ng đã từng đi châu Âu khi thuật thôi miên của tôi sắp thành công, khi ở Châu Âu báo đài đều đưa tin về hắn và Lucia. La Rochelle – Lucia “Tình yêu dị quốc” Nhớ rõ khi đó tôi còn rất tập trung nhìn ảnh chụp của họ vì cảm giác được sự thân thiết hòa quyện giữa họ, cảm giác này không thể làm giả được. Cho nên lúc đó tôi đã chủ quan là mình lừa được Phí Như Phong, không tiếp tục thôi miên nữa, cho nên sau này mới xảy ra nhiều chuyện không thể giải quyết như vậy.
La Rochelle – Lucia, chẳng lẽ cái tên này thật sự là ma tinh của tôi ư? Mỗi lần cô ta xuất hiện đều khiến tôi biến từ thắng thành bại?
Tôi ra khỏi khách sạn, bước chầm chậm trên những ngã tư đường của La Mã, không ngừng đi về phía trước, đêm đã khuya, tôi tùy tiện tìm một quán bar gọi một ly caffe.
“Những người phụ nữ như cô thật sự rất hiếm gặp.” Bóng dáng cao lớn chặn tầm mắt tôi lại, tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Người đàn ông giống anh cũng thật sự ít gặp.”
Hắn cao quý ngồi xuống cạnh tôi, “Nhâm Dật Phi.” Hắn giơ tay ra, “Cũng không thể nói với tôi là cô không có tên đấy chứ?”
Tôi bưng ly caffe lên nhấp một ngụm, cố ý bỏ qua bàn tay giơ lên của hắn, “Tên khác của anh?” Ánh mắt hắn lóe lên sắc bén như thanh kiếm sắc lẹm tuốt ra khỏi vỏ.
“Xin đừng hỏi vì sao tôi lại cảm thấy anh không chỉ có một cái tên, bởi vì đó chính là đang nghi ngờ chỉ số thông minh của tôi.” Tôi thản nhiên nói.
“Cô thật sự là một người khiến cho người khác muốn khám phá, muốn nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô.” Ánh mắt hắn sáng quắc nói: “Phất Lôi Tư đặc. A lý già đức lạc. Đức. Lạp. Nhờ Lôi Tư”
Tôi vặn người, “Cái tên này rất thích hợp với anh.” Lãnh tụ Maffia Italia, có thể gặp mặt thật sự có mấy ai chứ?
“Tôi cũng rất ngạc nhiên về một cái tên của côi.” Hắn cười đến mức khiến trái tim kinh hoàng, “Tôi sưu tầm rất nhiều tài liệu, rốt cục trong các tài liệu tuyệt mật của cục an ninh quốc gia phát hiện ra được một tin tức thú vị.” Ánh mắt tôi chăm chú nhìn hắn, hắn gần sát vào tai tôi, “Hải Tình – chuyên gia đàm phán xuất sắc của nhóm chống khủng bố, cho đến hai năm trước bị thương trong một lần chống khủng bố, khiến con tin chết đi, sau đó vì tự kiểm điểm mà từ chức, tung tích không rõ.”
“Phí công như thế làm gì, cứ trực tiếp tới hỏi tôi là được rồi, tôi cam đoan tôi sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh.” Tôi thong dong nói, ngay cả mẹ tôi là ai Phí Như Phong cũng có thể mò ra được, quá khứ của tôi cũng không hy vọng có thể dấu được hắn.
Hắn nhẹ nhàng cười, âm u phệ huyết đều bị dấu kín trong nụ cười nhã nhặn hào phóng của hắn, “Cô làm tôi vô cùng hứng thú, có muốn đi theo tôi không?”
Tôi lạnh lùng lắc đầu, làm như vô cùng coi thường hắn nhìn phía ngoài cửa sổ: “Vì sao chứ? Lựa chọn anh tôi được lợi gì? Những thứ anh có thể cho tôi thì Phí Như Phong cũng có thể, mà bây giờ Phí Như Phong đang mê muội tôi, anh vẫn chỉ dừng ở giai đoạn hứng thú, vì sao tôi phải bỏ hắn theo anh? Cho dù là ngu ngốc cũng sẽ không làm ra lựa còn sai lầm này chứ?”
“Có vài thứ tôi có thể cho cô mà khẳng định là Phí Như Phong không thể.” Hắn ngạo mạn nói, vừa nói hắn vừa lạnh lùng âm trầm nhìn tôi, “Không hổ là chuyên gia đàm phán, thế mà có thể moi được tin tức ở chỗ tôi.”
Đến tận lúc này phỏng đoán của tôi đã được chứng minh là sự thật! Thứ hắn có thể cho tôi mà Phí Như Phong không thể, đó chính là hôn nhân. La Rochelle – Lucia thật sự đã đến Tuyên Thành, Phí Như Phong đang trao đổi việc kết hôn, đây cũng chính là lý do hắn điều tôi rời đi, thế nên khi hắn đưa tôi lên máy bay, căn bản là rất không yên tâm, hắn vô cùng hiểu rõ, tôi nhất định sẽ vì thế mà rời khỏi hắn, không thể có cơ hội cứu vãn!”
Tôi cười lạnh.
“Phụ nữ thật sự không cần quá thông minh mới tốt, đôi khi không biết mới là phúc.” Hắn lãnh khốc nói: “Cô sẽ không cho tôi cơ hội làm khó cô chứ?”
Đây là cảnh cáo, ai có thể thoát khỏi bàn tay của lãnh tụ Mafia Italia chứ, Phí Như Phong đã chuẩn bị mọi việc hoàn hảo, cho dù tôi biết thì sao chứ? Tôi vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.”
“Trên thế giới này có lẽ có rất nhiều người được hưởng thụ tề nhân chi phúc, nhưng Phí Như Phong hắn chỉ sợ là không có cái phúc này đâu!” Sự kiên quyết của tôi biểu hiện trong nụ cười êm tai. “Nhưng mà chưa đến cuối cùng thì chưa biết là ai thắng ai thua đâu, tôi sẽ không bỏ chạy trước khi chiến đấu!”
Trong kiếp sống đàm phán, tôi đã quen nắm chắc lấy mỗi cơ hội, cho dù là nhỏ bé nhất cũng sẽ không bỏ qua! Huống hồ nếu Phí Như Phong vô cùng yêu cô ta thì sẽ không có tôi của hôm nay, đám cưới thương nghiệp, chưa chắc đã vững vàng không thể đổ vỡ!
Hắn mím môi nhìn lại tôi, có chút thay đổi sắc mặt: “Khó trách Phí Như Phong hao hết sức lực và tâm trí vì cô, có được cô thật sự là vinh quang vô cùng đáng giá!”
“Ngồi nói không bằng đứng dậy mà hành động, nếu đã tán thưởng tôi như vậy thì giúp tôi tìm kiếm nguyên nhân khiến Lam thị lỗ vốn đi! Tôi thật sự có rất nhiều điều nghi ngờ cần giải đáp.”
“Phụ nữ, cái tính lợi dụng người khác đúng là do trời sinh không đổi được.” Trong lời nói của hắn tràn đầy ý trêu chọc.
Tôi vẫy vẫy tay: “Nhâm tiên sinh, cả đời này của anh đã từng làm việc tốt sao? Tin tôi đi, đây chính là lợi thế đàm phán trên đường đến địa ngục của anh!”
Hắn lộ ra răng nanh trắng xóa, “Cô không ngại cùng tôi làm bạn trên con đường đi tới địa ngục chứ?”
“Vô cùng ngại ngùng.” Tôi lễ độ nho nhã nói với hắn. “nhưng tôi không ngại để anh đưa tôi về khách sạn, lúc này đi sau tôi ít nhất có ba người không có ý tốt!”
Hắn cúi đầu, giữa tiếng nói mang theo sung sướng: “Đừng hấp dẫn tôi mạnh quá, nếu không sẽ có một cuộc chiến nổ ra vì cô đấy!”
Trong ánh mắt hắn lướt qua thứ ánh sáng thần bí khó lường, hắn đến gần tôi, hai tay giữ hai bả vai tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, “nếu cô hứa hẹn phần thưởng cho người thắng là chính cô, tôi lập tức nguyện ý khai chiến.” Không khí nguy hiểm quá mức, chỉ cần hơi vô ý một chút, lập tức sẽ dẫn lửa đốt mình.
“Nhâm tiên sinh, anh cứ mơ đi, không có ai giữ giá thầu thấp nhất khi chưa biết giá trị thật sự của công trình.” Tôi chế nhạo hắn.
Chú thích:
Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Hắn nở nụ cười, một nụ cười không có ý tứ hàm xúc nào khác mà là nụ cười thật lòng, đôi môi cong lên, lãng tử đẹp trai anh tuấn càng toát ra loại mị lực khó hiểu. Người đàn ông này khi không cần dùng mặt nạ thanh cao nhã nhặn che dấu bản thân thì hắn sẽ phát ra một loại ma lực khiến cho người ta phải khiếp sợ! Hắn nghiêng người buông tôi ra, “Liễu Đình, cô đúng là có độc, khi cô cố ý quyến rũ, thật sự rất hiếm người có thể thoát khỏi tay cô.” Hắn nói toạc ra ý đồ của tôi.
Tôi cũng không cảm thấy xấu hổ, đây chính là một cuộc đấu nhỏ, tôi chỉ muốn hắn tán thưởng tôi mà thôi, nếu như tôi thật sự muốn mê hoặc hấp dẫn hắn thì càng nên tỏ ra yếu đuối, mềm mại đáng yêu với hắn. Trong cuộc sống của người đàn ông hắc ám này không hề thiếu những cuộc chiến, mà thiếu nhất chính là ôn nhu!
Sáng sớm hôm sau, nguyên nhân khiến Lam Thị thua lỗ được đưa đến, nguyên nhân khiến Anh Bích và tôi tìm đến bạc cả tóc hóa ra lại là chuyện bí mật của một gia tộc.
Lam Tạp Lạc - tổng giám đốc hiện nay của Lam Thị là con cháu chính thức của Lam gia, mà Phó tổng giám đốc Đỗ Đừng Lôi lại là hậu quả phong lưu của Lam gia để lại, cho nên dù kế hoạch hoạt động không có vấn đề gì nhưng trong thực tế, cho đến bây giờ Đỗ Đừng Lôi vẫn không ngừng cản trở, chỉ cần mỗi kế hoạch hắn tăng thêm thời gian thi hành, hay là thực hiện một chút thủ đoạn mà người khác khó phát hiện ra, lập tức có thể khiến cho công ty lần nào cũng không đạt được kết quả mong muốn khiến cho cổ đông bất mãn, người mua cổ phiếu không còn lòng tin, bảo sao mà càng kinh doanh càng bị lỗ chứ? Lam thị có giá trị lên đến 40 triệu mà giờ chỉ cần nhiều nhất là 20 triệu để mua, tin chắc rằng Đỗ Đừng Lôi sẽ vô cùng vui mừng khi thấy Lam thị bị bán rẻ! Mà cách để cứu vãn Lam thị lại cực kỳ đơn giản, chỉ cần điều chỉnh nhân sự một chút, đá hết những người muốn đấu đá nhau ra thì công ty này lập tức trở thành cây hái ra tiền cho Phí Thị.
Tôi và An Bích nhìn nhau cười, “Trời ạ, hỏi sao nghĩ nát cả đầu cũng không ra, thì ra là nguyên nhân từ 30 năm trước, quá là xa xôi.” An Bích khoa trương nằm ngửa trên sô pha nói.
“Mọi chuyện trên thế giới này đều có nguyên nhân của nó, rắc rối dù có khó gỡ thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là hận thù đấu đá mà thôi, không có gì mới mẻ.” Tôi bình thản nói.
“Nói rất đúng!” An Bích vỗ tay đồng ý, “Nhưng mà ân oán hận thù là chuyện quá mệt mỏi, người thông minh thật sự sẽ lựa chọn bỏ qua.” Cô ấy dang hai tay rộng ra, “Cuộc sống nên hướng về biển lớn! Mùa xuân về trăm hoa đua nở!”
Miêu tả quá sức khoa trương, tôi âm thầm mỉm cười, cô ấy khẽ đấm tôi, “Chấm dứt công việc rồi, có thể thực hiện giấc mơ đi đến hồ cầu nguyện của tôi rồi! Đến đó ước thôi!”
Nhờ hiệu ứng của bộ phim “Ngày nghỉ ở La Mã” mà hồ ước nguyện lớn nhất La Mã cũng trở nên vô cùng nổi tiếng. Kiến trúc của nó là một cung điện của thần biển, ở giữa là Hải Thần, hai bên là Thủy Thần, trên cung Hải Thần là bốn bức tượng nữ thần đại diện cho bốn mùa. Kiến trúc hồ phun nước được điêu khắc hùng vĩ này làm người ta sinh ra vô số ảo giác và hy vọng, tôi khẽ gật đầu nhìn An Bích nhắm mắt vô cùng chăm chú cầu nguyện.
“Tốt rồi!” Cô ấy quay lại nói giống như đã làm xong một sự việc vĩ đại, “Cô không cầu nguyện sao?”
Tôi gật đầu, cũng hùa theo nói: “Tôi cầu 3 thứ.” Tôi dựng thẳng ngón tay lên
“Đúng là rất tham lam mà!” Cô ấy cười ha hả.
Sự điên cuồng vì chuyện cầu nguyện này, tâm trạng đó tôi đã bỏ qua từ lâu rồi, có lẽ đúng như những gì An Bích nói, ước muốn của tôi thật sự quá tham lam, cho nên tôi chỉ có thể dựa vào thực lực của mình mà hoàn thành chứ không thể ép Thượng Đế ban cho tôi được.
Tôi và An Bích vui chơi trên đường, La Mã đúng là một bảo tàng lịch sử lộ thiên, chúng tôi đi qua những vết tích còn lại của đế chế La Mã. Viện Nguyên Lão, Khải Hoàn Môn, cột Trajan, Lâu đài các Thiên thần Castel San’Angelo, đấu trường La Mã và vô số công trình kiến trúc lịch sử khác ở La Mã đều in đầy dấu chân chúng tôi. Mãi đến tận 7 giờ tối chúng tôi mới trở về khách sạn.
Vừa mở cửa ra, bản năng tự vệ và kinh nghiệm đã từng trải qua trong hàng trăm ngàn hoàn cảnh nguy hiểm lập tức quyết định hành động của tôi, tôi vòng tay chém một chưởng lên huyệt vị ở cổ An Bích, thân mình cô ấy lập tức nhũn xuống, một viên đạn ghim thẳng vào nơi mà đầu cô ấy vừa chặn.
“Lâu rồi không gặp, Hải Tình.” Giọng nói âm trầm độc ác tràn ngập máu tanh theo họng súng xẹt qua hai má, cổ, cuối cùng dừng lại trên trái tim tôi… bàn tay đang vươn ra của tôi cứng đờ.
“Lâu rồi, Huyết Minh.” Tôi đem hơi thở kìm chặt trong yết hầu. Huyết Minh, một trong mười phần tử khủng bố nguy hiểm nhất thế giới, cảnh sát quốc tế đã từng phát ra hơn ba mươi lệnh truy nã màu đỏ dành cho hắn! Tôi vô cùng bất hạnh đã từng giao đấu với hắn một lần.
Hắn hung hăng đấm một quyền vào bụng tôi, đau đớn mãnh liệt ập đến tập kích cơ thể tôi như sóng triều dâng, thân thể chậm rãi cuộn lại trên mặt đất, bàn tay b