tòa nhà Vĩnh Khải để đưa Julier ra sân bay. Hai người vừa ra khỏi bãi đậu xe, nghĩ đến việc phải tạm biệt nhau gần cả tháng, Julier không kìm được bắt đầu rên rĩ kể lể nhớ nhung với Chương Việt, tiếp đó tình cảm bùng phát khiến đầu óc mê muội, cũng bất chấp việc cô đang ôm tay lái, bắt đầu thể hiện tình cảm bằng hành động. Chương Việt tuy luồn miệng cảnh cáo nhưng cũng thấy động lòng, chiếc xe càng lúc càng chậm lại, trong lúc bất cẩn, suýt nữa thì va vào một đứa bé đang chạy qua đường. Cũng may cô phản ứng nhanh và tránh kịp thời nhưng bánh xe lại lọt vào đường rãnh trên đường, nước đọng trong đó bắn lên, hắt lên một người đang đi bên lề.
Chương Việt vốn có thể cho xe chạy đi để không phải nghe tiếng chửi rửa, lúc ấy tuy cồ còn trẻ tuổi nhưng không phải là người vô học, trong lòng thấy hối hận nên vội vàng xuống xe xem xét tình hình. Người ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một bên quần tây màu gạo đã bị nước bùn vấy lốm đốm. Người ấy không buột miệng ra mắng mỏ như Chương Việt
vẫn nghi, chì cúi đầu, hơi khom lưng xuống, vất vả dùng tay gạt vết bùn trên quần đi.
Chương Việt thấy cực kỳ xâu hỗ nên vội tim khăn giây, vừa luống cuống đưa cho người ấy, vừa liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, thảnh thật xin lỗi. Thưa anh, nếu được tôi sẽ đền tiên chiếc quẩn cho anh, hoặc...".
Khăn giấy cố đưa và cả bàn tay cô bị một lực nhẹ nhàng như kiên quyết đầy ra.
"Thôi không sao, không cần phai thế." Lúc người ấy nói câu đó, đã từ bõ việc tầy chùi vô ích, đứng thẳng lưng lên.
Chương Việt tự nhận minh là nhà nghệ thuật nửa mùa nhưng cô không thề nào tim ra tử gì thích hợp đẻ miêu tã cám giác trong khoảnh khắc ấy. Cô chì nhớ đôi mắt kia, không hẻ phẫn nô, cũng không kích động quá mức, rất lịch thiệp, thậm chí vẫn vô cùng ẩm áp dịu dâng nhưng dàng sau những sự kiềm chế ấy là sự xa cách vả dẻ dặt, có thề còn mang chút hơi hướm cự tuyệt khinh bì.
Chương Việt nghĩ nếu như dòng nước kia không bị bánh xe tạt ngang qua thì có lẽ cô sẽ không cảm thấy mình thê thảm như lúc đó: đôi môi hè mờ, màu son rực rỡ đã hơi nhạt sau nụ hôn cuồng nhiệt, tay lúng túng cầm miếng khàn giấy trắng như tuyết.
Dù trong bất kỳ trường họp nào, Chương Việt cũng hiếm khi mất binh tĩnh, cỏ đã gặp qua rắt nhiều người đàn ông dẹp trai nên không thây còn lạ lẫm gỉ nữa nhưng trong một buổi chiều mùa hạ oi nồng, dưới bầu trời đang hửng lên sau con mưa lớn, trước mặt một chàng trai xa lạ, quần lấm đầy vết bần, cô lại đò mặt lên một cách lạ lùng.
Chàng trai ấy dầy tay Chương Việt ra, binh thán dứng dó. Trong lòng hoang mang, Chương Việt bỗng nhớ đến đoa sen mà cô đã nhìn tháy ờ Giang Nam nhiều năm trước, đứng thẳng trên mặt đầm sóng gợn, bông sen lung linh, không nhiễm bụi trằn, còn cồ thỉ đây phải hoa hồng, chỉ lả lục binh trôi dát dờ trong nước. Cô bỗng tháy tức giận và xâu hỗ cho suy nghĩ hoang đường đó cùa minh.
Julier dường như phát hiện ra sự lạ lùng ấy nên cũng đáy cưa xe bước xuống, quan tâm hòi Chương Việt xem có chuyện gỉ, Chương Việt quay lại lắc dâu, khi nhìn lại, người ấy dã đi xa mây bước rồi.
Cho đến khi đã đưa Julier đến sân bay, trên đường vẻ, tay Chương Việt như vẫn còn lưu lại sự lạnh giá trên đẩu ngốn tay khí người ấy đầy cô ra. Đang giở tan sờ về nhả nhưng cò bất chấp tất cả quay lại vàn phòng cùa Chương Tắn Manh, cô cần một người bèn cạnh cỗ lúc này, nghe cồ trò chuyên.
Khi ẩy, nhà mảy của Diệp gia vẫn chưa kham khá, tòa nhà Vĩnh Khải lã mót trong những kiến trúc cao tằng tiêu biểu nhát trong thành phố. Chương Việt vội đến vãn phỏng cùa bó nhưng thư ký cùa Chương Tán Manh nhận ra cô, tỏ vẻ xin lỗi, nói rằng Chủ tịch Chương hiên có một hội nghị khá quan trọng, hói cỗ có thề đợi mội lúc được không. Chương Việt ngồi trên ghế xoay cùa bó trọn mười lẩm phút, đợi đến khi cơn xúc đỏng đi qua, cô bỗng tháy không hiẻu mình phải than thờ gi với bố nữa, thẻ là mặc cho thư kỷ níu kéo, cô một mình bước vào thang máy dề xuống lầu.
Vồn phòng cùa Chương Tấn Manh nằm ờ tảng cao nhất cùa tòa nhà, thang mây chì mót minh Chương Việt chầm chậm đi xuống, xuyên qua lớp kính dày trong suốt, hon nửa thành phố đều thu trong tẩm mắt, dòng người táp nập chăng qua chỉ lả những chấm đen nhò trong cõi đời phù du. Chương Việt không phái thương nhãn nên không thề hiểu dược khoái cám đứng trên cao nhi n xuống, cô chỉ cảm thầy quá cao, cao đen nỗi trái tim bỗng thầy rất lạnh. So với cảm giác noi cao không thắng được cái lạnh ấy thi cô vẫn thích sự ồn ào náo nhiệt và âm áp cùa thẻ gian hơn.
Thang máy đi xuống tầng mười sáu thì có người bước vào. Hai tay người áy nắm chặt tan can bằng thép, quay lưng lại Chương Việt, ngắm thế giới ngoải lớp kính như không nhận ra cô gái đứng cạnh trước dó vừa gây họa cho anh. Chương Việt lại nhìn thấy ống quẩn đã khô hơn một nữa và những vết bần lốm đóm trên đó. Cô lâng lẽ đói sang một góc độ khác, nín thờ đề quan sát gương mặt nghiêng nghiêng của người ấy.
Mấy năm nay phiêu bạt ò nước ngoài, so với nét thô cứng của người phương Đông, Chương Việt yêu thích sự ngây thơ và nhiệt tình như lửa cùa những chàng trai nước ngoài hơn. Thể nhưng khi gặp người ẩy rồi mới biết, sự thay dồi trong yêu thích cùa một ai đỏ cũng chẳng qua một tích tắc tựa hơi thờ mà thôi.
Ảo sơ mi trắng cùa anh là hàng rè tiền, cũng không mới cho lắm, ống quẩn thì càng thảm đến không nở nhìn nhưng những diêm dó không hể trở ngại cảm giác cực kỳ sạch sẽ toát ra từ anh. Dáng vè anh rất dẹp, tĩnh lặng, binh thản đến nỗi trang phục tầm thường nào khoác lên người anh cũng sẽ trò nên rất nồi bật. Nhưng khí chắt trầm tinh và kìm nén cùa người dàn ông này, không, phái gọi là chàng trai ây rất xuất sắc lại vồ cùng xa lạ với Chương Việt Anh chăm chú ngắm nhìn phong cánh dưới chân, trên đôi tay nắm chặt lan can, những móng tay được cắt ngắn sạch sẽ, ngón tay dài nhưng không mảnh dè, không biết cố phái do lao dộng quả nhiều không mả những dường gân xanh nỗi lên lờ mờ, gương mặt cũng rát lãnh đạm, không nhìn ra vè biểu cám nào. Có lẽ do ẩn tương cùa Chương Việt về anh trước đó quá sâu sắc, lúc này đây lại quan sát quá tỉ mì đến mức cô cố thề cảm nhận được chàng trai không hẹn mà gặp trong thang máy so với anh chàng cô vừa gặp ngoài dường lúc nãy dã cỏ một sự thay dồi khó hình dung, đầu mày đuôi mắt vằn có nét án nhẫn, nhưng đã có thêm nồi thất vọng và không cam tâm. đến bỏng lưng cũng toát lên vè cỗ dơn lạc lõng. Chương Việt không biết liệu ánh mắt của mình có quá lô liễu hay không, mà cô chì cảm thấy không phái cô đang đi trong chiếc thang máy vốn vận hành rất bình ổn mà đang ngồi trẽn một chiếc "tàu lượn siêu tốc" với tốc độ kinh hoàng. "Dinh đoong" một tiếng, cưa thang máy mờ ra, may mả trái tim cô vẫn chưa kịp rơi xuống đất theo cơ thề lúc này. Khi anh quay người đi ngang qua cô, trong tích tắc cô chụp ngay lấy tay anh.
"Tôi tên Chương Việt"
Tôi tên Chương Việt... Chương Việt! Liệu anh có nhở cái tên ẩy trong tích tắc đó hay không? Không giới thiệu vẻ thân phận cùa mình, cũng không có gi chú thích thêm, cô chính lả cô, cô chính lả Chương Việt Thế nhưng anh chỉ ngẩn ra một lúc rồi dùng một sức mạnh rát khéo lẻo rút tay mình ra, gật gật đầu, cười lãnh đạm rồi vội vàng đi lướt qua cô để ra ngoài.
Còn Chương Việt lại nhớ cái tên Thẳm Cư An trong ngay ngày hõm ấy. Tầng mười sáu là vân phòng nhân sự cùa Vĩnh Khải, hôm ẩy là ngày tuyền đụng nhân sự trong năm. cỏ được hồ sơ cùa anh là chuyện vô cùng dễ dàng, anh chẳng qua cũng là một trong những người chen nhau toạc đẩu mong vào được Vĩnh Khải. Từ hổ so mà phòng nhân sự đưa đền, điểu kiện cùa Thẳm Cư An không thẻ chê vào đâu được, thành tích phòng vấn cũng khá xuất sắc nhưng anh không được tuyền đụng, một câu nói cùa cắp trên đã đù để đuổi anh ra khỏi cửa.
"BỐ, tại sao không cẩn anh ấy? Cho con một lý do di." Hóm áy, Chương Việt dã cẩm tài liệu cùa Thầm Cư An đến tìm Chương Tấn Manh.
Chương Tẳn Manh đáp: "Cậu ta rết xuất sắc, biểu hiện cũng vô củng hoàn hảo, đền cả phẩn trắc nghiệm tâm lý mà phòng nhân sự đưa ra cậu ta cũng làm không sai chỗ nào, nhưng loại người hoàn hảo đỏ khá đáng sợ, bố không thích người như thẻ".
Chương Việt nghe xong, tiến đền ôm lấy cồ bó mình như một con mèo đang làm nũng, đó là tuyệt chiêu cùa cô đẻ đối phó với người cha nhìn tướng rát nghiêm khác cùa minh. Chương Tấn Manh cổ nhăn mày, vè mặt như không thề nào chịu nồi nhưng khóe môi khẽ nhưởn lên cùa ông đã lộ nụ cười có vẻ bát lực. Cô con gái õng cưng chiểu nhất đã nói: "Bố không thích, nhưng con thích".
Một tháng sau, thông báo tuyền dụng của Vĩnh Khái chinh thức đến tay Thẳm Cư An khi ấy đã gần tốt nghiệp đại học. Ngày Chương Việt vẻ Pháp cũng cận kề, hai hôm trước khi đi trùng vào kỳ nghỉ hè lễ Lao động nên cậu em họ Trinh Tranh của cỗ cũng lận lội từ Bắc Kinh xa xôi bay đến thành phổ G "thăm bạn học". Chương Việt cũng rành rỗi nên cũng tận dụng lái xe miễn phí đê dưa đón mình đi đây đó. Cô đã tìm thấy địa chi ký túc xá của Thầm Cư An trong hồ so anh viết. Trong đòng người nghìn nghịt vào thời điềm ăn trưa, rát nhiều câu chàng không kìm dược đã nhìn cô mê mán, nhưng cô tại nhìn thấy người mặc áo trắng quẩn đen kia nắm tay mội cỗ gái, cười dúa thi thầm vui vẻ bước ngang qua cỗ. Cò gái kia không xinh dẹp lắm, ăn mặc cũng rất giải dị nhưng đáng người mành mai, mặt mũi thanh tú, vẻ trầm tĩnh lặng lẽ cũng rất giống anh.
Chương Việt thầm liên tưởng mình với tất cà những cô gái giàu có xen vào chuyện người khác, phái theo đuổi deo bám thế nào dề kịch tính cỏ vè dặc sác, sỏi động hơn? Những nhãn vật phụ trong càu chuyên cho dù có tận dụng mọi ngón nghề cùa mình thì đến kết thúc, nam chính vẫn quay trở về bên nữ chính mà thôi.
Cỗ không nói gi mà dề mặc anh di xa, cho đến khoáng cách hơn một trăm mét, Thầm Cư An quay lại nhìn một cái. Chương Việt đứng từ xa nỡ một nụ cười vói anh, không rõ anh có nhìn tháy hay không.
Đêm ấy, Trình Tranh va đẩu vào đỉnh đã gào lên đòi cô phải uống rượu với cậu. Tên ngổ ẩy tửu lượng không cao mà tửu phẩm lại câng kém, mới vài ly đã nói lài nhài không ngớt, Chương Việt vi muốn tai mình sạch sẽ nên đành chuốc cho cậu ta say ngất ngư. Trước khi đổ vật ra, Trình Tranh cỏn làm nhám dưa cô xem tấm ảnh chụp chung "nhân tạo" ly kỳ trong lịch SỪ. Chương Việt ngắm nhìn cò gái đáng thương bi cưỡng ép dựa sát đầu với Trinh Tranh một lúc làu thật lâu. Hôm sau, Trĩnh Tranh cỗ chấp, bướng bỉnh quyết định tái chiến giang hổ, Chương Việt lại cáo lừ bố cò, một mình bay trờ lại Pháp.
Mót năm sau, Julier cầu hôn nhưng Chương Việt không đồng ý, cô chính thức trờ về nước định cư. Chương Tẳn Manh sắp xếp một công việc trong công ty cho cô con gái nhàn rỗi cùa minh, tuy chỉ là trợ lý cho trường phỏng Mỹ thuật nhưng trong cõng ty có ai không biết cỗ là thiên kim tiều thư của Chương gia. Một đoa hồng rực rở nỗi bật, không ai là không khát vọng chiêm hữu nhưng hết thảy đều ngước nhìn do dự, không dám đưa tay ra hãi, cho đến khi lan truyền mọt lời đồn đại rằng một viên chức nhỏ cùa phỏng ké hoạch cơ sờ theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Chương.
Đó lả lần đầu tiên cái tên Thẳm Cư An vang dội như sấm giật trong toàn Vĩnh Khái.
Rát nhiều người đều cười chàng trai trê xuất thân bẩn hàn, gia đinh không hẻ nói trội nảy không biết tự lượng sức. Tuy sự hấp dẫn cùa anh có thề khiến các cỏ em xinh đẹp ở quầy tiếp tân phái nghiêng ngả nhưng trước mặt một Chương Việt cao vời tựa mặt tràng thi không đảng dề nhắc đến. Mọi người xì xàm đoán xem anh quỳ gối trước Chương Việt hèn hạ