĩ tới đây, lòng của Lê Tử Hà thắt lại, không thể tự chủ mà đau xót. Năm đó Khúc ca ca và Diêu nhi "Tình đầu ý hợp", nhưng bởi vì thân phận của nàng mà phụ thân hết sức phản đối, Khúc ca ca khăng khăng muốn cưới hỏi đàng hoàng, chỉ chờ nàng cập kê sẽ đón nàng vào cửa. Quan hệ hai người đương nhiên không giống bình thường, nếu nói là nàng biết chuyện Khúc ca ca ám sát Bình Tây vương, thậm chí nắm trong tay chứng cớ cũng không phải là không có lý.
Mặc dù biết rõ lời đồn trong cung mười phần thì chín sai, cho dù ngày trước tình cảm như tỷ muội, cho dù từng đánh chết nàng cũng không muốn tin Diêu nhi phản bội mình, nhưng mọi chuyện vô cùng trùng hợp, lại cực kỳ hợp tình hợp lý, khiến nàng không biết phải thuyết phục mình thế nào để không nghi ngờ nữa.
Có điều gần đây hậu cung xảy ra quá nhiều chuyện, Cố Nghiên Lâm vừa bị tống vào lãnh cung, Vân Tấn Ngôn cũng nghi ngờ nàng, bây giờ lại đi chọc vào Diêu phi đúng là ngu ngốc.
Lê Tử Hà nghe theo ý kiến của Thẩm Mặc, án binh bất động, chờ Trịnh tướng và Cố gia cắn xé lẫn nhau. Mấy ngày sau, quả nhiên có người dâng tấu tố tội Trịnh Dĩnh, mà nội dung lại là Trịnh Dĩnh dựa quyền cậy thế, cướp đoạt hành hạ luyến đồng.
Bí mật mà mọi người đều biết này đột nhiên bị người làm rõ, đem đến trước mặt Hoàng thượng mà nói. Chuyện xấu nhà người ta đột nhiên bị biến thành "Quốc gia đại sự", thân là thừa tướng mà làm hổ thẹn quốc thể, quan viên trong triều âm thầm nhạo báng Trịnh Dĩnh, nắm chắc cơ hội mà đả kích. Thu thập những chuyện ngày nào tháng nào năm nào ở nơi nào đó Trịnh Dĩnh cướp đoạt bao nhiêu tên nam sủng, lại đến ngày nào tháng nào năm nào đó Trịnh Dĩnh hành hạ nam sủng đến tàn tật, thậm chí chết thảm;dâng lên cho Hoàng thượng.
Triều đình nhất thời xôn xao. Có người im lặng bo bo giữ mình, có người vui sướng khi có kẻ gặp họa liền thêm mắm dặm muối thổi phồng mọi chuyện. Dù da mặt Trịnh Dĩnh dày thế nào thì chuyện xấu cỡ này bị người ta viết vào sổ gấp coi là việc lớn trong triều để bàn bạc, cũng cảm thấy không còn mặt mũi, ngày hôm sau liền cáo bệnh đóng cửa không ra ngoài.
Đúng ngày mười lăm, Lê Tử Hà vừa trở về từ Đào Yểu điện, thu xếp hòm thuốc định đến phủ thừa tướng thăm Mộ Phiên Ngô.
"Đợi một chút! Không được đi!"
Người còn chưa nhúc nhích, đã bị Phùng Tông Anh giận dữ gọi lại, quát: "Không được đi! Ngoan ngoãn ở Thái y viện đi!"
Lê Tử Hà cười thầm trong lòng, bình thản nói: "Đại nhân có chuyện gì sao?"
"Đang yên đang lành đến phủ thừa tướng làm gì, ngự y thượng điện phải luân lạc tới mức đi xem bệnh cho người của phủ thừa tướng từ lúc nào vậy?" Râu bạc của Phùng Tông Anh rung lên, muốn nói gì đó nhưng kiềm lại, cuối cùng trừng mắt nói: "Ngươi chờ đấy, ta đi tìm Hoàng thượng, bảo hắn đổi người khác đi xem bệnh cho nghĩa tử của Trịnh Dĩnh."
Phùng Tông Anh nói xong định quay người ra ngoài, Lê Tử Hà đã ngăn lại: "Đại nhân, Hoàng thượng đã hạ lệnh, Tử Hà phải tuân lệnh. Huống chi Tử Hà rất hứng thú với bệnh của vị công tử kia, nếu Tử Hà có thể tự tay chữa khỏi…"
"Chữa chữa chữa! Đến lúc đó ngay cả lông mao trên người cũng không còn, chữa cái gì mà chữa!" Phùng Tông Anh nghe hắn nói vậy thì nổi nóng. Gần đây trong cung nói bóng nói gió, đồn rằng Trịnh Dĩnh hành hạ luyến đồng, lời đồn sinh động như thật, làm cho người ta rợn cả tóc gáy, Lê Tử Hà trắng trẻo thế này, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ…
Phùng Tông Anh kéo tay Lê Tử Hà, không kiên nhẫn, nói: "Ngươi cảm thấy ta xen vào việc của người khác hả?"
"Tử Hà không dám." Lê Tử Hà bên ngoài cung kính, trong lòng cảm giác ấm áp đã tràn đầy. Có điều nàng nhất định không thể từ bỏ cơ hội gặp Mộ Phiên Ngô, chỉ có thể khách khí nói: "Tâm ý đại nhân Tử Hà xin nhận, ở phủ thừa tướng, Tử Hà chắc chắn cẩn thận."
"Ngươi!" Phùng Tông Anh vô cùng tức giận, mình còn không so đo đến chuyện hắn là đồ đệ của Thẩm Mặc, lo lắng sợ hãi cho hắn, hắn lại không thèm cảm kích. Dù thế nào ông cũng đường đường là viện sử của Thái y viện, thật sự rất mất mặt!
Phùng Tông Anh "Hừ" một tiếng, hung dữ trừng mắt với Lê Tử Hà, thật không biết điều! Lòng tốt mà làm như lòng lang dạ thú! Có bị Trịnh Dĩnh ăn cũng không phải chuyện của ông! Phất tay áo tức giận bỏ đi.
Lê Tử Hà mỉm cười bất đắc dĩ, lắc đầu, mang hòm thuốc ra cửa.
Không ngoài dự liệu, phủ thừa tướng bị mây mù che phủ, cổng sân vắng lạnh, hạ nhân qua lại cũng vội vã, vẻ mặt u ám. Thấy Lê Tử Hà, hoài nghi mà nhìn lên nhìn xuống đánh giá, thấy hắn mặc trang phục ngự y, không hỏi nhiều liền dẫn hắn đến hậu viện.
Đã gần vào đông, hoa viên sau phủ lúc trước trải đầy cỏ xanh hoa tươi giờ đây có vẻ hơitiêu điều, lá khô theo gió mà trôi lãng đãng trên hồ nước, gợn sóng lăn tăn, chậm rãi quanh quẩn tới lui trong làn nước. Vẻ sáng lóa bên hồ đã được xe lăn bằng gỗ giấu đi phân nửa, người đó rõ ràng ngồi im không nhúc nhích, lại như thể muốn biến mất theo làn gió.
Nghe được tiếng động sau lưng, Mộ Phiên Ngô quay đầu lại, khóe mắt hơi nheo, đôi mắt vừa mới tràn ngập sương mù chợt trở nên sáng trong, khẽ cười với Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà bước nhanh tới, ngồi xổm xuống cầm tay hắn, đúng là còn lạnh hơn tay mình, nhíu mày nói: "Vào nhà được không?"
Mộ Phiên Ngô gật đầu, nét cười càng sâu, rút tay ra định đẩy xe lăn, bị Lê Tử Hà kéo lại, nắm hai tay hắn đặt lên nhau, nhét vào trong tay áo, dặn dò: "Bên hồ rất lạnh vả lại ẩm ướt quá mức, nếu như không có việc gì thì ít đến một chút."
Nói xong đứng dậy, đẩy xe lăn đi về phía trước, giương mắt quan sát hậu viện, dường như trừ hai người họ ra, thì không còn ai ở đây nữa. Vườn hoa rộng lớn có phần vắng vẻ, phòng ốc xây quanh vườn hoa cũng không ít, nhưng cửa phòng đóng chặt, hình như không có người ở.
Phòng của Mộ Phiên Ngô ở bên phải, rộng rãi sáng sủa, dọn dẹp sạch sẽ thoải mái. Lê Tử Hà chỉ nhìn lướt qua đã biết rõ gian phòng nhìn như bình thường kia, thật ra đồ vật nào cũng đều xa xỉ, Trịnh Dĩnh thật lòng yêu mến Mộ Phiên Ngô sao? A…
Lê Tử Hà ngồi xuống định bắt mạch cho Mộ Phiên Ngô, Mộ Phiên Ngô rút tay lại, thở dài nói: "Lê nhi, không cần."
Lê Tử Hà không để ý đến sự phản đối của hắn, kéo tay hắn lại, nghiêm túc nói: "Cho dù không thể chữa khỏi hai chân, nhưng nhất định phải điều dưỡng thân thể của huynh."
Mộ Phiên Ngô cười khẽ, biết điều đưa tay trái ra.
Thật ra thì không cần bắt mạch Lê Tử Hà cũng có thể đoán được vấn đề của hắn, hàn khí tắc nghẽn trong cơ thể không thể tiêu tan, khiến thân thể yếu ớt khí hư, vô cùng sợ lạnh, không khác gì nàng năm đó. Chỉ vì nguyên nhân phát bệnh của hai người như nhau, nàng hôn mê trong đống tuyết ngoài thành mấy canh giờ, vậy hắn thì sao? Khi nào mới được Trịnh Dĩnh nhặt về?
Lê Tử Hà cầm bút, dựa theo phương thuốc Thẩm Mặc đã từng kê cho nàng, chỉ thay đổi chút ít, có thể dùng cho Mộ Phiên Ngô.
"Hôm nay Trịnh Dĩnh ra ngoài à?" Lê Tử Hà vừa viết, vừa hỏi. Từ khi bị tố cáo, nghe nói ông ta đóng cửa không ra ngoài, có điều hình như hôm nay ông ta cũng không ở phủ thừa tướng.
Mộ Phiên Ngô vuốt cằm, nói: "Mỗi tháng mùng một và mười lăm chắc chắn sẽ ra ngoài. Huống chi mấy ngày gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy." <