Ngẩng đầu nhìn lên tấm biển phía trên — “Vân Sắc Phường”, nơi buôn bán son phấn đệ nhất của kinh thành, nghe nói ngay cả phấn hương ở trong cung cũng là do nơi này cung cấp.
Do dự trong chốc lát, hắn vẫn nâng bước đi vào.
Đập vào mắt là các loại phấn son rực rỡ đủ màu sắc, Trác Phi Dương bất thình lình cảm thấy choáng váng hết cả đầu. Hắn bất đầu bội phục đám nữ nhân này, có thể ở giữa một đống khổng lồ như thế chọn ra được thứ mình yêu thích, lực ý chí nhất định kinh người.
“Công tử, muốn chọn loại hương phấn nào? Bổn điếm có đủ loại toàn kinh thành tốt nhất.”
Hơi cứng ngắt kéo kéo khóe miệng, Trác Phi Dương khụ một tiếng, nhìn những thứ chồng chất phía sau lão bản, miễn cưỡng mở miệng, “Ta muốn một loại phấn có mùi hương thanh đạm như trà, tỏa ra hương thơm cũng đồng dạng như thế.”
“Hoa sơn trà, hoa nhài, hoa quế….”
“Ta chỉ muốn loại nhẹ nhất.” Hắn đánh gãy lão bàn đang lải nhải.
“Vậy hoa nhài là tốt nhất.”
Gọn gàng thanh toán bạc, Trác Phi Dương gần như bay ra khỏi “Vân Sắc Phường”, đồng thời lập lời thề đời này hắn sẽ không bao giờ bước chân vào chỗ như thế này lần nữa.
Đang lúc hắn do dự có nên ném thứ đang cầm trên tay xuống bụi cỏ ven đường hay không, thì nhìn thấy đoàn người đi tới từ phía xa, đôi mắt hắn lập tức híp lại.
Đó là lão quản gia của Biển phủ, mái tóc bạc trắng như tuyết chính chiêu bãi của lão, hơn nữa dạo gần đây hắn hận nhất là lão gia hỏa này, bởi vì lão cả ngày cứ đứng chặn ngay đầu của Cửu vương gia hắn, càng giận hơn nữa là hắn không thể làm gì lão — bởi vì hiện tại vị tiểu thư trong miệng của lão chính là Liễu Ti Vũ.
“Lão gia, là Cửu vương gia.”
“Dừng kiệu.”
Rèm kiệu xốc lên, một lão nhân có khuôn mặt hòa ái chui ra khỏi cỗ kiệu, đi đến trước mặt hắn hành lễ, “Vương gia.”
“Biển thái y thật lớn nhã hứng.”
“Là tiểu nữ muốn ra ngoại thành để giải sầu.”
“Tiểu thư đâu?”
“Vương gia chẳng lẽ không biết câu nam nữ hữu biệt?”
Ánh mắt của Trác Phi Dương giống như phi đao bắn về phía lão nhân đang đứng trước mắt, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, “Làm rõ liền không thú vị.” Hắn không ngại ở trước mặt mọi người tuyên bố người nào đó là nữ nhân của hắn là chuyện thật.
“Ở phía sau,” Biển thái y am hiểu sâu sắc đạo lý mông của lão hổ sờ một chút thì có thể, sờ quá lâu thế nào cũng bị cắn, mọi việc đều nên có chừng mực.
Tìm được cỗ kiệu của Liễu Ti Vũ, Trác Phi Dương không e dè chút nào chui vào bên trong, mà kiệu phu đang đứng bên cạnh ngay cả ngăn chặn một chút cũng không dám, chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn hành vi vượt quá mức lễ giáo của hắn.
“Tiếp tục đi đi.” Hắn đảo khách thành chủ ra lệnh.
Người ở bên trong nguyên bản vốn do cổ kiệu lắc lư đang mơ màng ngủ bị động tay động chân giật mình tỉnh giấc, chậm rãi nâng đôi mắt mông lung sương mù lên, thần thái trong đôi mắt rốt cuộc thanh tỉnh, “Vương gia?”
“Khí sắc tốt lên rất nhiều, người cũng đầy đà không ít.” Tay hắn trượt từ trên xuống dưới kiểm tra một lần.
“Vương gia như thế nào lại ở chỗ này?”
“Bổn vương chuẩn bị đến viếng thăm Biển thái y, liền thuận đường đồng hành.”
“Nga.”
“Tính ở Biển phủ dưỡng lão sao?” Đề tài vừa chuyển, sắc mặt của hắn lập tức trở nên âm trầm.
Nàng nhìn hắn không nói.
Trác Phi Dương không khỏi có chút tức giận, hung hăng hôn lên môi nàng, mãi cho đến khi cả hai đều không thở nỗi hắn mới chịu nhả ra, “Bổn vương đã từng nói, cái giá phản bội bổn vương ngươi gánh không nổi đâu.”
Nàng rũ mắt xuống, vẫn không mở miệng.
“Tam nha đầu.” Hắn gọi nàng, thanh âm chất chứa nguy hiểm.
“Cả đời canh giữ ở bên người Vương gia làm hạ nhân, có phải như thế không?” Lòng của nàng âm thầm dâng lên một nỗi bi thương. Đây chính là số mệnh mà ông trời định đoạt cho nàng sao?
“Bổn vương muốn ngươi là cái gì thì ngươi là cái đó, tùy vào ngươi định đoạt?”
“Đã biết.”
“Ngươi gặp quỷ biết cái gì.” Hắn dùng sức nâng cằm của nàng lên, “Bổn vương chỉ cần ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Nàng cùng hắn bốn mắt giao nhau, thời gian trôi qua thật lâu, nàng mới nhắm mắt lại nói, “Như Vương gia sở nguyện, ta sẽ ở lại bên người của Vương gia.”
Thôi, mặc kệ là như thế nào bắt đầu, lòng của nàng đã bị nam tử này cướp đoạt đi, bá đạo không chịu trả lại, cho nên vô luận tương lai kết cục ra sao, cuối cùng cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi hắn.
Thanh âm u oán thê lương nặng nề bóp nghẹt lấy trái tim của Trác Phi Dương, làm cho hắn không hiểu sao lại cảm thấy bức bối, khó chịu. Nữ nhân này chết tiệt vì sao lại dùng cái loại ngữ khí muốn chết không muốn sống để nói chuyện với hắn?
~~~~~
Hoàng Thượng tứ hôn? Đem công chúa lân bang ban cho Cửu vương gia? !
“Ngươi đáp ứng rồi?” Vân Thanh kêu toáng lên, “Thật sự là đáp ứng rồi?”
“Hoàng huynh không phải hy vọng ta đáp ứng sao?” Trác Phi Dương ung dung nhấp một ngụm trà.
“Nhưng ngươi vì sao lại đáp ứng?” Hắn rõ ràng là yêu tam nha đầu, yêu đến tính cách đều vặn vẹo.
Bởi vì cho đến nay Biển lão nhân vẫn không chịu cho tam nha đầu hồi Thụy vương phủ, khiến cho trên dưới cao thấp cả triều đình đều phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, làm cho hắn đối với Biển lão nhân oán niệm ngày một tăng, thê thảm là hắn lại không thể nói cho bọn họ biết nguyên nhân vì sao gần đây bọn họ phải sống vất vả như thế.
“Vì sao không đáp ứng?”
“Bởi vì….” Hít một hơi, Vân Thanh cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi rõ ràng là yêu tam nha đầu mà.”
“Có gì khác biệt?”
Vân Thanh thiếu chút nữa liền rống lên. Có gì khác biệt? Đương nhiên là có khác biệt! Nếu hắn yêu một nữ nhân, hắn nhất định sẽ không để cho nàng chịu chút ủy khuất nào.
“Trác Phi Dương –” hắn thật sự rống lên, “Ngươi rốt cuộc có trái tim hay không?”
Bị gọi thẳng cả tên lẫn họ người nào đó chậm rãi buông xuống trong tay tách trà, ánh mắt bén nhọn bắn về phía hắn, trên mặt cố tình còn lộ ra nụ cười hòa nhã vô hại, “Vân Thanh, chẳng lẽ ngươi có ý tưởng không nên có đối với tam nha đầu?”
“Ta là bất bình thay nàng.” Lui về sau, lại lùi về sau.
“Kích động như thế làm gì?”
“Ta vẫn xem nàng là muội muội, đương nhiên phải kích động.” Vân Thanh bất chấp nói, giống như Liễu Ti Vũ, tính cách kiên định, bề ngoài có vẻ cao ngạo nhưng so với bất kỳ ai đều thiện lương, dễ gần, không nên bị chôn vùi trong tay của tên nam nhân ác ma này.
Vẻ bén nhọn trong mắt của Trác Phi Dương giảm đi, hắn lại nâng tách trà lên, chậm rãi nói: “Thuận tiện nhắn với hoàng huyng của ta, nói cho hắn hồng bạch hỉ sự cùng nhau làm, bảo mọi người chuẩn bị cả hai bộ quần áo mang tới đây làm lễ vật.”
Vân Thanh thạch hóa ở đương trường.
“Tề Hầu gia như thế nào lại thất thanh?”
“Hồng bạch cùng làm?” Vân Thanh giống như bị chích vào mông, nhảy dựng lên, từ cửa phóng trở lại, “Ngươi tính làm cái gì?”
“Cưới công chúa, sau đó lấy lễ nghi Vương phi mai táng nàng.”
“Chôn sống?” Vân Thanh kinh hãi trố mắt.
“Ta không có tàn nhẫn như vậy.”
“….”
“Ta sẽ đem nàng giết trước sau đó mới chôn.”
Ác quỷ a!
“Cứ thế chuyển cáo với hoàng huynh là được.” Cuối cùng hắn hớn hở buông xuống chén trà, đứng dậy hướng ra cửa.
“Ngươi định đi đâu?”
“Đi bái phỏng một chút Biển thái y.” Cái lão nhân chết bầm kia nhất định đã sớm chiếm được tin tức, cũng nhất định thêm mắm thêm muối bẻ cong sự thật, nhận tiện giáo huấn người nào đó một ít ý niệm sai lầm, đại khái có lẽ hắn đã sắm vai thiện lương quá lâu mới khiến Biển lão nhân cho rằng hắn có thể tùy ý để mặc cho người khác bắt nạt, hắn sẽ giúp lão cải biến ấn tượng.
“Có muốn ta mang một đám người đi đá quán hay không?” Vì báo đáp Biển lão nhân hại hắn mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, nơm nớp lo sợ, hắn nhất định phải hảo hảo “báo đáp” lão.
“Ngươi vẫn trước đi hoàng huynh báo tin đi.”
“Cũng tốt.” Ngày khác lại đi đá quán.
~~~~~
Những bông tuyết li ti rơi rụng xuống nhân gian, khoác một lớp áo mùa đông mỏng manh lên cả đại địa bát ngát.
“Tiểu thư, tuyết rơi rồi, mau trở vào phòng đi.”
“Không ngại, đây là đợt tuyết đầu mùa, ta muốn ngắm nhìn một lúc.”
“Vậy để nô tỳ đi lấy cho tiểu thư một kiện áo choàng.”
“Hảo.”
Liễu Ti Vũ đi xuống thềm đá, chậm rãi dạo bước trong tuyết, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao, đôi mày thanh tú hơi khép lại ưu sầu.
Văn Sinh, ngươi đến tột cùng đang ở phương nào? Nàng tin tưởng hắn không chết, nhưng nàng đã vài lần hỏi tên nam tử ác liệt kia, hắn luôn cười đến thật đáng giận trả lời qua loa tách trắc, làm nàng cũng vô kế khả thi.
Một đôi tay từ phía sau giúp nàng khép lại áo choàng, nàng đưa tay thắt lại dây lưng thật dài ở phía trước.
Bên hông bỗng dưng buột chặt, thân mình đã rơi vào một vòng ôm ấm áp, thanh âm trêu tức quen thuộc vang lên bên tai, “Nghĩ cái gì lại nhập thần như vậy? Nếu bị nam tử khác khinh bạc thì làm sao bây giờ?”
“Vương gia.”
“Thân thể tốt hơn nhiều chưa?”
“Ân.”
“Xem ra Biển lão nhân quả thật dụng tâm giúp ngươi điều dưỡng.”
“Vương gia….” Cái tên nam nhân này có hiểu thế nào là kính trọng người già không hả?
“Không được nhắc tới cái lão già làm cho ta phiền lòng kia,” hắn xoay nàng lại, nâng lên chiếc cằm đã trở nên mượt mà của nàng, “Có nghĩ tới hồi vương phủ?”
“Nghĩa phụ nói qua khỏi cuối năm — “
“Ta đã lừa tử lão nhân kia tiến cung rồi.”
“Vương gia ngươi làm sao có thể….”
“Chẳng lẽ ngươi cho là bổn vương sẽ bỏ qua cho kẻ có lỗi với bổn vương sao?”
“Nhưng mà….”
Nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi lại, Trác Phi Dương lắc đầu thở dài, ôm nàng vào lòng, “Không biết ngươi đến tột cùng là không có lòng tin đối với bản thân vẫn là không có lòng tin đối với ta.”
Cho dù bất luận kẻ nào đối với tên nam nhân trước mắt này cũng đều không có lòng tin, càng không cần nói đến một kẻ đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm như nàng, một tiểu nữ tử yếu ớt tối khiếm khuyết cảm giác an toàn.
“Yên tâm, lão gia hỏa kia không có việc gì.” Tối đa cũng chỉ chịu chút ít kinh hách thôi.
“Đa tạ Vương gia.”
“Bất quá,” hắn mân mê mái tóc dài thả xuống ở trước người nàng, dùng một loại ngữ điệu vân đạm phong khinh nói, “Chúng có thể thương lượng hay không?”
“Cái gì?”
“Tam nha đầu, ngươi có thể dùng nguyên bản thanh âm của ngươi để nói chuyện với ta hay không?”
“Văn Sinh ở đâu?”
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xếch xinh đẹp của nàng, ánh mắt trong suốt lại mang theo kiên định cố chấp, khóe môi hắn hơi cong lên, “Đây là điều kiện trao đổi?”
“Vương muốn nghĩ thế cũng được.”
“Tốt lắm, bổn vương thích nhìn thấy ngươi tự tin như thế này.”
Một trận gió thổi qua, nàng nhịn không được co người lại.
“Lạnh sao?” Hắn cảm giác được nàng co rúm người, “Mau trở lại phòng.”
Nàng chần chờ một chút, ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nhanh chóng rũ mắt xuống, “Nhưng…. nghĩa phụ nói ta hiện tại không nên ở cùng một gian ph