"Anh biết nhưng anh không thể bỏ đứa bé lại trên lầu được, nó không đợi được đến khi xe cứu hỏa tới."
"Không được, Diệp Quân, không được, anh không được đi", Hướng Viễn khóc thành tiếng. Đứa trẻ vẫn còn bị nhốt trên lầu, điều đó đã đủ khiến cồ tuyệt vọng rồi, nếu Diệp Quân cũng lao vào theo thì chẳng khác nào đẩy cô vào đường cùng. Cô bất chấp tất cả níu lấy Diệp Quân: "Anh đi như vậy là tự tìm cái chết đấy, anh có biết không?".
Diệp Quân lúc này lại tỏ ra bình tĩnh hơn Hướng Viễn: "Anh không thể bất lực nhìn đứa bé xảy ra chuyện, anh sẽ đưa nó ra ngoài, em đợi anh".
"Diệp Quân!"
Rốt cuộc Hướng Viễn cũng không thắng được cậu. Cậu hất mạnh tay ra khiến Hướng Viễn loạng choạng lùi lại mấy bước. Bóng Diệp Quân lập tức mất hút sau cánh cổng dì Dương vừa chạy ra lúc nãy.
Từng đạt khói nóng cuồn cuộn xộc ra ngoài, Hướng Viễn không rõ trên mặt cồ lúc này là mồ hồi hay nước mắt. Diệp Quân không nghe thấy tiếng cô, thậm chí cô cũng không nhớ rõ lúc ấy cô có phát ra âm thanh nào không, chỉ nhớ ở khung cửa sổ tầng hai, trong khói lửa ngùn ngụt, một gương mặt phụ nữ trăng bệch lướt qua, gương mát ây thậm chí còn hiện lên nét cười kỳ dị.
Đó là cảnh tượng cuối cùng còn sót trong ký ức Hướng Viễn ngày hôm ấy.
Cồ đã nhận ra gương mặt đó - Viên Tú!
Bất chấp nỗ lực ngăn chặn của nhân viên cứu hỏa, ngôi nhà cũ của Diệp gia vẫn bị thiêu rụi hoàn toàn trong trận cháy lớn. Ngọn lửa ấy quá hung hãn, công an đã tìm ra dấu vết còn lại của thùng dầu đã bị đốt ra tro và cùng tàn rụi theo ngồi nhà cũ kĩ này còn có một thi thể phụ nữ cháy đen.
Hướng Viễn chưa bao giờ yêu ngồi nhà này, nó cũng lạnh lùng như những ký ức của cồ khi sống ở đây nhưng khi nó bị hủy diệt bằng một cách thức tuyệt tình nhất ngay trước mặt cô, trái tim cô bỗng thấy trống rỗng, bên trong, ngoài đám tàn tro còn lưu lại thì chẳng còn chút gì...
Cồ ngồi bên trong phòng cách ly của khoa điều trị những vết thương do bỏng, nhìn Diệp Quân bị quấn băng trắng xóa. Diệp Quân không nuốt lời, dưới sự giúp đỡ của nhân viên cứu hỏa, cậu đã quay trở về bên Hướng Viễn cùng đứa bé nhưng đồng thời, cái mà cậu mang về còn là những vết thương nghiêm trọng độ hai lên đến sáu mươi lăm phần trăm diện tích cơ thể. Bác sĩ nói, so với những vết bỏng trên người cậu, điều đáng lo ngại hơn là đường hồ hấp, vết thương ở phải và trạng thái trúng độc do hít phải quá nhiều khói, nếu không cẩn thận sẽ chết vì ngạt thở và nhiễm trùng. Từ khi cậu được đưa vào bệnh viện, tất cả bác sĩ, y tá của khoa đều được điều động đến, bệnh viện tả chức hội chẩn với những chuyên gia đầu ngành. Suốt hai mươi ba tiếng đồng hồ phẫu thuật cấp cứu, mới kéo được tính mạng cậu ra khỏi bàn tay tử thần nhưng cậu vẫn chưa tỉnh, cũng chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm và nhiễm trùng, lúc nào cũng có thể chết vì những bệnh nhỏ nhặt nhất.
Hướng Viễn đã từng trách Diệp Quân, cậu biết rõ lao vào đó là ngu ngốc mà vẫn bỏ lại cồ một mình ở bên ngoài nhưng cậu liều mạng như thế là vì điều gì thì Hướng Viễn lại hiểu rõ. Diệp Quân luôn cảm thấy mình đã Mắc nợ Hướng Dao một sinh mạng, nêu cậu cứ đứng nhìn đứa bé bị thiêu thành tro bụi, có lẽ cả quãng đời về sau của cậu cũng không dễ chịu bằng nằm trên giường hô hấp khó khăn như lúc này.
Báo ứng là gì? Hướng Viễn chưa bao giờ sợ hãi nhưng cô không ngờ báo ứng lại áp xuống Diệp Quân, đó mới là sự tàn nhẫn, độc ác của báo ứng. Cô đã hủy hoại đứa con của Viên Tú, Viên Tú trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần đã trả lại cồ một trận cháy tàn phá dữ dội. Nhất định Viên Tú hiểu lầm đứa bé là cốt nhục của Hướng Viễn nên mới liều mạng để báo thù một cách điên cuồng như vậy. Một trả một, nhân quả tuần hoàn nhưng tất cả tội nghiệp đều do cô gieo xuống, tại sao không để cồ tự trả?
Đêm về khuya, tiếng máy đo nhịp tim trong phòng bệnh vẫn vang lên những âm thanh máy móc và lạnh lùng. Gió thổi rơi một chiếc lá cây bên ngoài cửa sổ, phiến lá to bằng bàn tay, màu sắc vàng vọt khô héo, rơi độp vào cửa kính, vang lên một tiếng khô khốc, trong tích tắc không biết bị cuốn bay về đâu.
Trước kia Diệp Quân từng nói, lá rơi thật đáng thương, thời gian đã đến, dù nó có lưu luyến cây đến nhường nào cũng đành phải đi.
Hướng Viễn khi đó đã nói, đáng thương nhất không phải là lá mà là cành cây bị bỏ ở lại. Lá đã đi rồi, nó có chốn quay về, nhưng cành cây khô kia phải nhìn những bộ phận đã từng thuộc về mình bỏ đi từng chiếc, từng chiếc một, cuối cùng chẳng còn lại gì nhưng nó vẫn phải trơ khấc ra ở đó, luôn luồn ở đó.
Khi nhân viên cứu hỏa phát hiện ra Diệp Quân, cậu đã hôn mê nhưng vẫn ôm chặt đứa bé trong lòng. Hướng Viễn mong cậu mãi mãi không biết được, rằng trước khi nhân viên cứu hỏa áp đến, đứa bé yếu ớt đã ngạt thở mà chết. Đứa bé đáng thương, Dư Sinh của cô đã đi rồi.
Hướng Viễn vô tình nhìn thấy ống tay áo của mình, để có thể đến gần Diệp Quân, cô đã mặc bộ quần áo chống lây nhiễm virus. Bộ y phục màu trắng, bức tường màu trắng, trần nhà màu trắng, Diệp Quân nằm trên giường bệnh cũng màu trắng... Cô bắt đầu thấy cảnh tượng này quen đến lạ lùng, cùng giống giấc mơ cô đã từng thấy bao lần. Người phụ nữ không rõ mặt trong giấc mơ mặc toàn màu trắng, ngồi ở một nơi trắng mênh mang, ngoài màu trắng ra thì không còn gì cả. Mỗi lần tỉnh dậy khỏi giấc mơ, trái tim Hướng Viễn luôn cảm thấy hoang hoải vồ cùng, thế nhưng cồ chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ ấy lại chính là cồ.
Lão giang hồ lừa gạt kia lúc nào cũng nói dối nhưng duy có một câu lão nói đúng, kiếp này của cồ có đủ phú quý vinh hoa, nhưng những người cô yêu thương sẽ lần lượt bỏ đi hết.
Lúc này, Hướng Viễn mới nhớ đến di động của mình, trong đó vẫn còn tin nhắn Diệp Quân gửi mà cô vẫn chưa kịp đọc.
Diệp Quân nói: "Em có biết không, cái đêm mà anh cả cầu hôn với em, một mình anh đã đi ngắm mặt trời mọc. Trời sáng và có một trận mưa, mặt trời không xuất hiện, anh đã ngồi trên xe khóc rất to. Hướng Viễn, anh muốn biết rốt cuộc em có từng yêu anh không?".
Hướng Viễn gập điện thoại lại, chậm rãi quỳ gối xuống nền nhà lạnh băng, quỳ trước thần thánh mà cô chưa bao giờ tin, nắm chặt mặt Quan Âm đứt cồ tìm thấy trong túi áo ngoài của Diệp Quân, lần đầu tiên trong đời cồ thành tâm van cầu sự thương xót của trời xanh.
Cô không biết mình đã giữ tư thế đó bao lâu, cho đến khi chiếc máy đo nhịp tim bên giường Diệp Quân xuất hiện đường sóng lạ. Bác sĩ trực ban bên ấy nhận được tín hiệu, tiếng bước chân vội vã chạy đến mỗi lúc một gần.
Trước khi họ kịp đến, Hướng Viễn quỳ bên giường nói với người nằm trên đó bằng giọng nói dịu dàng nhất: "Nhìn kìa, trời sắp sáng rồi, chúng ta cùng đi ngắm mặt trời mọc nhé".
(đúng là ngốc mà Y.Y)
----- HẾT ------
Ngoại truyện: Tôi rất hạnh phúc
Tiếng đàn dìu dặt xa vời, lấp đầy buổi chiều yên tĩnh
Trong cơn mưa em là người đang liều mạng bơi
Xõa tung mái tóc bơi về phía anh
Chỉ để hái một cành sen, một cành sen trắng
Bơi qua cả một ngày hè
"Hồi hoàn khúc"
Chương Việt quen biết rất nhiều người, những người ấy đã đến "Tả Ngạn" của cô rồi lại đi, đi rồi lại đến, người thú vị cũng không phải hiếm. Có lẽ bản thân "Tả Ngạn" chính là một nơi vồ cùng cảm tính, người lạnh lùng cứng nhắc đến đâu khi ngồi dưới ánh đèn màu của nó, trái tim cũng sẽ có vài phần mềm yếu. Chương Việt luồn thích hỏi họ cùng một câu: Nếu như bạn không đợi được hạnh phúc bạn cần thì sẽ làm thế nào? Đương nhiên, những người khác nhau có những câu trả lời khác nhau, có lúc họ ngậm chặt miệng không chịu đáp nhưng Chương Việt đều biết cả.
Có người cứng nhắc cố chấp, đi thì có vẻ rất kiên quyết nhưng thực ra chỉ là đảo vòng vòng tại chỗ, đi một vòng, lại một vòng, kết quả vẫn sẽ đứng tại chỗ ban đầu.
Có người tìm kiếm khắp nơi không hề có mục đíc, trong quá trình kiếm tìm, đi mãi đi mãi, đi đến nỗi quên mất cái mình cần ban đầu mà đã dựa vào một bờ vai khác.
Có người biết rõ không thể tìm được, đâm đến toạc đầu mà còn cười nói, ít ra thì hoa máu rất rực rỡ.
Có người chọn cao chạy xa bay, nhìn thì có vẻ dũng cảm nhất nhưng thực ra chỉ là sợ không có được hạnh phúc mình cần nên đã thuyết phục bản thân, vờ như chẳng yêu gì cả.
Có người hủy diệt người mình không thể có được, lại có người hủy diệt chính bản thân mình vì không có được người ấy...
Chương Việt thường nghĩ rằng, mình thuộc loại nào và Thẩm Cư An thuộc loại nào?
Cô luôn cho rằng mình thông minh nhưng với vấn đề này, cồ chưa bao giờ hiểu rõ.
Có một loài hoa nở rất sớm, rất rực rỡ, nhưng lại tàn rất muộn, Chương Việt rất giống nó. Cồ trưởng thành sớm, hơn nữa bắt đầu từ giây phút nở rộ đã hưởng thụ mùa hoa đẹp nhất. Là thiên kim tiểu thư của Vĩnh Khải, con gái duy nhất của Chương Tấn Manh, Chương Việt chưa bao giờ thiếu thốn tình yêu, huống hồ cồ luồn là đoa hoa nổi bật nhất trên cành. Năm mười một tuổi, cô đã có cậu bạn trai đầu tiên. Cậu nhóc ấy thông minh và đẹp trai, họ đã nắm tay nhau bước qua những năm tháng ngây thơ đẹp đẽ nhất, nhưng cuối cùng thì mỗi người lại đi một nơi. Rất nhiều năm sau đó, Chương Việt bất ngờ gặp lại cậu nhóc ấy trên đường phố Melbourne, cậu đã là một ồng bố của ba đứa con, dáng người đã hơi phát tướng, để một chòm râu nhỏ nhưng họ vẫn nhận ra nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ nhìn nhau và cười, cùng đến một quán rượu nhỏ bên đường uống đến khi say ngất ngưởng.
Thực ra sau tình yêu đầu, bên cạnh Chương Việt chưa bao giờ thiếu bạn trai. Cô lớn lên ở nước ngoài, những người đàn ông cô từng yêu thích, hoặc dịu dàng, hoặc nhiệt tình, hoặc thông minh, hoặc hài hước, đều có những nét đáng yêu tương đồng. Với mỗi một mối tình, cô đều toàn tâm toàn ý, yêu nhiệt tình như lửa, sau đó bình thản hữu nghị chào từ biệt nhau. Sau khi chia tay, đại đa số bạn trai cũ đều trở thành bạn của cồ, khi gặp nhau còn có thề cùng uống rượu. Cô đã cùng họ chia sẻ mùa đẹp nhất, ai cũng yêu đoa hoa hồng mỹ lệ ấy nhưng không một ai có thể hái được cồ. về sau, họ hoặc tàn lụi hoặc héo ùa thì cô lại nổ rộ đến bất thường - cho đến khi cồ gặp được bàn tay lưu luyến nhưng lại dễ dàng bỏ rơi cô lại.
Lần đầu Chương Việt gặp Thẩm Cư An là năm cồ hai mươi hai tuổi. Khi đó, cồ trở về nước thăm ông bố Chương Tấn Manh vồ cùng bận rộn của mình. Lúc đó, bạn trai cồ là Julier, một chàng trai người Pháp, mắt xám, tóc nâu rát đẹp. Họ đang lúc khắng khít như keo sơn, trong nửa tháng gần như đã đi đến những hang cùng ngõ hẹp đáng đi nhất của thành phố này. vốn những tháng ngày vui vẻ đã có thể kéo dài nhưng nhà Julier gọi điện đến, mẹ anh ta gặp tai nạn xe cộ phải nhập viện.
Julier sinh ra trong một gia đình có tiếng về ngành Luật ở thành phố Lyon nhưng lại nối loạn thoát ly, lang thang đến Paris học hội họa, do đó mới quen với Chương Việt. Anh bỗng cảm thấy tâm đầu ý hợp, chỉ hận là gặp nhau quá muộn, một người vốn không tin vào cái gì lâu bền lại chỉ trời thề nguyền muốn cùng đoa hồng phương Đông của anh lãng mạn suốt đời. Mẹ anh gặp tai nạn nên anh đành về nước, Chương Việt vừa về nước chưa bao lâu, vẫn chưa trò chuyện được nhiều với cha mình nên đôi tình nhân nhỏ ấy đành lưu luyến từ biệt.
Hôm ấy vừa đổ một trận mưa to, Chương Việt lấy xe t