Cô vẫn nằm mộng, một giấc mộng dài vô cùng, tất cả mọi thứ trong mộng đều rải rác võ vụn như ánh điện. Tỉnh khỏi giấc mộng, chẳng còn ai ờ lại bên mình, ngoài chính cô.
Buổi sớm mai của tháng Bảy, trời sáng rất nhanh, lúc tỉnh dậy, Hướng Viễn phát hiện mình đang co ro trên một góc giường, vẫn là chiếc giường to của nhà họ Diệp, bề rộng có đến hơn hai mét, mỗi lần cô nằm một mình trên ấy, lúc nào cũng có cảm giác chiếc giường này rộng thênh thang, mà sự trống vắng ấy lại vô cùng quen thuộc như thể suốt đời suốt kiếp cô phải là như thế rồi.
Đêm qua, cô vẫn nằm mơ, một giấc mộng dài vô cùng, tất cả mọi thứ trong mộng đều rải rác vỡ vụn như ánh điện. Tỉnh khỏi giấc mộng, chẳng còn ai ở lại bên mình, ngoài chính cô.
Trợ lý gọi điện, khéo léo hỏi thăm xem hội nghị sáng nay cô có tham gia được không. Hướng Viễn biết mình dậy muộn vì bình thường vào những lúc này cô đã ngồi sau bàn làm việc rồi.
Hướng Viễn nói với trợ lý Tiểu Ngô của mình: "Sáng nay tôi sẽ đến muộn một lúc. Cô chỉ cần đặt biên bản ghi chép hội nghị lên bàn cho tôi là được".
Tiểu Ngô từ khi được Hướng Viễn tuyển vào Giang Nguyên đã bắt đầu theo sát cô, một cô bé non nớt năm nào, có thể khóc nấc lên vì một lần không trúng được thầu, nay đã kết hôn sinh con, chín chắn vững vàng, tỉ mỉ chu đáo, trở thành một trợ thủ đắc lực bên cạnh Hướng Viễn. Tiểu Ngô không hỏi nguyên nhân vì sao cô vắng mặt bởi xưa nay Hướng Viễn làm việc gì cũng có lý do của mình, nhưng Tiểu Ngô không biết rằng, hôm nay, lý do của Hướng Viễn chỉ là vì một giấc mộng quá dài.
Thế nhưng, cũng chính cuộc điện thoại này đã thức tỉnh Hướng Viễn, ai bảo cô chẳng còn gì, cô vẫn còn công việc chưa làm xong, còn có Giang Nguyên ngày một lớn mạnh. Bốn năm rồi, thời gian đã cuốn trôi đi rất nhiều thứ, cũng đã để lại rất nhiều mà "rất nhiều" này với Hướng Viễn chính là tài phú, tài phú mà cả đời này cô dùng cũng không hết.
Giang Nguyên hiện nay đã hoàn toàn thoát ly khỏi ngành khởi nghiệp ban đầu của mình là sản xuất vật liệu xây dựng, bất động sản của Giang Nguyên cũng chẳng còn xa lạ gì với người trong thành phố này. Ba năm trước, Hướng Viễn đã có được mảnh đất rẻ mạt phong thủy ác địa của công ty ôn Châu nhưng theo sự thay đổi của thành phố mảnh đất ấy cũng biến thành mảnh đất vàng dựa núi gần sông. Tất cả những thay đổi này chẳng qua là do một chiếc cầu lớn nối liền góc chết đó và thành phố phồn hoa lại với nhau. Giang Nguyên đã dựa vào tòa nhà được mệnh danh "phồn hoa tịnh thổ, đô thị tân quý" được xây dựng ở nơi này để xây dựng thương hiệu "bán đảo nhã cư", còn về việc kiếm được bao nhiêu thì ai cũng bàn ra tán vào nhưng chỉ có Hướng Viễn là rõ nhất.
Tiếp sau đó là những thử nghiệm táo bạo và thành công khiến trọng tâm toàn diện của Giang Nguyên chuyển sang lĩnh vực bất động sản. Nửa năm trước, "Quảng trường thời đại Giang Nguyên" được động thổ nằm trong trung tâm thành phố G đã khiến Giang Nguyên của Diệp gia mà Hướng Viễn luôn giữ gìn cuối cùng đã trở thành một trong những công ty bất động sản có ảnh hưởng mạnh nhất trong thành phố này. Thẩm Cư An từng có một thời gian chỉ ao ước dìm chết Giang Nguyên nay cũng trở thành bạn hợp tác với Hướng Viễn. Họ xuất hiện cùng nhau trên tạp chí bất động sản số cuối năm, bắt tay vui vẻ, một người nói đối phương là bạn đồng hành tuyệt vời nhất, một người lại khen ngợi đối phương là bạn làm ăn mang lại ích lợi nhiều nhất mà bao năm cũng khó có được. Chỉ có người tinh tế mới nhận ra, hai người họ dù có hợp tác nhiều đến mấy thì bốn năm nay, chưa bao giờ cùng ngồi xuống một chiếc bàn để dùng cơm với nhau.
về những chuyện khác, Mạc Kiến Quốc của Đỉnh Thịnh nhìn thấy "Tiểu Hướng" năm nào cũng rất lịch sự gọi "Giám đốc Hướng", Trung Kiến từng thề thốt sẽ ngăn cấm Giang Nguyên tham gia bỏ thầu nay cũng trở thành "bên B". Những công ty dược mà tự Hướng Viễn đầu tư cùng những trung tâm giải trí có cô góp vốn đều đạt được những thành công nhất định. Cô được chọn là đại biểu, ủy viên hội đồng thành phố, nhà lãnh đạo xuất sắc, ngọn cờ đầu của phụ nữ, thậm chí cô còn mua ngọn núi hoang mà năm xưa Diệp Khiên Trạch đã cầu hôn với cô ở đó, đã không còn người hứa hẹn cho cô hạnh phúc một đời nhưng một lúc nào đó, có lẽ nơi này sẽ ghi dấu lại khoảnh khắc huy hoàng hơn của Giang Nguyên... Thế sự vô thường, là ai đã nói, quả của ngày hôm nay là nhân của ngày hôm qua đã gieo xuống. Cô đã vò nát thời niên hoa đẹp nhất của mình để nắm bắt thật chặt tất cả những gì có được của ngày hôm nay. Mảnh đất cô không hề yêu thương mà bao năm nay phải vất vả dốc cạn sức lực ra vì nó, thực ra là nơi vô cùng màu mỡ, tuy hiện nay ngoài tài phú ra thì những thứ còn lại chẳng hề sinh trưởng.
Hướng Viễn, hướng đến nơi xa, từ bé, mẹ đã nói, cô nhất định sẽ đi xa hơn bất kỳ ai khác. Diệp Khiên Trạch cũng nói, thế giới của anh không ở nơi này. Cô đã đi rất xa nhưng vẫn không biết được rằng xa hơn là bao xa, thế giới của cô rốt cuộc ở nơi nào?
Hướng Viễn bây giờ đã không còn là kẻ vô danh. Thành công của cô, vụ án bắt cóc chồng và sự mất tích mịt mù đều được lưu truyền rộng rãi và thêm mắm dặm muối trong mọi ngóc ngách. Chân tướng đã không còn quan trọng, cái người ta cần chỉ là đề tài. Rất nhiều người thích chia những người giàu có thành hai phần, old money và new money. Old money là những người giàu có từ gốc, nhã nhặn, quý phái, sang trọng. New money là những người mới phất lên, phú hộ, thị dân, thế tục, tầm thường. Hướng Viễn chính là dạng thứ hai trong mắt mọi người, đặc biệt là với những người bạn cũ của Diệp gia và bạn làm ăn cũ thì điều đó càng chính xác. Đa số bọn họ là người quen cũ của Diệp Bỉnh Lâm, mà nay đã không thể sánh vai với Diệp gia, những gì có thể làm chỉ là đứng sau lưng giễu cợt châm biếm Hướng Viễn từ một con bé quê mùa đã dần dần trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Diệp.
Có người cười Hướng Viễn là một con buôn đích thực, chỉ có tiền tài mà chẳng có phẩm chất cao quý. Ngoài tiền bạc và đất đai, cô không có hứng thú gì với những trò sưu tập khác. Ngày nào cô cũng bận như chong chóng, một tuần đi làm đủ bảy ngày, sáng dậy sớm, tối thức khuya như nông dân làm ruộng, tiền kiếm ra lại chẳng có chút thời gian để tiêu dùng.
Còn có người bảo, Diệp gia cho đến dời Diệp Khiên Trạch vẫn còn có khí chất công tử quý phái. Công tử Diệp gia thích trà hiểu trà, thậm chí được xưng tụng là một cao thủ nhưng đến Hướng Viễn thì đã hoàn toàn biến vị, trà ngon thì cô có nhưng chỉ được tặng cho khách quý mang lại lợi ích cho cô, còn về bản thân mình thì quanh năm suốt tháng chỉ uống nước lọc thêm đường và cũng chỉ có thế. Lại có người bảo rằng cô tính tình cô độc, đừng nói không có bạn thân mà đến họ hàng thân thích cũng không chịu được, chẳng một ai ở cạnh: bố chồng lớn tuổi thì thà ở lại trong Phật đường. Chồng sống chết thế nào không rõ, nhưng quãng thời gian phong lưu trước đó thì ai cũng biết tường tận, ai biết được có phải là do không chịu đựng nổi cô nên mới bỏ đi hay không? Cô em chồng thì chết vì tự sát, còn cậu em chồng duy nhất thì bị cô đuổi ra khỏi nhà họ Diệp. Em ruột của cô sống nghèo khổ ra sao mà cô cũng không hỏi thăm và cả người chú ruột của chồng cô không chỉ bóng gió xa gần trước mặt người khác rằng, trong công ty cô ta cô lập mình, mấy năm nay ông ta bị ép đến nỗi gần như không có quyền lên tiếng. Căn nhà mà mấy cô em của Diệp Bỉnh Lâm ở, tuy là do Hướng Viễn tặng nhưng quyền sở hữu cô ta vẫn nắm trong tay. Khi họ hàng cần tiền tuy cô không đến nỗi từ chối nhưng nếu cần một vạn thì cô tuyệt đối không đưa thừa một xu và quy định trả tiền rất rõ ràng. Đến cả bà người ở phục vụ lâu năm trong nhà, tiền lương bao năm nay cũng chưa bao giờ được tăng, con nhà người ta không có công ăn việc làm mong Hướng Viễn tìm giúp nhưng cũng bị một lời của cô ngăn lại...
Những lời như thế, Hướng Viễn đã nghe qua rất nhiều, nhưng hiếm khi lưu tâm, chỉ có lúc khi chơi cờ, cô mới cười nói với Trương Thiên Nhiên, old money và new money, có gì phải phân biệt, dù sao cũng tốt hơn là no money.
Trương Thiên Nhiên là người Hướng Viễn rất cảm kích, nhiệt tình đối đãi với bạn bè, lúc hoạn nạn nhất đã từng đưa tay ra cho Hướng Viễn, còn về sau đó có được ghi nhận hay không thì lại là chuyện khác nhưng chí ít thì anh cũng có lòng. Mấy năm Diệp Khiên Trạch mất tích, trên pháp luật, Hướng Viễn hoàn toàn có thể khôi phục lại tự do của mình. Trương Thiên Nhiên cũng từng bóng gió xa gần rằng nếu Hướng Viễn đồng ý, họ có thể nắm tay nhau đi hết quãng đường đời còn lại nhưng Hướng Viễn cũng chỉ một lời: "Tổng giám đốc Trương, anh xứng đáng có người phụ nữ tốt hơn tôi". Đó là câu nói thường dùng nhất khi phụ nữ bày tỏ ý cự tuyệt đối phương nhưng Hướng Viễn lại nói một cách chân thành, hoàn toàn phát ra từ đáy lòng. Tổng giám đốc Trương vẫn như trước, cười và cho qua, từ đó lại làm bạn, chuyện này cũng không nhắc đến nữa.
"Ai là quý tộc? Trung Quốc bây giờ quý tộc ở đâu ra? Tính từ mấy đời trước, nhà ai mà chẳng xuất thân từ bùn đất? Tôi ghét nhất loại người khúm núm nịnh bợ trước mặt, sau lưng lại nói nhăng cuội, cô cũng đừng để tâm làm gì." Trương Thiên Nhiên đã nói với Hướng Viễn như vậy khi anh tỏ ra bất bình thay Hướng Viễn trước những điều bịa đặt về cô. Hướng Viễn có vẻ còn nghĩ thoáng hơn anh, cô nói, những người đó bàn tán cũng không phải là hoàn toàn vô lý, chí ít thì nhìn từ kết quả cũng đúng như thế thật.
Cô chưa từng phủ nhận việc mình yêu tiền như mạng sống, vất vả tạo thói quen, cũng không có vẻ an nhàn tự tại như các anh chàng công tử, điển hình là Diệp Khiên Trạch. Mà Diệp Bỉnh Lâm bao năm nay không về nhà ở. Diệp Khiên Trạch mất tích, Diệp Linh tự sát, Diệp Bỉnh Văn thất thế ở công ty... những chuyện đó đều là sự thật.
Mấy bà cô của Diệp Khiên Trạch than vãn, đã bao năm giảng dạy mà quá nghèo túng, một nhà mấy người chen chúc trong ký túc xá cho giảng viên chưa đến trăm mét vuông. Hướng Viễn không hỏi rằng, khi Diệp gia gặp nạn thì họ đã ở đâu, cho dù là một xu, một lời thăm hỏi cũng được mà cô chỉ chọn ra một trong số bất động sản của Giang Nguyên cho mỗi người một căn nhà có tầm nhìn tốt nhất, vị trí tốt nhất, phương hướng và cách bài trí tốt nhất để họ có thể ở đó an nhàn đến già. Con cái họ học hành, tìm việc, làm ăn, mỗi một khoản tiền cần đưa, cô đều chưa hề từ chối, còn về quyền sở hữu đất đai thì Hướng Viễn thật sự cảm thấy không cần thiết phải giao cho họ vì mình đưa nhà cho họ sống không phải để họ bán nhà lấy tiền.
Còn về chuyện của Hướng Dao thì Hướng Viễn hiếm khi nhắc đến với người khác, máu mủ thân thích duy nhất trên thế gian này cũng là tâm bệnh không thể nào chữa khỏi của cô. Sau khi Diệp Khiên Trạch xảy ra chuyện, Hướng Dao luôn xuất hiện bên Hướng Viễn, có lẽ do kiểu sống của hai chị em mười mấy năm đã hình thành gốc rễ nên Hướng Dao lúc ấy vẫn không nói được câu gì tốt đẹp. Hướng Viễn cũng biết, cô em gái này có lẽ không có ý xấu đó, đó chỉ là cách cô bày tỏ sự quan tâm nhưng khi ấy tâm trạng Hướng Viễn rất xấu nên không còn sức đâu để ứng phó với kiểu quan tâm đó. Hơn nữa, cô đã sợ đám mây đen rủi ro luôn vây quanh mình, cảm thấy Hướng Dao gần cô quá cũng không tốt nên đã để Hướng Dao rời xa mình.
Với tính cách của Hướng Dao thì sau khi bỏ đi sẽ không quay trở lại. Mấy năm nay cô và Đằng Tuấn chia tay rồi lại quay lại nhưng cuối cùng vẫn