Người dẫn chương trình nói, tuần trước trên một trang web thông tin nổi tiếng trong nước đ xuất hiện một tin hot với lượng truy cập đáng kinh ngạc. Người đăng tin tự xưng có hai bức thư tình của ngôi sao nổi tiếng Tiêu Ức Sơn. Đồng thời đã đăng tải một phần nội dung bức thư, gây nên một cuộc tranh luận và suy đoán vô cùng sôi nổi trên mạng.
Mười giờ sáng nay, Tiêu Ức Sơn công khai trả lời về chuyện đó. Anh bày tỏ bức thư ấy đúng là do mình viết và giải thích rằng lúc ấy anh vẫn chưa nổi tiếng, đang chuẩn bị thôi học để đăng kí tham gia cuộc thi âm nhạc. Hồi ấy anh thích một cô gái, không muốn mất liên lạc với cô ấy. Phóng viên hỏi anh, khi nghe tin chuyện riêng tư của mình bị tiết lộ, cảm nhận của anh như thế nào. Anh nói chuyện này liên quan đến một người khác, hi vọng không vì mình mà ảnh hưởng đến tâm trạng của đối phương.
Phóng viên lại hỏi anh có cho rằng có người đang lợi dụng anh để tạo scandal không? Anh nói anh không biết. Nhưng hi vọng đối phương lập tức dừng hành vi này. Anh thật sự rất tức giận.
Câu cuối cùng được đăng ba lần liên tiếp, cỡ chữ phóng to, màu đỏ đậm, trông rất có khí thế.
Thuần Khiết không kìm được bật cười.
Văn Tây chột dạ, ném điều khiển xuống rồi đi về phòng.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Phong Bính Thần khen ngợi Tiêu Ức Sơn một cách hiếm thấy: “Lần này thằng nhóc này biểu hiện rất tốt”.
Thuần Khiết kinh ngạc nhìn anh cười: “Em không nghe nhầm đấy chứ”.
Nhưng Phong Bính Thần cau mày nói: “Em không có phòng riêng à? Anh muốn cùng em làm chuyện khác”.
Thuần Khiết trêu anh: “Em tưởng anh thuộc mẫu người phóng khoáng, không quan tâm đến địa điểm”.
“Nhưng em thì khác”. Phong Bính Thần nói với giọng điệu vô tội.
Thuần Khiết vừa tức vừa buồn cười, chuyển chủ đề nói chuyện: “Rốt cuộc hai bức thư ấy viết gì?”.
“Chẳng viết gì cả, anh đọc xong là quên ngay”. “Thế thư đâu?”. Thuần Khiết còn lâu mới tin lời anh.
“Tiêu hủy rồi”.
“Không phải chứ?”.
“Hả?”. Phong Bính Thần làm ra vẻ ngạc nhiên: “Anh tưởng ý em là sau khi lấy được lập tức tiêu hủy. Thứ này giữ lại nguy hiểm lắm”.
“Xin người, em là người nhận, chí ít thì cũng nên cho em đọc chứ. Em vẫn chưa được đọc.
“Dù sao thì vốn dĩ em cũng không biết, cứ coi như không biết là được”.
Thuần Khiết bị chặn họng, một lúc sau mới nói: “Nhưng em rất tò mò, em sẽ thấy bứt rứt”.
“Nếu anh nói với em Tiêu Ức Sơn yêu em, em sẽ bỏ anh, cùng anh ta chạy trốn sao?”.
“Đây là hai chuyện khác nhau”.
“Thực ra là một chuyện”.
“Thôi”. Thuần Khiết không tranh luận với anh nữa, imlặng một lúc, cuối cùng không kìm được, quay sang nói với anh: “Nhưng anh phải thừa nhận hành vi của mình không đúng”.
Cuối cùng Phong Bính Thần bật cười.
Đúng lúc ấy, bồng nhiên cánh cửa trước mặt mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, complet màu xám bước vào, dáng người trung bình, trông rất phong độ, tay cầm chiếc catap màu đen, hướng về phía phòng khách. Thuần Khiết lập tức đứng dậy chào bố. Phong Bính Thần cũng vội vàng đứng dậy chào.
Ông Chân nhìn thấy Thuần Khiết, khuôn mặt nở nụ cười rồi nói: “về rồi à”. Nói xong liền đưa mắt nhìn Phong Bính Thần. Ông đặt túi và chìa khóa xuống, nhân tiện thay dép, ra hiệu bảo Phong Bính Thần ngồi xuống: “Ngồi đi, đừng khách sáo”.
Tối qua ông nói chuyện điện thoại với vợ, biết hôm nay sắp xếp cho Thuần Khiết xem mặt. Vì thế thấy trong nhà có chàng trai lạ mặt khôi ngô tuấn tú liền tưởng rằng Phong Bính Thần chính là đối tượng xem mặt, vừa nhìn đã vô cùng hài lòng. Bước vào thấy bàn uống nước trống trơn, ông liền nói với Thuần Khiết: “Con bé này, sao không rót cho người ta cốc trà?”. Thuần Khiết nghe vậy liền quay đi rót nước.
Lúc ấy Hứa Lam đã nghe thấy giọng chồng, đi ra khỏi phòng, ngăn cô lại và nói: “Để dì lấy cho”.
Thuần Khiết liền quay vào, ở trong nhà mình nhưng lại bị đối xử như khách. Cảm giác này rất khó diễn tả.
Ông Chân nói: “Ngồi đi, đừng đứng thế”. Nói rồi ông ngồi xuống trước.
Phong Bính Thần ngồi xuống. Hứa Lam pha cho mỗi người một tách trà rồi ngồi xuống cạnh chồng.
Ông Chân thấy Phong Bính Thần mặt mũi khôi ngô, phong thái hơn người nên càng thấy hài lòng.
“Nghe nói cậu làm về đầu tư?”.
“Vâng ạ”.
Thuần Khiết không khỏi cảm thấy kì lạ: Sao bố biết được, lẽ nào mẹ kế đã gọi điện cho ông?
“Nhìn mắt của cậu, cậu là con lai à?”.
“Vâng ạ, mẹ cháu có huyết thống của bốn nước”.
Thuần Khiết bĩu môi, chuyện này lần đầu tiên cô nghe nói.
Ông Chân nhìn vợ với ánh mắt kinh ngạc, thầm nghĩ: Sao em không nhắc đến chuyện này.
Hứa Lam biết chồng hiểu lầm nhưng cũng không tiện nhắc ông. Bà ta làm hỏng chuyện xem mặt, xấu hổ với bạn chơi bài, lúc nãy ở một mình trong phòng đã nghĩ, chuyện này đều tại Thuần Khiết, hại bà ta không biết phải nhìn mặt bạn bè như thế nào. Nhưng bạn trai của cô quả thực rất có thể có lai lịch khác người nên cố gắng nín nhịn.
Ông Chân lại hỏi: “Cậu làm đầu tư lâu dài chứ? Có nghĩ đến chuyện di cư không?”.
Phong Bính Thần nói: “Việc đầu tư của cháu đều là dài hạn. Còn về chuyện di cư, cháu không nghĩ đến”.
Ông Chân gật đầu hài lòng, bưng tách trà lên uống. Nhưng trên thực tế, hai người hoàn toàn là “ông nói gà bà nói vịt”. Ông Chân muốn hỏi là di cư ra nước ngoài. Nhưng Phong Bính Thần lại tưởng là di cư về nước, dĩ nhiên anh chưa nghĩ tới”.
“Cậu như thế này chắc là có không ít cô gái theo đuổi?”.
Phong Bính Thần không ngờ bỗng nhiên ông lại hỏi một câu như vậy, không khỏi sững người, nhìn Thuần Khiết với ánh mắt cầu cứu. Thuần Khiết bưng tách trà lên uống, coi như không nhìn thấy. Đây chính là câu hỏi cômuốn biết nhưng vì lòng tự tôn mà không tiện hỏi.
Phong Bính Thần lúng túng, đành phải “ đưa chân”, nói đùa một câu: “Đâu chỉ có các cô gái, còn có rất nhiều chàng trai theo đuổi cháu”.
Ông Chân sững người rồi bật cười.
Hứa Lam cũng cười theo, sau đó huých tay chồng và nói: “Để bọn trẻ nói chuyện. Ông vừa về, vào phòng thay quần áo đã”.
Thế là ông Chân đứng dậy đi vào phòng.
Lúc ấy Hứa Lam mới có cơ hội kể cho ông nghe chuyện xảy ra lúc trưa.
Ông Chân vô cùng kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại thì thấy dù sao cậu ta cũng là bạn trai của con gái, mình hỏi dăm ba câu cũng là điều nên làm. Có điều đợi ông thay quần áo xong bước ra khỏi phòng ngủ thì thái độ vẫn có chút thay đổi nho nhỏ.
Hai bố con nói chuyện gia đình, hỏi thăm sức khỏe nhau, nói chuyện về họ hàng thân thích. Sau đó ông Chân lại cùng Phong Bính Thần nói về chuyện kinh doanh. Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối. Trong tủ lạnh còn có rất nhiều đồ ăn thừa từ trưa nhưng cũng không thể mang ra tiếp khách được, Hứa Lam liền gọi điện đến khách sạn đặtmột bàn.
Ăn tối xong cũng gần mười giờ. Thuần Khiết chào bố, sau đó cùng Phong Bính Thần bắt xe về khách sạn.