người, nếu đây là cơ hội duy nhất để đạt được hạnh phúc, vậy vì sao còn muốn bỏ lỡ, nếu có thể hãy đối diện tất cả, trốn tránh mọi việc chỉ là cách làm ngu ngốc!”
Nghiên trời lệch đất, sóng biến kinh hoàng đánh thẳng vào lòng khiến tôi quay cuồng, giống như những suy nghĩ sâu kín nhất trong đáy lòng bị người khác phát hiện, mạnh mẽ kéo ra dưới ánh sáng ban ngày. Sắc mặt tôi tái xanh, thân hình run rẩy lắc lư, giọng nói của hắn không nhanh không chậm: “Tôi hy vọng em hạnh phúc, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, giấc mộng của tôi chính là đem lại hạnh phúc cho em cả đời.” Hắn nghẹn lại, giọng nói hơi nghèn nghẹn, “ … Nhưng mà cho đến giờ tôi mới hiểu được, hạnh phúc của em là do tôi hay hắn mang lại cũng không có gì khác nhau.”
“Đừng nói nữa!” Tôi không đành lòng tiếp tục nghe, mỗi câu của hắn đều giống như xé rách tim tôi, hắn cầm bàn tay đang để trên bàn của tôi lên, tay của chúng tôi đều vô cùng lạnh lẽo run rẩy.
“ Vì chính em, hãy thử một lần đi Liễu Đình!”
Tôi nhìn đôi mắt to trong sáng, cánh mũi thẳng, đường cong trong sáng, trên trán tôi đầy mồ hôi lạnh, ruột gan tôi cuộn lên.
“Giới hạn cuối cùng là đừng bao giờ đánh mất chính mình, giam cầm trái tim cả đời, nếu cuối cùng mọi việc vẫn không thể được như ý, vậy thì đừng ngại ngần gì cả, vì đó cũng là cơ hội của tôi.”
Hắn cầm lấy Ngọc Hàm Thiền, để vào lòng bàn tay tôi, tay tôi và tay hắn nắm chặt nhau: “Tôi đã từng nói, thế gian này không có hai viên ngọc giống nhau, thứ thuộc về tôi chỉ có một viên này, không cần biết là sang hay hèn là đắt hay rẻ đều là duyên phận, cho nên nó là độc nhất vô nhị với tôi, tôi vô cùng yêu thương quý trọng duyên phận duy nhất này.”
Tay hắn dùng sức, Ngọc Hàm Thiền vỡ vụn trong lòng bàn tay tôi, một cơn lạnh lẽo chảy qua cơ thể tôi, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, còn có cảm giác mê hoặc không thể chịu đựng nổi.
“ Thứ tôi đã cho em, vĩnh viễn sẽ không lấy lại.” Tay hắn rời khỏi tay tôi, “Nếu đến cuối cùng tên ngốc kia không thể cho em hạnh phúc, vậy thì hãy để tôi mang em đi!” Ánh mắt hắn lấp lánh, “Nói cho Phí Như Phong biết, nếu ngày đó thật sự đến, tôi không muốn nhưng cũng sẽ không e ngại gánh vác tranh đấu liên miên mà em mang tới.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi xúc động tới uống say!
Chú thích:
Sa lạp: Lạp xưởng của mình chăng
Bạch khuẩn tiên nga can: Gan ngỗng pháp
Hương toán ngưu tử thịt: Bò bít tết
Thạch tín: Hay còn gọi là Asen, một chất có độc tính
Tôi liên tục nâng từng ly cocktail lên uống, tôi muốn thoát khỏi cảm giác thống khổ và những ảo tưởng trong lòng, một ngụm một ly, cảm giác say chậm rãi dâng lên, lời nói và hình bóng Ôn Trạch dần dần đi xa, toàn bộ trong đầu đều trống rỗng, trái tim đau đớn như bị đâm thủng cũng trống rỗng đến chết lặng.
“Buông tha hắn thật sự làm em đau đớn đến vậy sao?” Khi tôi uống đến ly thứ bảy, ly cocktail bị người khác chặn lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, người đàn ông trước mắt, cao lớn, thành thục, anh tuấn, giàu có và quyền lực đều nắm trong tay, hắn còn gì chưa đủ nữa mà vẫn không ngừng chiếm đoạt?
“ Rất tốt!” Ngữ khí của hắn bình tĩnh hòa hoãn, trấn định thong dong như một vị vua ở trên cao, đối với những người hiểu hắn thì sẽ biết hắn đang tức giận, căm tức âm u, con ngươi màu đen thâm thúy mê người trong đôi mắt hắn giờ đây đang có một ngọn lửa lạnh lẽo bốc lên. Tôi vô cùng vừa ý! Tay hắn túm lấy cánh tay tôi, những ngón tay thon dài nhưng cường tráng bóp chặt da thịt tôi, hắn im lặng đỡ tôi lên xe, tôi dựa lưng vào ghế, đầu óc mông lung, hành động trở nên chậm rãi trì độn, hắn túm lấy tôi dùng sức kéo tôi về phía hắn, tôi nửa ngã trên người hắn, hắn lại đỡ thẳng tôi để tôi ngồi trên đùi hắn.
“Cuối cùng là em đã uống bao nhiêu rượu, em bây giờ giống như một con nghiện từ thùng rượu bò ra!” Hắn nhăn mũi ghét bỏ.
“Em không uống rượu,” Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Em chỉ uống một chút Cocktail!”
“Hiển nhiên em chính là người đầu tiên uống Cocktail đến say!”
Bàn tay tôi bắt lấy gương mặt tuấn tú đang cười, làn da hắn mềm mại bóng loáng, tôi vuốt mặt hắn, nhẹ nhàng sờ soạng, những đường nét gương mặt hắn rất rõ ràng, cái mũi cao thẳng, hắn chính là người đàn ông anh tuấn nhất cũng cuồng vọng lãnh khố, vô tình ích kỷ nhất mà tôi từng thấy, người đàn ông đã mạnh mẽ cướp lấy hết mọi thứ của tôi.
“ Anh làm em tổn thương.” Trong lòng tôi lại nổi lên đau đớn.
“Em tra tấn anh, làm anh trở thành trò cười của giới thượng lưu, làm anh phản bội anh em của mình.” Hắn nhắc nhở tôi, “Cho nên chúng ta là hòa nhau.”
Đầu tôi càng mơ hồ hơn, tôi cảm thấy hắn nói vô cùng có lý, đột nhiên xe dừng lại, dạ dày tôi cuộn lên, cửa xe bị mở ra, tôi mềm nhũn nằm trong lòng hắn lấy tay che miệng mình, hắn vừa thả tôi ra, tôi lập tức vọt vào nhà vệ sinh nôn đến không biết trời đất là gì, run rẩy liên tục, hắn ôm lấy tôi quỳ trên mặt đất, để tôi ngồi xuống cạnh giường, trần nhà xoay tròn trước mắt tôi, tôi nhắm mắt thật chặt, hắn di chuyển thân thể tôi, cởi bỏ cúc áo, cởi bỏ quần áo của tôi, sau đó dính lên quấn lấy tôi.
“ Đừng cử động, em sẽ nôn.” Tôi rên rỉ, dạ dày lại bắt đầu cuộn lên.
“Anh biết.” Giọng nói của hắn mềm mại nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp vuốt ve bàn chân tôi, cởi bỏ tất chân của tôi, khăn mặt ướt át lau qua mặt tôi, hắn ép tôi uống một ly đồ uống cực kỳ khó nuốt, tôi không ngừng đẩy ra, “Uống hết đi em sẽ không khó chịu nữa.” Hắn vẫn không buông tha cho tôi.
“Anh không phải người tốt, chỉ biết bắt nạt em.” Tôi oán giận uống hết.
Hắn đem áo ngủ tròng qua đầu tôi, kéo tôi vào ngực hắn, mặt tôi vùi vào quần áo của hắn, hắn giúp tôi đi vào giấc ngủ ngon. Cánh tay hắn hoàn toàn vây lấy tôi, đem tôi đặt lên tấm đệm êm ái, sau đó kéo chăn đến cằm tôi, tôi cảm thấy sau khi uống hết chén đồ uống khó nuốt kia thì tôi thật sự cảm thấy tốt hơn, dạ dày không cuộn lên nữa, nhưng mà thân thể thật nhẹ, nhẹ đến mức tôi cảm thấy mình đang trôi nổi!
Tôi chớp mắt nhìn hắn, “Phí Như Phong, em biết anh muốn điều gì từ em!”
“Thật ư? Thật sự làm anh cảm thấy vui mừng kinh ngạc.” Ngữ điệu của hắn đầy giễu cợt.
Tôi bị giọng điệu của hắn chọc giận, “Đúng, em biết, anh muốn em phải phục tùng anh, không rời khỏi anh, sau đó thời điểm anh vứt bỏ em, nhìn em lôi kéo ống quần anh đau khổ cầu xin, Phong, đừng vứt bỏ em, em không muốn đi.” Tôi đang thương bắt chước, sau đó mạnh mẽ gật đầu, đúng là như vậy!
Nhìn qua hắn như sắp bùng nổ, hắn túm lấy trụ giường để ổn định thân mình, sau đó hắn cười ha hả, lại cười, cười đến khi tôi bò đến, đưa tay vẫy vẫy hắn, hắn bắt lấy nó ở giữa không trong, “Anh nghĩ sau này anh nên cho em uông say thêm vài lần.” Hắn vuốt vuốt hai má của tôi, “Trời đất, em thật đáng yêu!” Hắn cúi đầu muốn hôn tôi, tôi né tránh, nụ hôn của hắn rời lên vành tai tôi, “Để trái tim em đi theo anh!” Hắn dụ dỗ mê hoặc nói: “Đem toàn bộ của em giao ra đây, hoàn toàn hoàn toàn thuộc về anh!” nụ hôn của hắn lướt qua tôi nhẹ như lông chim.
“Trái tim của em phải trao cho người đàn ông biết quý trọng em, không phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép buộc!”
“Đó là ai?” Nháy mắt, hắn từ một tình nhân ôn nhu lắc mình biến thành bạo quân hung tàn, hắn đè lấy tôi, giống như từng lớp từng lớp lửa đỏ muốn nung chảy tôi, tôi quay cuồng đến sắp hấp hối.
“Ôn Trạch ư? Anh sẽ làm cho hắn biến mất trên đời này, hắn vĩnh viễn cũng đừng có mơ có thể dùng ánh mắt đó tiếp tục nhìn ưm, em cũng đừng mơ có thể nói với hắn thêm một câu nào nữa.” Ngữ khí bá đạo lạnh lẽo, xuyên thấu ý chí đang mơ màng của tôi, tôi hận hắn, cũng hận bản thân mình, lửa giận trong lòng tôi thiêu đốt, tôi không biết hận hắn nhiều hơn hay là hận chính mình nhiều hơn, tôi giày vò chính mình, kéo áo hắn: “Không được làm tổn thương những người vô tội nữa, cho đến bây giờ em cũng chưa bao giờ yêu hắn!” Tôi rống to, trước mắt tôi lập tức bay đầy sao, tôi lại ngã xuống giường, “ Hắn là một giấc mơ, một giấc mơ mà em vẫn mơ đến tận bây giờ.” Tôi buồn rầu nói khẽ, ngữ khí của tôi mong manh yếu ớt.
“Giấc mơ của em, thân thể của em, tất cả đều là của anh!” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Trước khi em hoàn toàn hiểu ra sự thật này, anh sẽ giữ lấy em cả đời.” Trong lời nói của hắn là sự dã man tàn khốc không thể lầm được.
Mùi hương mãnh liệt của nam nhân tràn đầy mũi miệng tôi, hai cái trán mạnh mẽ dán lên nhau, ngọn lửa địa ngục đi xuyên qua da thịt tinh tế trắng nõn thấm vào mạch máu, hình như ngay cả linh hồn cũng đều bị nó thiêu đốt, tôi bị ép chìm xuống nơi hắc ám kia, chìm xuống…
“Không muốn, cách xa em ra!” Tôi ra sức giãy dụa, nắm tay như mưa dừng trên ngực, trên vai hắn, tôi hét gần như khản giọng: “Em không cần anh! Em muốn sống một mình thật tốt!”
Hắn hơi buông lỏng, tôi nhảy lên từ trên giường, chạy nhanh đến chỗ cánh cửa, tôi nhất định phải rời khỏi hắn! Chỉ cách một chút, eo tôi bị mạnh mẽ túm lấy, cánh tay hữu lực từ phía sau giam cầm lấy tôi, hắn giống như dã thú vồ mồi từ phía sau, tàn nhẫn hung ác nói nhỏ: “Anh cam đoan mình em sống sẽ không tốt, một chút cũng không tốt!” Hắn tách hai chân tôi ra, toàn thân hắn bốc lên ngọn lửa cực kỳ mãnh liệt, dục vọng tà ác của hắn chậm rãi đến gần tôi.
“ Anh sẽ không cho phép em trốn chạy, nếu chỉ có bạo lực mới giữ em lại được thì anh sẽ vĩnh viễn là một kẻ bạo lực!” Mỗi dây thần kinh tron g tôi đều đang gào thét, hắn gần như thô bạo xé toạc áo ngủ nhăn nhúm của tôi đến tận hông, bàn tay nóng đến kinh người của hắn ép tôi càng sâu, nó tăng vọt, uy hiếp đâm thủng tôi!
“Anh sẽ tẩy sạch tất cả những người trong đầu em, em chỉ có thể nhớ rõ anh, chỉ có thể nhớ rõ anh.” Âm thanh nóng bỏng hung tàn của hắn không ngừng xao động bên tai tôi, tôi quật cường bướng bỉnh, “Anh không cho phép em rời khỏi anh, Tiểu Đình, Tiểu Đình, Tiểu Đình…” Mỗi tiếng la lên của hắn đều giống như xé rách lồng ngực mà ra, nhưng lại cho tôi cảm thấy đau lòng, một tiếng lại một tiếng, một lần quấn lấy một lần, giống như âm thanh ma quỷ vờn quanh bên tai, không thể nhịn được nữa.
“Người em thích là anh!”
Những lời này như sấm vang bên tai, trời đất chợt lặng yên. Thần sắc thô bạo của hắn theo những lời này biến mất không còn chút vết tích nào, ánh mắt hắn biến thành một loại lửa khác, nhiệt độ nóng rực tiến thẳng vào đáy lòng tôi, tôi ngay cả tiếng hít thở đều đều của hắn cũng không nghe thấy, ánh mắt này giống như vĩnh cửu!
“Anh thừa nhận,” Hắn dừng lại, hít thở, lại tiếp tục: “Em đã phát hiện ra một câu thần chú, thật sự … rất hiệu quả!” Hắn không cam lòng, bàn tay bò lên tay tôi, mỗi khe hở giữa các đầu ngón tay tôi và đầu ngón tay hắn đều thân mật dán vào nhau, hắn càng nắm càng chặt, đến tận khi khóe mắt tôi cũng ứa lệ vì đau hắn mới nhẹ nhàng dùng môi cọ lên, thỉnh thoảng cắn nhẹ những đầu ngón tay yếu ớt mẫn cảm, lông mày hắn giãn ra, hắn dính vào tôi nở nụ cười lay động mê hoặc, hắn giống như một con tắc kè hoa, ở trong màu sắc có thể tự do biến đổi, nháy mắt là một ác ma hung tàn, nháy mắt lại là một tình nhân dịu dàng! Lòng tôi đã chẳng còn sức lực để mà tranh đấu triền miên với hắn nữa, rốt cục tôi cũng đem chính mình ném vào vực sâu.
Ngày hôm sau tôi mờ mịt tỉnh lại, hai chân hắn quấn lấy tôi thật chặt, tay hắn để trước ngực tôi, tôi kh