“Hay là anh thuê cái xe, chúng ta đến đập nước Tăng Văn chơi nhé?”
“Vì ngày mai Ông Huệ Đình sẽ đến Đài Nam, thuê cái xe cùng đi thì tiện hơn.”
Tôi nhảy bật dậy khỏi ghế, đầu gối đập vào cạnh bàn, đánh “cốp” một tiếng rõ to.
“Cậu nói…” tôi xoa xoa cái đầu gối đang đau điếng, nước mắt sắp trào ra đến, “cô ấy sẽ đến?”
“Được rồi, cứ thế nhé,” cậu ta không buồn để ý đến tôi, tiếp tục nói với cái điện thoại. “Bye bye.”
Lại Đức Nhân lại gác máy.
“Cô ấy thật sẽ đến à?” Đầu gối vẫn còn đau, tôi không đứng thẳng được.
“Tiểu Thiến à?” cậu ta nói. “Đúng thế, ngày mai Tiểu Thiến sẽ đến.”
“Tớ không nói Tiểu Thiến.”
“Thế cậu định bảo ai?”
“Này.”
“Này cái gì,” cậu ta nói. “Tớ có nói Ông Huệ Đình sẽ đến đâu.”
“Nhưng vừa nãy không phải cậu nói với Tiểu Thiến…
“Đúng là tớ không hề nói Ông Huệ Đình sẽ đến,” cậu ta ngắt lời. “Là Ông Huệ Đình tự nói cô ấy sẽ đến đấy chứ.”
“Sao cô ấy lại đến đây?” Đầu gối của tôi đột nhiên hết đau hẳn.
“Vì có thằng ngớ ngẩn nào đấy viết một bài thơ ngớ ngẩn, rồi lại ngớ ngẩn đến nỗi quên cả điện thoại di động ở nhà. Cô ấy lo lắng quá, muốn chắc chắn xem thằng ngốc ấy có ổn không.”
“Thằng ngớ ngẩn ấy là chỉ tớ đấy hả?”
“Chẳng lẽ là tớ?”
“Cậu chưa nghe chuyện thằng ngu mắng người khác ngốc hả?”
“Đúng là một bài thơ đầy máu và nước mắt, cảm động đến tận tâm can phế phủ.”
“Cậu vui cái nỗi gì?” Lại Đức Nhân nói. “Cậu có đi được đâu.”
“Ai bảo tớ không thể đi được?”
“Ba ngày sau cậu phải bảo vệ lần một cơ mà.”
“Thì đấy là chuyện của ba ngày sau nhé.”
“Tóm lại cậu muốn đi là được rồi,” cậu ta cười khì khì nói. “Thế tiền thuê xe với tiền xăng cậu trả nhé.”
“Trả thì trả!” Tôi đứng bật dậy hét lớn: “Biển ơi! Cá voi sắp đến rồi!”
Vốn ban đầu chỉ có Lại Đức Nhân, Tiểu Thiến, tôi và Người đẹp số 6 đi, nhưng Muỗi Con và Tuệ Hiếu cũng muốn đi, Muỗi Con đi thì Ruồi cũng đi theo, vậy là lại thành ra bảy người.
Chúng tôi hẹn 11 giờ trưa bắt đầu xuất phát, nhưng một cái xe hơi thì không đủ bảy chỗ ngồi.
Lúc đầu Ruồi xung phong phóng xe máy đi theo, nhưng xe cậu ta lại đột nhiên dở chứng ngay trước lúc lên đường.
Quyết định cuối cùng là để tôi lái xe máy chở Người đẹp số 6, năm người còn lại ngồi ô tô.
Hẹn hò gặp mặt ở quán ăn cạnh lối vào đập nước Tăng Văn xong xuôi, Lại Đức Nhân lái ô tô đi trước.
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Anh làm em rất lo lắng đấy.”
“Thật sự xin lỗi em,” tôi nói, “luận văn của em bảo vệ lần một xong chưa?”
“Tuần trước xong rồi.” Nàng gật gật đầu. “Thế nên bây giờ mới không có việc gì làm.”
“Ngày kia anh phải bảo vệ. Nhưng mà em không cần lo, anh cũng chuẩn bị hòm hòm rồi.”
“Vậy thì.” Nàng nhoẻn miệng cười.
Kể từ khi gặp Người đẹp số 6 lần trước, đã tám tháng trôi qua rồi.
Nhưng Người đẹp số 6 vẫn luôn là Người đẹp số 6, không thay đổi gì cả.
Không biến thành số 5 cũng không biến thành số 7.
Ở trong lòng tôi, nàng mãi mãi là Người đẹp số 6.
“Tú Cầu”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng ta cất công vất vả đến đây thảo luận việc bảo vệ luận văn à?”
“Xin lỗi.” Tôi vội vàng nổ máy xe. “Mời em lên xe.”
“Đi nào.” Người đẹp số 6 ngồi lên xe, khẽ vỗ vào mũ bảo hiểm trên đầu tôi.
Đoạn dường này đi ô tô mất khoảng một tiếng, nếu đi xe máy, chắc phải tốn thêm 20 phút nữa. Thời tiết tháng Sáu tuy đã có chút oi bức, nhưng qua Tả Trấn thì bắt đầu có đường dốc lên núi, ánh mặt trời cũng yếu đi đôi phần, người ít đi, cây nhiều thêm, hơn nữa từng cơn gió mát phất qua người, cũng khiến người ta thấy tinh thần thêm sảng khoái mát mẻ.
Lúc đầu, tôi và Người đẹp số 6 còn nói chuyện mấy câu bâng quơ, về sau thì tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng nàng nữa, mà trọng lượng áp lên lưng tôi dường như cũng nặng hẳn lên.
Tôi hơi ngoảnh đầu lại, phát hiện nàng đã nhắm hai mắt, áp má phải gối lên lưng mình.
Hả? Người đẹp số 6 đã ngủ thiếp đi rồi
Tôi cho xe chậm lại, đồng thời gắng hết sức để duy trì tốc độ đều, thân trên hơi nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, cẩn thận giữ thăng bằng, đồng thời nâng đỡ trọng lượng của nàng.
Quãng đường lẽ ra chỉ tốn 30 phút, tôi chạy mất gần 50 phút.
Lúc sắp đến điểm hẹn, tôi từ từ dừng xe lại bên vệ đường, ngoảnh đầu lại nhìn Người đẹp số 6. Nàng vẫn ngủ rất ngon lành.
Dù đã dừng xe, tắt máy, tôi vẫn giữ nguyên tư thế lúc lái xe, hai tay nắm chặt tay lái.
Năm phút sau, điện thoại di động của Người đẹp số 6 đội nhiên đổ chuông, làm nàng giật mình thức giấc.
Nàng nghe máy xong chỉ nói một câu, “để mình chuyển máy,” rồi đưa luôn máy cho tôi.
“Cậu làm cái trò khỉ gì thế! Ngã xuống vách núi rồi hả?” Lại Đức Nhân gần như kêu toáng lên.
“Đúng đấy. Giờ đang lơ lửng trên không đây,” tôi nói.
“Rốt cuộc cậu đang ở chỗ nào rồi?” cậu ta lại kêu lên.
“Khoảng 200 mét bên dưới các cậu.”
“Khoảng cách à? Hay chỉ là độ cao so với mực nước biển?”
“Một phút là đến ngay đây.” Tôi tắt máy, trả điện thoại cho Người đẹp số 6.
“Bọn mình đi thôi.” Tôi cười cười. “Ngồi cho vững đấy nhé.”
“Ừ.” Người đẹp số 6 cũng cười.
Tôi nổ máy, 30 giây sau liền đến trước cửa quán ăn đã hẹn.
Bọn Lại Đức Nhân đến từ lúc 12 giờ, còn tôi và Người đẹp số 6 thì 12 giờ 45 mới đến.
Bảy chúng tôi ăn cơm trưa luôn tại đây, quán này chuyên phục vụ các món làm từ cá trong hồ. Cá trong hồ này có mùi vị đặc biệt thơm ngon, dù rán hay hấp, chỉ cần trình độ nấu bếp cỡ trung bình là có thể làm ra vô số món ngon rồi.
Sau bữa ăn no căng bụng, chúng tôi đi vào đập nước Tăng Văn, thẳng tiến luôn vào đình nghỉ mát hai tầng ở gần đập nước lớn.
Đình nghỉ mát ở ngay bên hồ nước, cảnh hồ bốn phía xung quanh đều thu hết vào tầm mắt, phong cảnh đẹp vô cùng.
Lại Đức Nhân mang theo một bộ đồ uống trà và một bộ pha cà phê kiểu ống xi phông đun bằng cồn, chúng tôi bèn ngồi ở tầng hai đình nghỉ mát, vừa nói chuyện vừa uống trà và cà phê.
Lâu lắm rồi bảy người chúng tôi mới tụ tập, vì vật có rất nhiều chuyện để nói.
Tiểu Thiến và Muỗi Con tốt nghiệp đại học xong liền đi làm luôn, Tiểu Thiến ở Đài Nam còn Muỗi Con ở Cao Hùng.
Hôm nay Muỗi Con cũng đến Đài Nam đi với chúng tôi.
Lại Đức Nhân và Ruồi đã bảo vệ xong luận văn lần một từ hai tuần trước, Người đẹp số 6 tuần trước cũng đã xong xuôi, còn tôi thì ngày kia mới bảo vệ.
Tuệ Hiếu giờ đang học nghiên cứu sinh năm nhất, cũng ở trường chúng tôi luôn.
“Tú Cầu.”
Ừ.” Tôi đứng dậy.
“Ủa?”
“Không phải em muốn đi dạo quanh quanh một chút sao?”
“Làm sao anh biết?”
“Anh cũng có dự cảm đặc biệt mà.”
“Nói nhảm.” Nàng nhoẻn miệng cười.
Lúc tôi và Người đẹp số 6 chuẩn bị xuống cầu thang, giọng Lại Đức Nhân vang lên đằng sau: “Đừng có mà nhảy hồ tự tử vì tình đấy nhé.”
Sau đó cậu ta cười lên hô hố, những người khác cũng cười theo.
Đúng là thằng ngốc tự cho rằng mình hài hước lắm.
Ra khỏi đình nghỉ mát, tôi và Người đẹp số 6 thả bộ ven bờ hồ.
“Vừa nãy anh có dự cảm thật đấy à?” nàng hỏi.
“Miễn cưỡng có thể xem là có,” tôi nói. “Anh loáng thoáng nghe thấy em đang thầm nói trong lòng: mình muốn nghe thấy một tiếng Người đẹp số 6.”
“Đúng là em thầm nghĩ thế đấy.” Nàng nhoẻn miệng cười.
“Chúc mừng chúc mừng,” tôi nói, “siêu năng lực của em vẫn còn.”
“Thật là ngượng quá,” nàng nói, “lúc anh lái xe em lại ngủ thiếp đi mất.”
“Không sao đâu,” tôi lắc đầu đáp, “đêm qua em không ngủ được hả.”
“Ừ,” nàng gật gật đầu, “cả đêm qua gần như không ngủ được, vừa sáng sớm đã từ Đài Bắc khởi hành luôn.”
“Tại sao không ngủ? Em đã bảo vệ lần một xong rồi, hẳn không còn áp lực gì chứ.”
“Đồ ngốc,” nàng cười khúc khích, “vì lo cho anh đấy.”
“Ừm,” chắc là tôi đỏ mặt lên rồi, “thật sự xin lỗi em.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Sau này anh làm gì cũng được, nhưng đừng bao giờ làm thơ nữa nhé.”
“Tại sao?”
“Thơ của anh đáng sợ lắm.” Nàng cười cười. “Khiến người ta dở khóc dở cười.”
“Anh biết rồi.” Tôi cũng cười theo, gãi gãi đầu. “Xin lỗi.”
“A?” Nàng chăm chú nhìn bàn tay gãi đầu của tôi, gần như giật thót cả mình.
“Sao thế?” Tôi buông tay xuống.
“Đưa tay anh đây xem nào.”
Tôi xòe hai bàn tay về phía nàng, rồi cúi đầu nhìn, chính mình cũng giật thót một cái.
Vì giữa hai lòng bàn tay hằn lên hai vệt màu đỏ sậm, trông như dấu ấn in bằng sắt nung.
“Tay anh sao vậy?” nàng hỏi.
“Chắc là lúc lái xe bóp vào tay lái mạnh quá ấy mà,” tôi nói.
“Hả?”
“Lúc ấy em đang ngủ, anh sợ em ngã, nên hai tay nắm tay lái rất chặt.”
“Ồ,” nàng nói, “cuối cùng em cũng hiểu ra rồi.”
“Hiểu gì cơ?”
“Lúc thiếp đi ấy, em có nằm mơ,” nàng nói.
“Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy mình nằm trên mặt biển, bầu không màu lam thẫm điểm xuyết vô số đóa mây trắng, gió nhẹ thổi phất phơ. Cả người em đều thả lỏng thư giãn, vừa yên tĩnh vừa rất dễ chịu, có cảm giác yên lòng.”
“Nằm trên mặt biển mà không chìm à?” tôi hỏi.
“Trong mơ làm gì có lô gíc chứ?”
“Xin lỗi,” tôi nói. “Thế rốt cuộc em hiểu ra điều gì vậy?”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Vì hai tay anh nắm chặt tay lái, vậy nên em mới không chìm.” Nàng mỉm cười. “Còn anh, Tú Cầu, anh chính là vùng biển ấy.”
“Hả?”
“Anh chính là vùng biển ấy đấy.”
Người đẹp số 6 lại nhấn mạnh thêm lần nữa, sau đó nhoẻn miệng
Tôi lặng lẽ chăm chú nhìn nàng, trong lòng trào dâng lên một luồng sức mạnh lớn lao.
Người đẹp số 6, anh nhất định sẽ trở thành biển lớn thực sự.
Sau đó em có thể vui vẻ mãi thế này, cho đến khi trăm tuổi.
Lúc tôi và Người đẹp số 6 trở lại đình nghỉ mát thì đã 5 giờ chiều, cả bọn bèn dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về.
Trên đường về vẫn là Lạc Đức Nhân lái xe, tôi đi xe máy chở Người đẹp số 6.
Cả bọn hẹn nhau gặp mặt ở quán ăn trên đường Đông Phong, bảy người lại cùng ăn bữa tối.
Ăn tối xong, Muỗi Con phải về Cao Hùng, Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến đi trả xe ô tô.
Đêm nay Người đẹp số 6 ở chỗ Tuệ Hiếu, sáng sớm ngày mai lên xe về Đài Bắc.
“Còn tớ?” Ruồi hỏi.
“Anh ra tiệm sửa xe xem đã sửa xong chưa,” Muỗi Con nói. “Báo hại anh Bình phải đi xe máy cả quãng đường dài như thế, về nhà úp mặt vào tường tự kiểm điểm cho em.”
Lại Đức Nhân lái xe chở Muỗi Con ra ga, tiện thể thả Ruồi ở tiệm sửa xe máy, sau đó đưa Tuệ Hiếu về nhà, cuối cùng mới đi trả xe.