diễn kịch mà quên lời thoại lúc tôi học trung học năm ba đến giờ, tôi chưa bao giờ cảm giác được sự hồi hộp như vậy!”
Hài hước lại xinh đẹp, trí tuệ lại hào phóng, tôi có nên cảm thán ánh mắt thật tốt của Phí Như Phong hay không? Hay là nên trở về thu dọn đồ đạc mà chạy ngay lập tức? Chuyện tối thiểu mà tôi có thể biết bây giời là, Phí Như Phong cưới nàng tuyệt đối không phải chỉ vì lí do kinh doanh.
“La Rochelle tiểu thư nói tiếng Trung thật lưu loát.” Tôi bắt đầu hướng câu chuyện về phía hắn, thông minh như cô ấy, sẽ không khinh suất mà đưa tôi đến đây tự rước lấy nhục. Hoặc là muốn dựa vào lần gặp gỡ này, lộ ra chút manh mối gì đó để tôi biết khó mà lui cũng không biết chừng. Nhưng mà tôi thật sự chờ mong xem dưới đáy hòm của Phí Như Phong cất giấu bí mật gì!
“Tôi từ khi học tiểu học đã đam mê mọi thứ về phương Đông, tôi học nói tiếng Trung, học làm đồ ăn Trung Quốc, học cách phá giải hết thảy sự vật thần bí của Đông Phương!” Hai mắt cô ấy lòe lòe tỏa sáng. Một suy nghĩ xâm nhập vào óc tôi: “Thuật thôi miên là do cô phá giải?” Ánh mắt lợi hại của tôi đánh giá cô ấy.
Nàng rũ xuống, gật đầu bất đắc dĩ, “Chỉ sợ là đúng vậy, Liễu tiểu thư dùng cũng chỉ là túy mộng thôi miên, là thôi miên sơ cấp nhất trong các loại thôi miên thuật mà thôi, đối với những người có chút hiểu biết về thôi miên thuật đều có thể dễ dàng nhận ra! Khi Phong tới sinh nhật của ta, ta lập tức phát hiện ánh mắt hắn có một tơ máu cực nhạt, hơn nữa hắn chưa bao giờ uống trà, nhưng lần đó mỗi ngày hắn lại uống một ly trà hoa lan, nếu không uống thì hoàn toàn không thể tập trung tinh thần được.”
Tôi cho hắn trà hoa lan chỉ dùng để duy trì thôi miên mà thôi, trước khi thôi miên bị giải trừ, hắn chỉ cần không uống một ngày thì tinh thần sẽ tan rã. Mà hắn chỉ cần tiếp tục uống trà thì sau khi hắn trở về tôi vẫn có thể tiếp tục sử dụng thuật thôi miên để hắn quên tôi đi.
Nhưng ngàn vạn tính toán của tôi cũng không tính nổi là ở Châu Âu lại cất giấu một cao thủ.
“Liễu tiểu thư.” La Rochelle cắt ngang sự trầm tư của tôi, “Cô biết không, vì loại bỏ thuật thôi miên của cô mà Phong khổ sở không ít!”
Tôi biết, một người có ý chí kém một chút sẽ chìm vào ảo giác vĩnh viễn, không thể tỉnh dậy được!
“Không chỉ như vậy, A Phong,” La Rochelle dừng một chút, cô ấy không phân biệt đúng sai nói: “Phong có một giấc mơ, khi hắn chìm vào ảo giác sẽ trở nên điên cuồng, mỗi ngày chúng tôi đều phải khóa hắn bằng dây xích sắt!”
Tôi hơi khiếp sợ!
“Liễu tiểu thư cũng không thể nào tưởng tượng được Phong bị khóa trong dây xích sắt sẽ thế nào phải không?” Tôi có thể nghe được sự oán hận của cô ấy giành cho tôi, “Mỗi ngày Phong đều giằng co những sợi xích đó đến mức chảy máu loang lổ, dường như mỗi giây mỗi phút tôi đều muốn hắn quên đi đoạn trí nhớ đó thì hơn, nhưng hắn kiên trì, chỉ cần hắn tỉnh táo một chút, hắn sẽ gằn lên từng tiếng với tôi rằng, hắn không muốn bất cứ trí nhớ nào của hắn biến mất, hắn cần phải nhớ rõ cô, lúc đó, ánh mắt hắn thật sự rất khủng khiếp!” La Rochelle hơi kinh hãi mà vuốt vuốt yết hầu “Tôi từng lo lắng kết cục của cô sẽ thật thê thảm, nhưng may mà cô vẫn ở đây, không mất cọng tóc nào!”
“Cô lầm rồi.” Tôi lẳng lặng nói” Tôi thật sự thê thảm, vô cùng thê thảm!”
La Rochelle lắc đầu, tôi cũng không cãi lại, ở góc độ không giống nhau, quan điểm dĩ nhiên cũng không giống nhau, huống chi tình huống giữa chúng tôi hôm nay…
“La Rochelle tiểu thư và Phí Như Phong là thanh mai trúc mã?” Nghe giọng điệu của cô ấy khi nói về hắn, quen thuộc giống như đã biết nhau rất nhiều năm rồi, tôi thử cô ấy.
“Từ lâu đã nghe nói Liễu tiểu thư vô cùng thông minh, tôi biết muốn bàn chuyện gì với cô thì phương pháp hiệu quả nhất chính là nói thẳng nói thật.” Giọng điệu của cô ấy trở nên thận trọng hơn “Ba người chúng tôi là tôi, A Phong, Giang Nặc đã lớn lên với nhau từ bé, ba gia đình chúng tôi đã có quan hệ với nhau rất lâu rồi, mà vì một số nguyên nhân lúc 12 tuổi A Phong tới New York sẽ tới ở nhà tôi, thời điểm đó hắn không nói chuyện nhiều, là tôi vẫn đi theo hắn trò chuyện, Phong không thích yên lặng, cũng không thích nửa đêm tỉnh lại mà không có ai bên cạnh, tôi liền ngủ bên giường hắn mỗi ngày, không ngừng hát cho hắn nghe, khi đó tôi mới 8 tuổi, suýt chút nữa là bị hỏng dây thanh quản mà bị câm.”
Lời của cô ấy giống như đấm vào ngực tôi một cú, tạo ra một cơn đau thấu tim! Từ lâu tôi đã biết cuộc sống con người có rất nhiều điều không thể biết trước hay nói rõ được!
La Rochelle vẫn nói êm tai: “Khi tôi 11 tuổi, Phong 15 tuổi, hắn mặc một cái áo lông màu đỏ thẫm, bế một con chó nhỏ đến làm quà sinh nhật cho tôi,” giọng nói của cô ấy ngọt ngào mềm nhẹ: “Hắn mang vẻ mặt thân sĩ nghiêm túc nói với tôi rằng : “Lộ Tây, sau này em lớn lên nhất định phải là một tuyệt thế mỹ nữ, bởi vì vợ của Phí Như Phong tôi không thể là một người phụ nữ xấu xí được!” Từ ngày đó trở đi, lòng tôi đã không thể thấy được bất cứ người đàn ông nào khác!
La Rochelle dùng một quá khứ không thể thay đổi, khi không có tôi tham gia mà cho tôi thấy rõ cô ấy là không thể thay thế được, cô ấy đang nói cho tôi biết rằng trong kịch bản này, tôi không những không thể trở thành diễn viên chính mà ngay cả người phối hợp diễn cũng không đủ tư cách, tôi cùng lắm chỉ là khách qua đường, là một nét vẽ tô điểm thêm cho vở kịch này mà thôi, tôi gần như muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.
Tôi dùng toàn bộ sức lực của mình để giữ cho bản thân không được hành động lỗ mãng.
Tôi mở miệng ra, phát hiện yết hầu của mình đang nghẹn lại, đau đến mức nốt nước miếng cũng khó khăn, “La Rochelle tiểu thư” Giọng nói của tôi khô nứt “Phí Như Phong và tôi cùng lắm chỉ là một chút duyên phận trước khi kết hôn với La Rochelle tiểu thư mà thôi, là vấn đề về quá khứ, giống như chủ quyền của Hongkong vậy, mặc dù có ẩn dấu rất nhiều sóng gió nhưng đến đúng thời điểm sẽ đứng lại vững vàng, La Rochelle tiểu thư có thể yên tâm!”
Đau là tôi đau, nhưng tôi chưa đánh mất chút lý trí cuối cùng, đúng vậy, quá khứ của cô và hắn là không thể thay thế được, nhưng chuyện của tôi và hắn cũng không nhất định là sẽ bị cô xóa sạch! Tôi sẽ biến mất trong cuộc sống của Phí Như Phong nhưng điều kiện đầu tiên là phải tới lúc đó, muốn đôi mắt Phí Như Phong chỉ có cô, cũng phải có năng lực đó mới được!
Trong phòng im lặng thật lau, La Rochelle sâu kín nói: “Liễu tiểu thư, tôi chờ hôn lễ với Phong đã 15 năm, mỗi khi tôi nhìn thấy sự dịu dàng ngọt ngào trong mắt Phong mỗi lúc nhớ về cô, tôi rất đau lòng, nhưng tôi biết, loại đau đớn này so với việc rời khỏi A Phong thì chẳng đáng một phần vạn, tôi khẳng định!”
Sự quyết tuyệt, khăng khăng một mực, loại thần thái liều chết và dứt khoát bao phủ toàn thân cô ấy, phóng ra một lực rung động khó hiểu! Lời nói này tuyệt đối có thể đem ra mà giáo dục người dân, tuyệt đối có thể làm cho bất cứ người phụ nữ nào xấu hổ, lùi bước!
Móng tay tôi đâm vào trong thịt, mười đầu ngón tay giấu trong lòng bàn tay đều đau đớn như bị tôi trong lửa, tôi biết La Rochelle đang dùng thủ đoạn cao minh nhất, ép tôi biết khó mà lùi, cô ấy dùng tình yêu lớn đến không thể vượt qua, khăng khăng một mực để ép tôi rời đi mà không mang theo một chút ảo tưởng nào, hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô ấy và Phí Như Phong! Tôi biết, nhưng tôi hoàn toàn không thể chống đỡ. Tôi còn có thể tranh giành sao? Tôi còn có thể tranh giành sao? Tôi còn có chỗ để mà tranh giành sao? Tim đau như bị dao cắt!
Quá khứ của Phí Như Phong, La Rochelle đã chiếm trọn, sức nặng của cô ấy đủ để khiến tôi không còn sự lựa chọn nào khác!
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trong phòng hoàn toàn ảm đạm.
Chiết tiệt, chỉ có người đàn ông kia, mưu toan có được cả hai người phụ nữ, cái ý nghĩ này phải bị tru diệt!
La Rochelle nhìn tôi không đảo mắt: “Cô nhất định cũng không tưởng tượng được là, Giang Nặc là ân nhân cứu mạng của Phong, khi A Phong 13 tuổi, một mình chạy lên núi bị lạc đường, lúc đó đang là mùa đông, là Giang Nặc đã đi tìm hắn suốt ba ngày ba đêm, một người đầy vết thương cõng hắn xuống núi, vì thế mà Giang Nặc phải nằm trên giường hết một kỳ nghỉ!”
Sóng dữ từng đợt, từng đợt đánh tới, giống như bão tuyết cuồn cuộn, bị bao trùm trong đó, lạnh lẽo đến tận xương, tôi bị bao phủ, không thể thở nổi, tiếp theo tôi sẽ chết vì không thể hít thở.
Có thể để ngươi đem trái tim cho hắn, hắn nhất định từng ở cùng người khác, nếu đây là cơ hội duy nhất để mình có được hạnh phúc, vì sao muốn bỏ cuộc?
Thử một lần vì chính mình, Liễu Đình!
Giới hạn cuối cùng là đừng bao giờ dễ dàng giam giữ bản thân cả đời, nếu đến cuối cùng vẫn không được như ý muốn, đừng ngại ngần gì cả, đó cũng là tội không chiến mà bại.
Tôi ngã ngồi trên ghế, tôi đang hướng đến vực sâu không đáy mà rơi xuống!
“Liễu tiểu thư, Liễu tiểu thư.” Cô ấy ở bên tai không ngừng gọi tôi, tôi tự mình sa lưới, cứng rắn kéo mình trở về thực tế.
“Quan hệ của tôi và Phí Như Phong cũng chỉ là quan hệ trao đổi, tôi sẽ rời khỏi hắn, nhất định là vậy!” Tôi nghe thấy giọng nói rời rạc của mình.
“Hợp đồng kia chỉ là thứ rỗng tuếch, đó chẳng qua chỉ là Phong cam tâm tình nguyện chơi cùng cô…”
“Đối với hắn mà nói đúng là vậy, nhưng đối với Phí Thị gia tộc, thậm chí là cô bây giờ cũng không phải như vậy! Hợp đồng đó có liên quan đến mặt mũi các người, liên quan đến danh dự gia tộc! Các người cũng không muốn hợp đồng này bị công bố ra ngoài khiến cả xã hội thượng lưu chê cười chứ?” Hai đại gia tộc tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, mà tôi thì thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành!
Trên mặt La Rochelle hiện lên vẻ thương hại thản nhiên: Phong đã sớm đoán được bước đi này của cô, bút và con dấu đóng lên bản hợp đồng đó đều dùng loại mực đặc biệt, tồn tại lâu nhất là 6 tháng, nó bây giờ chỉ là trang giấy trắng mà thôi!”
Quanh tôi là một mảnh trắng xóa! Tôi liều chết cắn môi, giãy dụa đem ngụm máu tươi đang trào ra khỏi lồng ngực mà nuốt xuống.
“Liễu tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, tôi đã vô tình làm tổn thương cô rồi!”
Tôi chạm vào đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của cô ấy, rùng mình thật mạnh, trong nháy mắt tỉnh lại từ trong đau đớn, “Không! Cô cố ý! Từ lúc bắt đầu biết tôi, cô đã ẩn nhẫn đến hôm nay, là vì giờ phút này! Đây là một cuộc chiến bảo vệ cô đã chuẩn bị từ lâu, cô vốn muốn tôi bị thương triệt để, hoàn toàn knockout tôi!”
Cô ấy im lặng.
Tôi đẩy tay cô ấy ra, cô ấy đương nhiên sẽ không thừa nhận, càng không lưu lại sơ hở trong lời nói cho tôi, toàn bộ bộ dáng của cô ấy đều là thành khẩn đối đãi, có thiện ý chung sống hòa bình, là chính bản thân tôi mua dây buộc mình, không đồng ý, cô ta có thể làm gì? Lần gặp này, không cần biết kết quả ra sao, cô ấy đều có thể hoàn mỹ trình bày cho Phí Như Phong một đạo lý công bằng, còn lại chỉ là tôi và Phí Như Phong tự chém giết đấu đá làm bị thương nhau mà thôi, cô ấy chỉ cần nhìn, chờ, chờ thời cơ vừa đến sẽ thu dọn lại sông núi là xong!
Cô ấy không tránh lui mà nghênh đón ánh mắt của tôi, tôi cố làm cho mình đứng thẳng, “Tôi không hận cô, La Rochelle tiểu thư, vì sự tổn thương cô chịu cũng chẳng ít hơn tôi! Không ai lại hận một người phụ nữ toàn lực phản kích để bảo vệ quyền lợi c