khó có thể quên được, vì thế ấn tượng vô cùng sâu sắc với cô. Hai người đều không ngờ còn có thể gặp lại nhau, không khỏi cảm thấy khó xử.
Vu Liêm nhiệt tình đón tiếp bạn thân của vợ, giới thiệu họ với mọi người. Thì ra Vu Liêm là con trai chú họ của Vu Chấn, một phù rể khác cũng là con nhà họ hàng, vừa tròn mười tám tuổi, khôi ngô, trắng trẻo, chưa nói đã đỏ mặt. Tường Vi rất thích trêu các cậu bé nên lập tức tuyên bố chọn cậu ta.
Vậy là Thuần Khiết đành phải ghép đôi với Vu Chấn. Hai người đều không nhắc đến chuyện xem mặt, chỉ coi như lần đầu gặp mặt, còn trịnh trọng bắt tay nhau.
Sau hôm ấy, Vu Chấn cũng lén nghe ngóng về Phong Bính Thần. Nhưng trong giới không ai nghe nói đến nhân vật này khiến anh ta càng kiên định với phán đoán của mình. Chắc chắn tay họ Phong đang khoác lác, thật tiếc vì không thể vạch mặt anh ta, không ngờ còn có thể có cơ hội để làm điều đó.
Nhân lúc đứng nghỉ anh ta hỏi Thuần Khiết: “Sao bạn trai của cô không đi cùng cô?”.
“Anh ấy bận chút việc, đang ở Mĩ ”.
“Nếu là tôi, chuyện quan trọng đến đâu cũng phải gác sang một bên, vị trí này sao có thể để người khác thay thế được? Xem ra hình như anh ta không bận tâm đến cô lắm, ha ha”. Anh ta dùng giọng điệu giống như nói đùa.
Thuần Khiết cười, đáp lại anh ta: “Ngày mai anh ấy sẽ có mặt, dù sao thì bây giờ chỉ là diễn tập thôi mà”.
“Ha ha. Bộ phim mà anh ta đầu tư đã chiếu chưa? Để tôi đến rạp chiếu phim thưởng thức”.
“Dịp Quốc khánh sẽ chiếu ở tất cả các rạp trong cả nước! Sau hôn lễ có thể đi xem”.
“Tên là gì?”.
“Thiên ngoại lai khách
“Bộ phim Tiêu Ức Sơn đóng vai chính?”.
“Vâng”.
Vu Chấn không nói nữa, im lặng một lúc, lại hỏi: “Rốt cuộc anh ta làm nghề gì?”.
“Kinh doanh”.
Vu Chấn bị câu trả lời ngắn gọn của cô chặn họng. Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó.
Tối hôm ấy về khách sạn, Thuần Khiết gọi điện thoại cho Phong Bính Thần, xác nhận hành trình của anh. Nhưng không thể liên lạc được khiến cô rất bực tức, lại có chút lo lắng. Còn về Phong Bính Thần, tối hôm trước hai cô bạn thân đã tra hỏi rất kĩ. Những gì nên nói Thuần Khiết đã nói hết rồi. Tường Vi đoán chắc chắn anh đã ở trên máy bay, vì thế mới không liên lạc được. Thuần Khiết an tâm hơn một chút nhưng rất khuya mới ngủ được.
Ngày hôm sau là ngày trọng đại, mới sáng sớm cô đã bị Tường Vi đánh thức, bắt xe đến chỗ ở của Tiểu Châu. Trên đường đi cô tiếp tục gọi điện cho Phong Bính Thần, vẫn không liên lạc được, bồng thấy lòng như lửa đốt. Tường Vi an ủi cô, dù sao thì cũng có người thay thế. Cho dù Phong Bính Thần không về kịp thì cũng không làm lỡ chuyện. Cô ấy không biết vì Vu Chấn nên Thuần Khiết mới càng lo lắng hơn. Hôm qua cô đã nói rồi, nếu Phong Bính Thần không đến thì chẳng phải là thua anh ta sao.
Đến chỗ ở của Tiểu Châu, thợ trang điểm đã đưa trợ lí tới, đang chuẩn bị trang điểm cho cô dâu. Nhìn thấy họ, Tiểu Châu lập tức đứng dậy: “Thuần Khiết, điện thoại của cậu không liên lạc được”.
“Bởi vì cô ấy liên tục gọi điện cho người khác”. Tường Vi mỉm cười đặt va li xuống.
“Đi từ lâu rồi. Món quà này quá quý giá, mình không biết có nên nhận không?”.
Thuần Khiết rất tò mò, tạm thời gác Phong Bính Thần sang một bên để đi xem quà. Là một đôi đồng hồ đeo tay nạm kim cương của Cartier, kiểu dáng kinh điển, đẹp đẽ, sang trọng. Các loại hóa đơn, giấy tờ đều được gửi đến, Tường Vi nhìn giá mà không khỏi há mồm. Thuần Khiết không nhịn được cười, hài lòng với món quà này hơn cả mong đợi, so với phong cách của cô thì quá xa hoa. Nhưng đây là phong cách của Phong Bính Thần, chẳng qua chỉ chuyện nhỏ như con thỏ, không cần phải kinh ngạc.
Trên hộp quà có viết Thuần Khiết mua tặng. Tiểu Châu không biết cô không hề biết chuyện này. Mặc dù đã sớm bày tỏ không bận tâm họ tặng cái gì nhưng món quà lớn thế này vẫn khiến cô ấy động lòng, không kìm được hôn vào má Thuần Khiết và nói: “Bạn yêu quý, cậu thật hào phóng”.
Thuần Khiết không khỏi bật cười, vồ vào mặt cô ấy, vẫn chưa kịp nói gì thì bồng nhiên Tường Vi quay đầu sang, đặt tay lên vai cô và nói: “Nói thật với cậu nhé Thuần Khiết, vốn dĩ mình còn nghi ngờ anh chàng họ Phong này. Bây giờ xem ra quả thực anh ta không hề tầm thường”. Câu nói ấy khiến mọi người bật cười.
Lúc ấy thợ trang điểm nhắc nhở họ: “Nếu không trang điểm thì e là không kịp đâu”. Thế là ba người vội vàng ngồi xuống trang điểm, làm tóc, thay lễ phục, trang điểm xong lên xe đến nhà thờ.
Món quà này đến đúng hẹn giống như cho Thuần Khiết một viên thuốc an thần. Cô biết Phong Bính Thần vốn rất bí ẩn, luôn làm cho người khác bất ngờ, vì thế lấy lại bình tĩnh, tắt điện thoại, tĩnh tâm chờ đợi.
Nghi lễ sắp bắt đầu mà anh vẫn chưa đến. Người dẫn chương trình nhanh chóng bảo Vu Chấn chuẩn bị. Anh ta sung sướng nói với Thuần Khiết: “Xem ra người thay thế như tôi phải đóng vai chính rồi”.
Thuần Khiết ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Van còn ba phút”.
“Cô còn tin vào kì tích sao?”.
“Ba phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện”.
“Cô tin anh ta như vậy sao?”.
“Hơn cả tin bản thân tôi”.
Vu Chấn tức đến phát cười, tỏ vẻ giống như đang xem kịch: “Vậy thì tôi sẽ mở to mắt để nhìn”.
Bên ngoài Thuần Khiết tỏ ra bình tĩnh, thực ra trong lòng rất căng thẳng, nhìn thời gian trôi qua, sắp đến giờ rồi. Vu Chấn khẽ ho một tiếng, chỉnh lại trang phục, cà vạt, chuẩn bị đi ra, liếc nhìn cô rồi nói: “Nếu không phải hôn lễ của anh em thì tôi cũng không thèm làm cái chức phù rể này...”.
“Thế thì không phiền anh nữa!”. Bỗng nhiên sau lưng có một giọng nói lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Thuần Khiết nghe thấy giọng nói ấy, trái tim đang căng lên vì lo lắng bỗng chốc chùng xuống, ngay cả chân cũng nhũn ra. May mà Phong Bính Thần kịp thời giơ tay ôm eo cô.
Vu Chấn thấy vậy không khỏi bật cười: “Anh Phong, nghe nói anh đang ở Mĩ. Chúng tôi còn tưởng anh không kịp dự hôn lễ?”.
“May mà chưa muộn”.
“Anh đáp chuyến bay quốc tế nào vậy?”.
“Tôi tự lái máy bay đến”.
“Sặc”. Vu Chấn suýt chút nữa thì sặc nước bọt: “Lái máy bay từ Mĩ về?”.
“Đầu tiên đi máy bay riêng đến thành phố Thánh Anh, sau đó lái trực thăng sang đây, hạ cánh trên nóc tòa nhà đối diện”.
Vu Chấn phục sát đất, ngây người một lúc, lập tức biết điều bỏ đi.
Thuần Khiết ngẩng đầu nhìn anh, chưa nói gì thì đã nhận được một nụ hôn nồng cháy. Đến tận khi người dẫn chương trình tuyên bố cô dâu chú rể vào hội trường, Phong Bính Thần mới buông cô ra, thay cô chỉnh lại tóc và nói: “Em thật đẹp”.
Thuần Khiết lườm anh với ánh mắt vừa giận vừa mừng, có rất nhiều điều muốn nói nhưng không có thời gian, vội khoác tay anh đi ra. Lúc họ sánh bước, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Ở bất cứ trường hợp nào Phong Bính Thần cũng có thể lấn át nhân vật chính. Thuần Khiết đã quá quen với điều đó, tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Cô chỉ quan tâm đến phản ứng của hai cô bạn thân, liếc nhìn khuôn mặt của Tiểu Châu và Tường Vi, ngạc nhiên phát hiện vẻ mặt của họ vô cùng cổ quái, trong lòng không khỏi sững sờ, vội liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: complet sang trọng, đầu tóc chỉnh tề, tuấn tó khác người, không có gì để chê cả. Vậy thì vì sao họ lại có biểu hiện như vậy? Cô dùng ánh mắt dò hỏi Tường Vi, khổ nỗi Tường Vi chỉ nhìn về phía Phong Bính Thần.
Nghi lễ kết thúc, mọi người đến vườn hoa tham dự tiệc mừng. Bố mẹ cô dâu chú rể lần lượt phát biểu. Phong Bính Thần không kìm được khẽ hỏi Thuần Khiết: “Quà anh chọn em hài lòng chứ?”.
Thuần Khiết mỉm cười nhìn anh: “Hài lòng”.
Anh nhìn cô say đắm một lúc rồi nói: “Thật sự hôm nay em rất đẹp”.
Thuần Khiết có chút e thẹn, cúi mặt xuống rồi nói: “Cảm ơn, anh cũng rất đẹp tr
Phong Bính Thần ngỡ ngàng: “Em có thể nghiêm túc một chút được không?”.
“Với điều kiện là hành vi của anh phải nghiêm túc một chút. Đây là hôn lễ của bạn em”.
“Yên tâm, anh sẽ không cầu hôn ở đây”.
“Thế thì được”. Thuần Khiết thở phào, bưng li champagne nhấp một ngụm: “Em chỉ sợ anh làm thật”.
Phong Bính Thần bật cười, cầm tay cô, đặt lên đùi mình: “Có nhớ anh không?”.
Thuần Khiết đỏ mặt: “Đang ở chồ đông người, chú ý hình tượng”. Phong Bính Thần không những không kín đáo mà còn nói đùa: “Anh thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của em lúc này”.
Thuần Khiết hết cách với anh, đành phải nhìn sang chỗ khác, bắt gặp ánh mắt kì lạ của Tường Vi khi nhìn Phong Bính Thần, khẽ hỏi anh: “Trước đây anh đã gặp Tường Vi chưa?”.
“Chưa”.
“Anh chắc chứ?”.
“Chắc”.
“Kì lạ, thế vì sao cô ấy cứ nhìn anh?”.
“Anh là người của em mà”.
Thuần Khiết tỏ vẻ nghi ngờ. Khi chú rể phát biểu xong, mọi người vỗ tay ầm ầm, cô cũng vỗ tay theo. Sau đó cô dâu chú rể nâng li chúc bạn bè, mời mọi người dùng bữa. Mọi người không câu nệ nữa, bồng chốc không khí trở nên vui tươi, thoải mái hơn. Cô tìm cơ hội chính thức giới thiệu Phong Bính Thần. Tường Vi lập tức hỏi anh: “Tên tiếng Anh của anh là Chage?”.
“Đúng vậy”.
“Anh đã từng đến nước Anh?”.
“Không sai”.
“Biết đánh piano”.
“Anh không có anh em sinh đôi
“Không”.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô và Tiểu Châu nhìn nhau, gật đầu, sau đó nhìn Thuần Khiết và nói: “Anh ấy chính là anh dép lê!”.
Thuần Khiết sững người: “Cái gì?”.
Phong Bính Thần cũng không hiểu gì.
“Cậu quên rồi sao? Hồi ấy ở London, bọn mình được mời đến một quán bar tên là ‘Cat and Piano’ tham gia party. Cậu có việc gấp nên đi trước, còn bọn mình gặp một anh chàng ‘dép lê’, chính là anh ấy! Tối hôm đó anh ấy thể hiện tài năng chơi piano khiến tất cả các cô gái ở đó đều say đắm”. Cô nói xong mới nhận ra đang nói trước mặt Phong Bính Thần, có chút ngượng ngùng, liền cười trừ.
Tiểu Châu cũng cười: “Hai năm nay mồi đứa bọn mình ở một nơi, không thường xuyên nhắc đến anh ấy nữa. Trước đây mọi người cùng buôn chuyện, thường nhắc đến các anh chàng đẹp trai đều lấy ‘anh chàng dép lê’ ra sosánh. Không ngờ anh và Thuần Khiết lại đến với nhau. Quả thực khiến người ta bất ngờ”.
Phong Bính Thần đã sớm miễn dịch với những lời khen ngợi. Nhưng nghĩ đến việc họ là bạn của Thuần Khiết, vẫn tỏ ra vui mừng mỉm cười: “Thì ra chúng ta là bạn cũ, nhất thời không nhận ra, thật ngại quá”.
Thuần Khiết nghe những lời ấy, cuối cùng đã hiểu vì sao ánh mắt họ nhìn anh lại cổ quái như vậy. Nhưng sau đó lại nhớ tới một chuyện khác, vội hỏi: “Nói như vậy thì hôm ấy lúc ăn cơm ở nhà em, anh nói chúng mình quen nhau ở London là sự thật?”.
Phong Bính Thần không khỏi bật cười, cau mày nói với hai cô gái: “Các em nghe thấy không, cô ấy không hề nhớ tới anh?”.
“Bọn em cũng rất tò mò, rốt cuộc hai người quen nhau như thế nào?”.