Trạch tuy luôn hờ hững với việc kinh doanh nhưng anh cũng là người sáng suốt nên trong lòng anh biết rõ hiện trạng của Giang Nguyên. Tuy nhiên, biết rõ là một chuyện, bị chú của mình phủ định thành tích của cha trước mặt bàn dân thiên hạ lại là chuyện khác. Hướng Viễn ngồi ở một góc rất khuất trong phòng họp, thấy Diệp Khiên Trạch mím chặt môi, gương mặt lạnh lẽo ngồi ở vị trí của mình, trong tay đang xoay cây bút ký tên màu đen, cô biết trong lòng anh chắc chắn nhấp nhổm không yên, anh càng rối loạn thì cây bút trong tay xoay càng nhanh. Tuy lời của Diệp Bỉnh Văn sắc nhọn nhưng từng câu chữ đều là thật, Diệp Khiên Trạch lúc này cho dù có vỗ bàn đứng dậy thì cũng có ý nghĩa gì ?
Diệp Bỉnh Văn dựa vào báo cáo trình bày thu chi và lượng tiêu thụ giảm mạnh của phòng tài vụ đưa ra, đã chỉ rõ rằng nhân viên kinh doanh của bộ phận thị trường toàn bộ đều không có đầu óc. Sếp trên của Hướng Viễn – người đàn ông trung niên xuất thân là thầy giáo dậy Triết trong trường - đang ngồi một bên vâng vâng dạ dạ, mồ hôi tuôn đầm đìa. Sau cuộc họp ông ta mở một cuộc họp nhỏ của các quản lý khu vực trong bộ phận, khổ sở bàn bạc đối sách, yêu cầu tổng kết không đủ thì phải ký mượn tiền. Các quản lý khu vực đều bàn luận xôn xao, lúc đến lượt Hướng Viễn, cô chỉ nói một câu : « Mượn tiền gì, mượn năm mươi vạn đi thua bạc ? »
Diệp Bỉnh Văn ngoài chức vụ giám đốc tài chính của Giang Nguyên ra còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Quảng Lợi – một công ty đầu tư dưới trướng. Năm mươi vạn ấy đã không còn là bí mật ở Giang Nguyên, người lén lút bàn tán rất nhiều, song một người mới đến, lời nói hành động luôn thận trọng như Hướng Viễn lại thong thả thốt ra một câu như vậy vẫn khiến sếp cô hốt hoảng khiếp đảm, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn chảy. Ông ta lờ mờ biết được quan hệ giữa Hướng Viễn và Diệp gia rất tốt nhưng cụ thể thế nào thì lại không rõ. Bình thường luôn khách sáo với nhau nên lúc này cũng không tiện lên tiếng, chỉ có nước trợn tròn hai mắt.
Chưa đến nửa ngày, Hướng Viễn đã được « triệu tập » lên văn phòng của Giám đốc Tài chính. Cách một chiếc bàn to nặng, Diệp Bỉnh Văn ngồi ở một góc tối cười lạnh lẽo với cô.
« Tôi tưởng cô không nói năng gì thật, thì ra chỉ thế mà thôi. »
Hướng Viễn cười khách sáo đáp lại : « Đâu có, tôi chẳng qua chỉ nhìn việc nói việc thôi. » Cô nghĩ thầm, tốc độ lan truyền thông tin trong Giang Nguyên còn nhanh hơn cô tưởng tượng nhiều.
Đôi môi Diệp Bỉnh Văn lại nhếch lên thành một đường cong : « Người đáng sợ nhất là người tự đánh giá mình quá cao. Cô không tán đồng hành động của tôi thì làm được gì ? Đảo ngược tình thế ? Cứu vớt Giang Nguyên ra khỏi nguy hiểm bằng việc làm chính nghĩa như nữ siêu nhân ? »
« Không, tôi chỉ đứng trên lập trường của kẻ sinh sau đẻ muộn thật lòng muốn học hỏi giám đốc Diệp. Nghe nói lễ giao lưu trong ngành kiến trúc cuối tháng này sẽ tổ chức ở Côn Minh, trong tay ngài chẳng phải có một tấm vé mời vào cửa đó sao ? Lần này định đánh bạc bao nhiêu đây ? Biết đâu lại có thể thắng được đơn đặt hàng cho nửa năm sau cũng không biết chừng. »
Diệp Bỉnh Văn không cười nữa. Ông ta là một người đàn ông rất đẹp trai nhưng trái tim đã phủ đầy rêu xanh ưa mát ghét nắng. Cảnh hỗn loạn trong đêm sinh nhật thoáng lướt qua mắt nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế.
« Tốt thôi, chi bằng tôi đưa cô tấm vé đó. Để xem cô có thể mang về cho ông anh đáng thương đang nằm trên giường bệnh của tôi những gì ? »
Hướng Viễn vui vẻ nhận lấy : « Nếu Giám đốc Diệp đã sắp xếp như thế thì tôi cung kính chi bằng tuân mệnh. »
Diệp Bỉnh Văn trầm tư quan sát cô rất lâu rồi từ tốn mở ngăn kéo hộc bàn, lấy ra tấm vé tham gia, chậm rãi đẩy đến trước mặt cô.
« Tóm lại cô muốn gì ? » Lần đầu tiên ông ta lộ vẻ ngờ vực với cô gái trẻ tuổi này.
Diệp Bỉnh Văn nhìn theo cô, khẽ bổ sung thêm : « Đi Vân Nam, có thể. Có điều tôi phải nhắc nhở cô rằng, trước khi người tiền nhiệm của cô từ chức, phí công tác năm nay của khu Tây Nam chỉ còn bốn nghìn tệ. Chúc hành trình đi về phía Nam của cô vui vẻ. »
Hôm ấy, sau khi rời khỏi văn phòng của Diệp Bỉnh Văn, Hướng Viễn đi thẳng tới Phòng Tài vụ lấy không sót một xu phí công tác của cô. Nghe nói phải đi công tác, cô bé tiếp tân đã quen việc hỏi cô có cần đặt vé máy bay không khiến cô như thể nghe được một câu chuyện tiếu lâm tuyệt diệu. Cuối cùng vé đã được đặt, tàu nhanh giá vé rẻ nhất, cũng may vẫn còn ghế cứng.
Từ thành phố G đến Côn Minh, buổi trưa xuất phát thì hôm sau sẽ tới, còn cách ngày báo cáo hội nghị hai ngày, không thể đi quá sớm nhưng cũng không thể về quá muộn. Hướng Viễn về đến nhà vào buổi tối, hành lý đơn giản gọn nhẹ đến mức không cần sắp xếp. Cô nhớ đến người tiền nhiệm của mình, chế độ cho nhân viên kinh doanh đi thực tế thị trường, phí công tác một năm cho khu Tay Nam tổng cộng một vạn tám, tám tháng trước người tiền nhiệm của cô đã tiêu sạch một vạn tư. Số tiền thu lại của các thị trường Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên và Trùng Khánh cả năm chỉ có chín nghìn tệ, nếu đó là sự thật thì quản lý kinh doanh khu Tây Nam, người tiền nhiệm mà cô chưa hân hạnh được biết mặt, cũng xem như là « có tài ». Cô ngồi nhìn từng tờ tiền vừa lấy từ tay của phòng Tài vụ chiều nay dưới ánh đèn điện, đã qua máy đếm tiền nhưng qua tay mình mới là thật.
Đếm đến tờ thứ ba mươi bảy, di động của cô báo có cuộc gọi của Diệp Khiên Trạch. Cuộc đối thoại về cốc nước ngoài phòng bệnh chú Diệp hôm ấy, có lẽ đã bày tỏ quá rõ ràng, khiến hai người đã quen nhau cả đời bỗng thấy ý nguội tâm lạnh với sự lựa chọn của đối phương. Bởi vậy khi Hướng Viễn nhận lời Diệp Bỉnh Lâm vào Giang Nguyên, tình bạn ngày cũ đã trở thành tình dộng nghiệp, sớm chiều gặp mặt nhưng thái độ lại không quá nhiệt tình. Nghĩ lại cũng đúng, năm người nhà trong nhà Diệp Khiên Trạch, ngoài Diệp Quân ra, những người còn lại đều bệnh tật, đau yếu, công ty cả một đống việc, anh như bị ép phải chịu một gánh nặng đi trên con đường mình không tình nguyện, cô lại lần đầu thay đổi hoàn cảnh, phải e dè từng ly từng tí, hôm nào cũng có việc chưa làm hết nên việc liên lạc riêng tư mỗi lúc một thưa là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng đêm nay anh lại nói đầu dây bên kia : « Tôi đang đứng ngoài của, Hướng Viễn. »
Hướng Viễn đặt tiền xuống ra mở cửa. Anh không ngờ nơi cô ở lại đơn giản quá mức như vậy, chỉ một chiếc ghế một chiếc giường. Thấy Hướng Viễn ở nhà một mình nên anh có vẻ e dè nhưng cô chỉ cười nói : « Dì chủ nhà đi nước ngoài cũng được một thời gian rồi, vả lại, bây giờ rất ít người cho rằng tất cả cô nam quả nữ đều như lửa gần rơm lắm. »
Diệp Khiên Trạch cười điềm tĩnh : « Tôi thì không sao. Cậu là con gái, ở bên ngoài phải cẩn thận chút là tốt nhất. »
Hướng Viễn hiểu ý tốt của anh nên cũng lười không tranh luận, quay người tìm cốc nước. « Cậu cứ ngồi đi, tôi rót cho cậu cốc nước. Cốc Diệp Quân hay dùng không sao chứ ? »
Diệp Khiên Trạch khẽ đẩy chiếc cốc trong tay Hướng Viễn ra : « Không cần đâu, Hướng Viễn. »
Anh đặt vào tay cô một chiếc phong bì : « Cầm đi, đi xa sẽ có lúc cần dùng đến tiền. »
Hướng Viễn khẽ huýt sáo một tiếng, ấn vào chiếc phong bì chưa mở ra trên tay mình : « Cậu mang hết cả phí chiêu đãi cho năm sau đến đây à ? »
Anh nói : « Chuyện đi Côn Minh tôi đã nghe rồi, bốn nghìn tệ không làm gì nổi, đừng để mình vất vả một phen mà lại phí công đi. Vốn nên nói cho chú Hai biết, như vậy rõ ràng là làm khó người ta, chỉ tiếc là mấy hôm nay tình trạng bố tôi không ổn lắm, nên tôi không muốn cậu lo nghĩ những chuyện đó. Cậu cứ cầm trước đi, nếu cần gì thì nói tôi biết. »
Hướng Viễn cười dúi tiền vào lòng Diệp Khiên Trạch : « Không cần phải như thế, nếu một hai vạn thì tôi cũng có nhưng công ra công, tư ra tư, chỉ đi công tác, không có lý do phải dùng tiền trong túi mình. Hơn nữa, cậu cho tôi thế này, xem như tôi nợ cậu, hay là nợ công ty đây ? »
« Cậu có cần phải rạch ròi với tôi thế không ? », Diệp Khiên Trạch thở dài.
« Anh em ruột còn phải tính toán rõ, huống hồ là chúng ta ? »
« Cái cậu này… ! »
Không biết vì sao, vẻ khiển trách bất lực của Diệp Khiên Trạch khiến Hướng Viễn cảm thấy một thoáng vui trong lòng, rõ ràng hơn cả là niềm vui khi cô nhìn thấy tiền.
« Nếu cậu đã biết thế thì không cần nói nhiều nữa. Khiên Trạch, tôi rất cảm kích ý tốt của cậu. »
« Tôi đến không phải để nghe cậu cảm ơn. Hội nghị ở Côn Minh lần này quy cách cao, những người đi đều có chức vụ, đám người ấy tôi biết, muốn tiếp cận họ không phải là dễ, không có tiền càng khó làm gì được. Tôi… lo cho cậu. »
Hướng Viễn cúi đầu uống một ngụm nước rồi mỉm cười : « Sao tôi lại dùng chiếc cốc này nhỉ ? »
« A Quân giờ có hay đến đây không ? » Anh nói rồi bổ sung thêm một câu : « Nó bây giờ ngoài bệnh viện thăm bố ra thì cũng ít về nhà lắm. nhưng cũng phải, gia đình tôi bây giờ đã thành ra thế này, không muốn về cũng là bình thường. »
« Nó còn trẻ con mà, không suy nghĩ nhiều như cậu đâu. »
« Trẻ con à ? Chúng ta mỗi năm đều thêm một tuổi, nó cũng trưởng thành rồi, nói chuyện với tôi cũng ra vẻ người lớn lắm… A Quân, nó may mắn hơn tôi, cũng hiểu rõ bản thân hơn tôi. »
Hướng Viễn liếc nhìn anh một cái, cười đẩy anh ra ngoài : « Về đi, đừng nhắc chuyện tôi đang già nữa. »
Anh cố chấp không để cô tiễn, hai người chào tạm biệt ở cửa, Hướng Viễn đóng cửa lại rồi lặng lẽ cầm chiếc cốc đứng dưới ánh đèn. Mấy giây sau, cô khẽ khàng mở cửa, như cảm nhận được động tĩnh của cô, Diệp Khiên Trạch khi ấy mới chỉ vừa đi đến đoạn đầu hành lang vội quay lại nhìn, hai người cách nhau hai đầu yên lặng, như đều cho rằng người kia có điều muốn nói nhưng bản thân lại không thể mở lời.
Mấy năm nay, họ nghĩ đến những chuyện khác nhau, nói những lời khác nhau, trái tim cũng ở hai bên bờ khác nhau, chỉ có ký ức là không nở bỏ đi, vẫn lặng lẽ nhìn về phía nhau trong do dự.
Ánh đèn cảm ứng bên ngoài sáng rồi lại tắt.
« Ngủ ngon ! », Hướng Viễn bình thản phá vỡ sự im lặng.