Mặc định là vào một lúc thích hợp nào đó, anh đã nhặt chiếc bình không biết là phúc hay là hoạ ấy lên, còn cô đã tình nguyện hứa hẹn sẽ thực hiện ba nguyện vọng của anh.
Đánh máy: snow_angel1410 TVE
May mắn là xe cấp cứu đến kịp, ngoài Diệp Linh và một bà cô ở lại nhà chăm sóc cho bà Diệp đang gần như phát điên thì những người khác đều theo đến bệnh viện. Qua đợt cấp cứu, bác sĩ chuẩn đoán Diệp Bỉnh Lâm bị đột quỵ do xuất huyết não ở mức độ nhẹ, cũng may là cấp cứu kịp thời, chưa bị máu chảy ra làm nghẽn não nên mới còn một con đường sống nhưng di chứng thì khó tránh khỏi. Tức là cho dù thoát khỏi nguy hiểm, song muốn hồi phục sinh hoạt bình thường như trước cũng cần một thời gian tương đối dài. Hơn nữa với tình trạng hiện nay của ông thì khả năng tái phát là rất cao. Bác sĩ kiến nghị nên chăm sóc kỹ lưỡng, từ nay về sau không được làm ông xúc động mạnh, cũng không được để ông làm việc cực nhọc.
Trợ lý và tài xế của Diệp Bỉnh Lâm nghe tin rồi vội chạy đến, thủ tục nhập việc khá suôn sẻ. Diệp Binh Văn ở lại với hai anh em Diệp Khiên Trạch, chờ ngoài phòng cấp cứu rất lâu, sau khi đèn đỏ của phòng cấp cứu tắt rồi, ông ta lại phủi quần đứng dậy.
“Chú… chú thấy hay là chú về trước, lúc này mà anh ấy tỉnh dậy thấy chú chắc không phải là chuyện tốt. Khiên Trạch, xin lỗi, vất vả cho cháu rồi”, ông ta khẽ vỗ lên vai Khiên Trạch. Hướng Viễn khi ấy đang cầm hai cốc trà nóng bước đến, nhìn thấy rõ sự căm ghét cố gắng kiềm chế trong mắt Diệp Khiên Trạch.
Diệp Bỉnh Văn đi qua Hướng Viễn như không nhìn thấy cô nhưng không biết ông ta nghĩ gì liền quay lại, nghiêng người thì thầm bên tai cô: “Trong lòng vui lắm hả? Đây chẳng phải là cơ hội mà cô vẫn chờ đợi bấy lâu đó sao?”.
“Nhờ phúc của chú.”
Hướng Viễn ngồi xuống giữa Diệp Khiên Trạch và Diệp Quân, đưa hai cốc trà nóng cho hai anh em. Diệp Quân lặng thinh đón lấy, ôm chiếc cốc dùng một lần bằng cả hai tay, nôn nóng muốn hít hà hơi ấm của nó.
Diệp Khiên Trạch nói: “Cám ơn cậu, Hướng Viễn”.
Hướng Viễn quay lại nhìn anh, hơi nóng của cốc trà khiến người gần ngay trong gang tấc ấy cũng có vẻ mơ hồ như sương khói, rồi nói: “Cảm ơn tôi để làm gì? Trà do trợ lý Lý mua mà. Chú ấy bảo tôi nói với cậu, chú phải quay về trước để xử lý một số chuyện. Lần này chú Diệp bệnh, các cậu đều vất vả”.
Diệp Khiên Trạch như không nghe thấy: “Thật đấy, Hướng Viễn, cũng may có cậu ở đó. Không biết tại sao mà cậu luôn xuất hiện vào lúc tôi thê thảm nhất?”.
“Vậy á?” Hướng Viễn dựa mạnh vào lưng ghế tựa nói: “Cậu nói xem đây là may mắn hay là bất hạnh của tôi?”.
“Ít nhất có người bạn như cậu là phúc phận tôi tu được. Không rõ vì sao mỗi lần cậu đến, tôi thấy yên ổn hơn nhiều. Lần này nếu bố tôi vượt qua cửa ải này một cách suôn sẻ, có được xem là chiếc bình quý của vua Solomon đã thực hiện nguyện vọng thứ hai của tôi không?”
Hướng Viễn nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Diệp Quân rồi cười nói: “Khiên Trạch, chú Diệp nhất định sẽ khoẻ mà. Chú không sao là do chú may mắn chứ không phải do tôi. Đừng dễ dàng phung phí nguyện vọng của mình, rồi sẽ có ngày dùng hết nó. Lần này không tính”.
Diệp Quân nãy giờ im lặng, bỗng chen vào một câu: “Chị Hướng Viễn, chị đưa bọn em mỗi người một cốc trà, vậy chị uống gì?”.
“Ừm, chị bảo với trợ lý Lý là không cần rồi. Hai người uống đi, chị không khát”.
“Trợ lý Lý không biết chị không uống trà. Để em đi mua nước cho chị.”
“Không cần đâu, sao lại phải phiền hà thế, Diệp Quân, em ngồi xuống đi, bố em sắp ra khỏi phòng cấp cứu rồi đấy.”
“Em về ngay mà chị đợi một lát”, Diệp Quân mím môi một cách nghiêm túc. Cậu sắp cao hơn anh mình rồi nhưng tính khí trẻ con cố chấp thì không thay đổi chút nào.
“Cậu nhóc này”, Hướng Viễn lắc đầu, nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Đèn đã tắt nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh.
Không biết vì sao mà lúc Diệp Quân có ở đây, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch lại có thể chuyện trò với nhau, khi Diệp Quân đi rồi, chỉ còn lại hai người, không khí trong thoáng chốc trở nên trầm hẳn. Họ đã không ngồi riêng với nhau bao lâu rồi? Lần trước đó xa vời đến nỗi như ở một khoảng không gian khác. Diệp Quân là một bức màn vô hình ngăn giữa hai người họ, gỡ bỏ lớp màn này rồi, họ mới ngửi thấy mùi vị ủ mốc của tình bạn lâu năm này.
“Hướng Viễn, cậu ở Vĩnh Khải, vẫn ổn chứ?” Mỗi một giây im lặng đều tỏ ra dài dằng dặc, cuối cùng anh cũng tìm ra một câu mở đầu an toàn.
Hướng Viễn lại trả lời một câu chẳng ăn nhập: “Xem ra cậu vẫn không muốn nói tôi biết là cậu muốn bảo vệ ai?”.
Khiên Trạch sững sờ, sau đó hơi nhíu mày lại: “Không có chuyện đó đâu”.
“Ha ha”, Hướng Viễn dụi mắt cười nói, “tôi không biết cậu có thể thuyết phục bố mình được không nhưng theo tôi thấy thì lời nói dối của cậu khó nghe quá. Mộc mà do cậu lấy, đúng là chuyện buồn cười. Nếu tôi đoán không sai, thì cũng không phải là do Diệp Linh chứ, cả A Quân càng không thể là…”.
“Đừng đoán nữa!” Hành lang vắng vẻ, một câu nói với ngữ điệu hơi cao sẽ có tiếng vọng lại, anh lập tức hạ giọng xuống như đang van nài: “Đừng đoán nữa, Hướng Viễn, tôi không thong minh bằng cậu nên không che giấu được, nhưng nếu có thể nói thì tại sao tôi lại khôn nói cho cậu biết chứ? Người xuất gia có bài kinh khó tụng, tôi cũng có nỗi khổ của mình, cứ xem như cậu chẳng thấy gì hết, bỏ qua lần này đi”.
Hướng Viễn gật đầu: “Tôi không nên lo chuyện bao đồng nhưng cậu thấy lúc này mà đi bịt mắt người ta thì có ý nghĩa ư? Cậu gánh vác nổi trong bao lâu đây?”.
Anh cụp mắt xuống không nói gì, lúc ngẩng lên nhìn Hướng Viễn thì gương mặt đã trở nên thản nhiên: “Hướng Viễn, tôi không giống cậu. Cậu có thể suy nghĩ mọi việc xem nó có ý nghĩa không ngay từ đầu, còn tôi thì không được vậy”.
“Lý do?”, Hướng Viễn nghiến răng thốt ra hai chữ.
“Tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.”.
Giọng anh nói vẫn lạnh nhạt ngắn gọn như con người anh, rất dễ khiến Hướng Viễn nghĩ đến ánh trăng toả nơi đồng không mông quạnh, ánh sáng lẻ loi nhưng lương thiện và buồn bã.
“Cậu có biết tôi nghĩ thế nào không?” Cô lấy cốc trà nãy giờ vẫn chưa uống trong tay anh, đặt lên tay vịn giữa hai người rồi nói: “Nếu chỉ có một cốc nước này thì cậu sẽ uống một mình, đúng chứ? Còn nếu có một thùng nước thì cậu mới không ngần ngại chia cho những người cậu cho là quan trọng với mình. Đương nhiên, nếu cậu có cả một con song, lại càng có thể giúp đỡ mọi người. Nhưng Khiên Trạch này, cho dù có nhiều hơn một cốc nếu cậu không uống giọt nào thì có thể giải cơn khát cho bao nhiêu người? Dì của cậu,… bố cậu, A Linh, thậm chí cả ông chú kia của cậu. Họ đã uống hết phần mình, sau đó đòi chia đến chút ít phần của cậu, cuối cùng người chết khát cũng phải chết khát”.
Diệp Khiên Trạch chậm rãi nghiêng đổ cốc trà xuống nền đất nói: “Cậu muốn tôi giữ khư khư cốc này trước mặt những người tôi yêu? Thế thì tôi không làm được, chi bằng cùng chết khát với nhau.”
Hướng Viễn nhìn cốc thoáng đã chảy cạn: “Thì ra tôi không hiểu tình yêu”.
Giường bệnh của Diệp Bỉnh Lâm được bác sỹ, y tá đẩy ra ngoài. Đợi Diệp Quân đi mua nước về, Diệp Khiên Trạch mới bảo họ về nghỉ ngơi, còn mình ở lại trông nom ông bố vẫn chưa tỉnh.
Tài xế đã đợi ngoài cửa, Diệp Quân thấy Hướng Viễn cứ cầm cốc nước cậu mua về mà không chịu uống, không kìm được đã hỏi: “Sao thế, chị Hướng Viễn, chị không muốn uống à?”.
Hướng Viễn hỏi cậu: “Nếu em chỉ có một bình nước thì em sẽ làm gì?”.
Diệp Quân hoang mang: “Cái gì mà làm gì? Đương nhiên em sẽ cho chị rồi”.
Cậu thấy Hướng Viễn lườm mình thì cười nói: “Sao vậy? Trắc nghiệm tâm lý mới à? Em cứ tưởng chỉ có bọn con gái lớp em thì mới thích trò này chứ?”.
“Ai thèm chơi với tên nhóc vô duyên như em”.
Ba ngày sau, Diệp Bỉnh Lâm tỉnh lại sau cơn hôn mê, một tuần sau đầu óc đã hồi phục nhưng tay chân vẫn không thể nhúc nhích. Hướng Viễn tan sở về ghé thăm, ông vất vả lắm mới tìm thấy cô bằng ánh mắt, tốn bao nhiêu công sức mới nói được một câu: “Hướng Viễn, về giúp chú”.
Hướng Viễn đến Vĩnh Khải xin từ chức, Thẩm Cư An nói: “Thú vị nhỉ, tuần trước tôi mới thằng chức cho cô, tuần sau cô đã xin từ chức, cũng xem như đã mở ra một tiền lệ. Thôi được, không làm đồng nghiệp được thì không chừng có thể là đối thủ.”
Hướng Viễn cảm kích anh đã không làm khó cô, còn về câu nói đùa của anh, cô cũng chỉ cười mà cho qua bởi Vĩnh Khải là công ty lớn khởi nghiệp từ kinh doanh địa ốc, Giang Nguyên lại kinh doanh về vật liệu xây dựng, chẳng ai đụng chạm đến ai.
Diệp gia là một dòng nước đục, Hướng Viễn tuy nhìn ra nhưng cô nợ Diệp Bỉnh Lâm. Lúc đầu đã nói, chỉ cần ông cần, một câu thôi, cô sẽ quay về. Món nợ tình này sớm muộn gì cũng phải trả, cô chỉ không ngờ ngày ấy đến nhanh như vậy. Cô không ưa thích những người cứu rỗi thế giới khuyên Diệp Khiên Trạch phải tự lượng sức mình mà giải quyết mọi việc, bảo vệ mình rồi mới có tư cách chăm sóc người khác. Nhưng thế sự luôn thích trêu ngươi, một người biết rõ cách bảo vệ bản thân như cô, vậy mà cứ cứu hoả hết lần này đến lần khác thì người nói không muốn làm hại kẻ khác như anh, thật sự sẽ được như ý nguyện chứ? Cô không thể biết.
Có một quãng thời gian, Diệp Quân luôn nghĩ cách để đeo bám truy hỏi Hướng Viễn một vấn đề: cái gì mà chiếc bình của vua Solomon? Hướng Viễn lúc đầu chỉ ậm ừ cho qua, nói rằng: “Muốn biết à? Lên thư việc mà đọc. Ừ, trong thư việc của Đại học Công an chắc cũng có sách thần thoại ngụ ngôn mà”.
Ai ngờ cậu lại phản bác: “Em đọc sách rồi nhưng em vẫn muốn hỏi ý chị và anh em vẫn hay nhắc đến cơ”.
Hướng Viễn thấy phát phiền vì cậu cứ lảm nhảm mãi bên tay hết lần này đến lần khác, nên nói: “Chuyện nào tôi cũng phải báo cáo hết với cậu hả?”.
Diệp Quân lại ủ rũ không vui suốt một thời gian dài vì câu nói này. Sau khi cậu thi đỗ vào Đại học Công an của tỉnh một cách thuận lợi thì đã chuyển vào ở trong trường. Trường thực hiện quản lý hoá quân sự, nghiêm khắc đến nỗi thời gian hoạt động tự do còn ít hơn cả lúc học trung học. Mấy tuần liền cậu không liên lạc với Hướng Viễn, lại phát hiện ra chỉ có mình tự chuốc phiền toái vì cô vẫn bận rộn với công việc mà không để ý gì. Có lần cậu mượn cớ đến công ty Giang Nguyên chơi, “nhân tiện” đến văn phòng của Hướng Viễn, thấy cô đang vùi đầu trước máy tính thì hậm hực nói: “Hơn tháng chưa gặp chị, sao việc đổ lên đầu chị không giảm bớt chút nào thế?”.
Hướng Viễn thờ ơ đáp: “Một tháng? Lâu thế cơ à?”
Diệp Quân chỉ còn nước từ bỏ suy nghĩ mà mình cậu biết, không ngừng cựa quậy người trên chiếc ghế xoay đối diện bàn cô: “Bí mật, nói em nghe khó thế cơ à?”.
Hướng Viễn nghĩ rất lâu mới ý thức được cậu đang ám chỉ điều gì. Thực ra cái gọi là “chiếc bình quý của vua Solomon” không thể gọi là bí mật. Lý do Hướng Viễn tránh né không trả lời chỉ là do cảm thấy việc này không liên quan đến cậu nhưng cô lại không ngờ rằng Diệp Quân lại băn khoăn suy nghĩ mãi về vấn đề tưởng chừng như nhỏ nhặt này.
“Đọc ngụ ngôn Aesop rồi phải không?”, cô nhẫn nại ngừng công việc lại để