Tĩnh Chi bị Uông Dụ Hàm chọc giận, lại chạy đến chỗ Tiêu Tiêu để ca thán. Khi kể đến chuyện cô bị Uông Dụ Hàm lừa và ép hôn, cô nghiến răng kèn kẹt, kích động đến mức tay chân vung hết cả lên. Qua lời kể của cô, Uông Dụ Hàm chẳng khác gì một địa chủ ác bá, lừa gạt ức hiếp cả đàn ông lẫn đàn bà trước đây.
Tĩnh Chi mãi mê tố khổ cho tới khi khát khô cả cổ mới dừng lại uống một ngụm nước, nhân tiện chờ xem phản ứng của Tiêu Tiêu thế nào.
Tiêu Tiêu đang đắp dưa chuột lên mặt nhưng vẫn rất chăm chú lắng nghe, nhìn thấy Tĩnh Chi liếc nhìn mình với ánh mắt có vẻ bất bình, vội nắm tay lại vung lên và hô, “Đánh đổ địa chủ ác bá Uông Dụ Hàm! Giải phóng cho Trương Tĩnh Chi phải chịu đau khổ, ức hiếp của chúng ta!”
Trương Tĩnh Chi nghe mà phát ngất, gieo mình đánh phịch một cái xuống ghế, bất lực rên lên, “Mình phải xin nghỉ việc mất thôi…”.
Bày tay của Tiêu Tiêu run lên, những miếng dưa chuột vừa dán xong lập tức rơi xuống, ” Cậu muốn xin thôi việc?”.
Chưa bao giờ Tĩnh Chi quyết tâm đến thế, “Ừ, sĩ khả sát bất khả nhục! Mình không tin là mình, Trương Tĩnh Chi này lại không tìm được việc làm khác!”.
“Tiền cậu góp để mua túi trả mình được bao nhiêu rồi?”
“Cái đó thì…” Ngọn lửa hừng hực của Tĩnh Chi lập tức bị dập tắt, cô nhìn Tiêu Tiêu với ánh mắt ngượng ngùng, “Cậu nói xem, chiếu túi hai chục ngàn đồng thì khác chiếc túi hai trăm đồng ở chỗ nào? Chẳng phải cũng chỉ dùng để đựng đồ thôi sao! Hơn nữa…”.
“Dừng lại! Mình chỉ cần cái túi LV của mình thôi! Chưa có đủ tiền thì cậu hãy ngoan ngoãn chờ đấy!” Tiêu Tiêu nghiến răng nói, “Đừng có nói là Uông Dụ Hàm ép hôn cậu một cái, dù anh ta có dùng bạo lực với cậu, thì cậu cũng vẫn cứ phải đi làm ở đó cho mình!”.
Tĩnh Chi muốn khóc mà không khóc nổi, “Tiêu Tiêu, cậu có lòng thông cảm với mình không đấy!”.
Tiêu Tiêu nhướn lông mày, “Không có!”.
Tĩnh Chi kéo vạt áo của Tiêu Tiêu nài nỉ vẻ đáng thương, “Vậy, tối nay cậu hãy mời mình đi ăn một bữa cơm đi, coi như an ủi mình một chút!”.
“Xin lỗi, buổi tối 3528 bảo mình đi ăn cùng anh ấy rồi.”
“Cậu đúng là có người yêu thì quên mất bạn!”
“Ha ha, cậu nói rất đúng!”
Tĩnh Chi đành phải nhượng bộ, quyết giở bài đáng thương đến cũng, “Thôi được, cậu cứ đi đi, mình sẽ ở nhà đợi cậu, mình sẽ ngồi như thế này đợi đến khi cậu về!”.
Tiêu Tiêu cười ranh mãnh, “Ha ha, đúng là rất xin lỗi, buổi tối hôm nay cậu không thể ở lại đây được”.
“Hả? Vì sao?” Tĩnh Chi kêu tướng lên.
“Vì mình và anh ấy sẽ có một đêm tuyệt vời ở bên nhau. Một đêm rất tuyệt vời, cô em, cô có hiểu không? Cả một đêm đấy, chắc cậu không muốn quan sát để học tập chứ?”.
Tĩnh Chi gần như phát điên lên.
Gần đây Tưởng Tư Thừa được thăng chức, các đồng nghiệp nhao nhao đòi anh khao, không thể tránh được, anh đành nhận lời. Anh vốn cũng không định bảo Tiêu Tiêu đi cùng, nhưng cuối cùng không thể chống cự nổi trước đòi hỏi của các đồng nghiệp, vì nhiều người đã biết anh có một cô người yêu xin đẹp, nên cứ nhất định đòi anh mời cô tới dự cùng, họ còn nói rằng, nếu không đưa cô ấy đi thì chứng tỏ anh không có thành ý và coi thường anh em.
Thực ra Tiêu Tiêu cũng không muốn xen vào chuyện này, cô luôn nghĩ rằng, tình yêu chỉ là chuyện của hai người, tốt nhất không nên xen vào các mối quan hệ công tác của đối phương, để sau này nếu có chia tay nhau thì cũng không để lại phiền phức gì cho mình. Nhưng khi nghe thấy Tưởng Tư Thừa ấp a ấp úng nói ra yêu cầu đó, thì cô lại thấy không nỡ từ chối.
Sau khi tìm hết cách để mời cô bạn Trương Tĩnh Chi lì lợm ra khỏi cửa, Tiêu Tiêu sửa soạn trang điểm xong thì cũng là lúc Tưởng Tư Thừa đến.
“Thế nào?” Tiêu Tiêu cười, đi một vòng trước mặt Tưởng Tư Thừa, “Như thế này chắc sẽ không đến nỗi làm mất mặt anh chứ?”.
Bây giờ, khi đứng trước Tiêu Tiêu, Tưởng Tư Thừa không đến nỗi căng thẳng tới mức miệng ngậm hột thị nữa, nhưng cái tật đỏ mặt thì vẫn không thay đổi, nhất là khi trong lòng đang có ý nghĩ gì đó thì lại càng đỏ gay gắt.
Tiêu Tiêu thấy thế bèn cố ý trêu anh, “Thế nào, có được hay không thì anh cũng phải nói một câu đi chứ. Dù sao thì cũng là lần đi gặp mặt các đồng nghiệp của anh cơ mà!”.
Tưởng Tư Thừa lo ngại đưa mắt nhìn về phía cửa, may quá, cửa đã được đóng kín rồi. Thấy vậy, anh liền đưa tay kéo Tiêu Tiêu lại gần và hôn một cái rất nhanh lên môi cô.
Tiêu Tiêu thấy anh chàng cảnh sát bây giờ đã dám chủ động hôn mình như vậy, liền đưa tay nắm lấy cổ áo của Tưởng Tư Thừa, khẽ cười, “Được lắm, anh dám lén xâm phạm em à, xem ra gan cũng không đến nỗi bé đâu nhỉ!”.
Tưởng Tư Thừa xấu hổ cười hì hì, mặt lại đỏ bừng lên, nhưng ngay sau đó lại cúi xuống hôn cô cái nữa mới kéo tay cô, “Đi thôi, chúng ta là chủ, không nên để cho khách phải chờ.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu cùng ăn cơm với nhiều cảnh sát như vậy, tuy cũng biết rất rõ, sau giờ làm việc thì họ cũng chỉ là những người bình thường, cũng biết cười đàu, đồng thời cô cũng thấy được sự thân thiện mà họ dành cho cô, tình cảm ấy giống như sự nâng niu đối với một chiếc bình quý. Mặc dù vậy, cô vẫn không khỏi cảm thấy đôi chút thiếu tự nhiên khi ngồi cùng họ. Cô không sao hiểu được, mình không phạm tội, không thể nói là có tật giật mình, nhưng sao lại cứ thấy nơm nớp thế?
Tưởng Tư Thừa cũng cảm thấy sự thiếu tự nhiên của Tiêu Tiêu nên cứ luồn tay xuống dưới gầm bàn nắm lấy bàn tay cô và khẽ giữ nó trong tay mình.
Tiêu Tiêu đưa mặt nhìn xung quanh, sợ có ai đó nhìn thấy, cô định rút tay về, nhưng không ngờ Tưởng Tư Thừa lại không chịu buông ra. Cô quay sang nhìn thì thấy anh đang nghe Đội trưởng của anh nói gì đó với vẻ mặt hết sức chăm chú nghiêm túc.
Người đội trưởng hình như uống hơi nhiều, “Cậu Tưởng này, cố làm cho tốt nhé. Cậu chính là niềm tự hào của Thủ trưởng đấy!”.
Tưởng Tư Thừa trịnh trọng gật đầu, miệng đáp vâng vâng, nhưng bàn tay thì vẫn luồn qua gầm bàn nắm lấy bàn tay Tiêu Tiêu. Bàn tay của Tiêu Tiêu chẳng thể nào khỏe được như bàn tay của Tưởng Tư Thừa, vì thế cô không cố rút tay về nữa. Thấy vậy, Tưởng Tư Thừa cũng không giữ chật như trước nữa mà chỉ khẽ nắm lấy.
Tiêu Tiêu cúi đầu xuống, cố giấu nụ cười tủm tỉm, bàn tay khẽ đặt lên đùi Tưởng Tư Thừa.
Tưởng Tư Thừa nâng chén chúc rượu Đội trưởng, ngụm rượu trong miệng chưa kịp nuốt xuống thì đã bị sặc, khiến anh ho sặc sụa đến đỏ cả mặt.
“Cậu Tưởng này, tửu lượng cũng phải luyện dần đi đấy!” Đội trưởng nói với giọng của người từng trải.
“Vâng, vâng!” Tưởng Tư Thừa đỏ mặt gật đầu, tay vẫn giữ chặt lấy bàn tay của Tiêu Tiêu dưới gầm bàn.
Con người này thật bướng bỉnh. Tiêu Tiêu bất lực, chỉ còn biết đưa mắt lườm và thì thầm vào tai anh ta. “Anh mà còn không chịu buông tay em ra, mọi người sẽ nhìn thấy đấy. Anh định để em bụng đói trở về ư?”.
Tưởng Tư Thừa nhìn thấy Tiêu Tiêu dùng tay trái gõ gõ lên bàn an và nhìn anh bằng cái nhìn rất tội nghiệp mới giật mình rụt tay lại.
Mọi người đều rất vui vẻ và nhiều người trong số họ uống khá nhiều, nhất là Đội trưởng, khi tàn tiệc phải có người dìu mới đi được. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tiêu Tiêu không nén được quay sang nói với Tưởng Tư Thừa, “Các anh đều uống say như thế này mà còn dám đứng ở ngã tư đường kiểm tra những người khác được à?”.
Tưởng Tư Thừa cười ngượng ngùng, “Đó chỉ là trong lúc vui thôi”.
Tiêu Tiêu thấy Tưởng Tư Thừa như vậy, chỉ còn biết bất lực nói, “Được rồi, để em đưa anh về!”.
Nhưng Tưởng Tư Thừa từ chối và cứ một mực đòi đưa Tiêu Tiêu về. Trong lòng Tiêu Tiêu nghĩ, anh uống rượu mà lại còn cứ đòi đưa em về, rồi sau đó thì sao? Anh sẽ về bằng cách nào? Liệu em có thể để anh xuống giữa đường để anh bắt xe về được không?
“Thôi mà, để em đưa anh về, em sẽ lái xe, không sao đâu.”
“Không!” Tưởng Tư Thừa kiên quyết, “Anh đưa em về!”.
Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn Tưởng Tư Thừa, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô nhếch môi cười, không còn kiên quyết như trước nữa, “Được rồi, anh đưa em về!”.
Khi về đến chỗ của Tiêu Tiêu thì cơn ngà ngà của Tưởng Tư Thừa cũng đã qua. Anh xuống xe đứng nhìn Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đi mấy bước, quay lại nhìn thấy Tưởng Tư Thừa vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô cười nói, “Anh đưa em lên nhà đi. Ngồi một lát rồi hãy về, hơn nữa cũng chưa muộn lắm đâu”.
Khuôn mặt của Tưởng Tư Thừa lại đỏ bừng lên, anh do dự một chút mới bước lên khoác tay Tiêu Tiêu.
Bàn tay Tưởng Tư Thừa nóng bỏng, Tiêu Tiêu cúi đầu tủm tỉm cười không nói mặc cho Tưởng Tư Thừa dắt lên gác.
Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng, không rõ ai là người hôn trước, đều là người đã trưởng thành, lại chuếnh choáng men rượu, vì thế chỉ vừa mới chạm vào mà cả hai đã như hai cục nam châm. Khi nụ hôn đã đến lúc cuồng nghiệt, Tiêu Tiêu thì thầm, “Bế em vào đi”.
Nhịp đập con tim của Tưởng Tư Thừa càng gấp gáp và gần như không kiềm chế được nữa, không chỉ có tay chân mà ngay cả đầu óc anh cũng không chịu nghe theo sự điều khiển.
Chiếc giường rất mềm mại, cả hai người ngã xuống và đều run như lên cơn sốt.
Đôi môi của Tưởng Tư Thừa lướt trên làn da trắng nõn của Tiêu Tiêu càng khơi thêm ngọn lửa trong lòng. Tiêu Tiêu cảm thấy một nỗi khát khao rất khó gọi tên, cô đưa tay ôm chầm lấy Tưởng Tư Thừa.
Bỗng người Tưởng Tư Thừa rung lên, anh đưa tya vội chộp lấy bàn tay của Tiêu Tiêu, giọng anh khản đặc, “Đừng, anh sẽ không kìm chế được mất!”.
Tưởng Tư Thừa khẽ rên lên một cách đau khổ, rồi đột nhiên giữ chật lấy tay của Tiêu Tiêu, ôm chặt cô vào lòng, “Đừng cố động đậy… Anh xin em!” Giọng anh run run, “Để anh ôm một lát như thế này, chỉ một lúc là sẽ qua thôi.
Đúng vậy, anh yêu cô, vì thế càng tôn trọng cô. Anh cũng biết, làm tình với người mình yêu chẳng có gì là tội lỗi, nhưng anh không muốn như vậy, cô rất đáng để anh nâng niu che chở.
Anh vùi đầu vào vai cô, khổ sở nén ham muốn đang bùng cháy mà không dám động đậy, chờ cho cơn kích động lui dần.
Cô nhìn về phía sau, ánh sáng ngoài cửa sổ lọt qua tấm rèm mỏng tràn vào, không phân biệt được đó là ánh trăng hay ánh đèn. Nhiệt độ trong phòng dần dần hạ xuống, nhưng trong lòng cô thì lại rất rối ren. Nhiệt độ cơ thể của anh rõ ràng là thấp hơn lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn nóng tới mức cô không dám chạm vào.
Một lúc sau, Tưởng Tư Thừa mới thở ra một hơi dài và buông Tiêu Tiêu ra. Khi ngồi dậy và nhìn vào đôi mắt đang nghĩ ngợi của Tiêu Tiêu, Tưởng Tư Thừa cười, mắt thoắt đỏ trở lại.
Tiêu Tiêu cũng cười rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa, khi cô quay ra thì đã thay chiếc váy ngủ ngắn bằng lụa.
Tưởng Tư Thừa nhìn cô không nói gì, trong lòng anh hơi băn khoăn, anh nghĩ có lẽ sự kích động vừa rồi của mình đã làm cô giận.
“Tiêu Tiêu, anh…”.
Tiêu Tiêu cười ngăn những lời sau của anh lại, rồi ngồi xuống bên cạnh anh, “Em buồn ngủ rồi, anh nên làm gì nhỉ?”.
Tưởng Tư Thừa cười ngất, đưa tay với chiếc chăn đắp cho Tiêu Tiêu, rồi như sợ chưa đủ kín lại ra sức lèn chặt xung quanh rồi sau đó mới khẽ khàng nằm xuống phía sau lưng cô, ôm cô vào lòng, khẽ nói, “Em ngủ đi, để anh trông cho em ngủ xong thì anh sẽ về”.