t không giận, tươi cười nói: “Em là người nghèo mà. Dĩ nhiên vừa yêu vừa hận đồng tiền”.
“Bình thường em tự trọng như vậy, sao bây giờ lại không biết xấu hổ thế”.
“Người nghèo đều như vậy, đâu phải chỉ một mình em?”.
Phong Bính Thần không làm gì được cô, lắc đầu mỉm cười: “Anh ăn no rồi, còn em?”.
Thuần Khiết nhìn đĩa của anh, vẫn còn một nửa thức ăn nên nói: “Thế mà đã no rồi?”.
Phong Bính Thần bực tức nói: “Bị em làm cho tức no rồi”.
Thuần Khiết không nói gì, cúi đầu ăn tiếp.
Lúc ấy, bỗng nhiên Tiêu Ức Sơn nhìn thấy họ.
Anh sững người một lúc, sau đó quay sang nói gì đó rồi bỏ khăn ăn xuống, đứng dậy đi về phía họ.
Phong Bính Thần nhìn thấy anh ta trước, gõ nhẹ vào đĩa thức ăn của Thuần Khiết: “Bây giờ là lúc em thực hiện lời hứa rồi”.
Thuần Khiết nuốt thức ăn rồi hỏi: “Lời hứa gì?”.
Anh nhếch mép, cười rất gian tà: “Hôn anh. Ngay lập tức”.
Thuần Khiết biết một người thích làm theo ý mình như anh chuyện gì cũng làm được, đành phải đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng, nghiêng người hôn anh qua bàn ăn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Ức Sơn không kìm được dừng chân.
Trác Việt cũng nhìn thấy cảnh ấy. Anh ta không ngờ Thuần Khiết cũng có thể làm chuyện này trước mặt mọi người. Trước đây cô chưa bao giờ có những hành động thân mật ở nơi công cộng, nói cái gì mà ảnh hưởng khôngtốt, thì ra tất cả chỉ là nói dối. Trong lúc tức giận anh ta bất chợt đứng dậy, định đi tới chất vấn cô. Ôn Đế giơ chân đá anh ta, anh ta mới tỉnh ngộ rằng mình đã không còn tư cách gì để chất vấn cô nữa, bồng chốc không khỏi sững sờ.
Tiêu Ức Sơn sững người một lúc nhưng vẫn đi về phía họ, khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Làm phiền hai người một chút”.
Thuần Khiết nghe thấy giọng nói này, bồng chốc toàn thân đông cứng, sau đó từ tai đến cổ đều đỏ bừng.
Phong Bính Thần buông cô ra, vẻ mặt vô cùng hài lòng, ngẩng đầu chào Tiêu Ức Sơn: “Hi!”.
Tiêu Ức Sơn không chút biểu cảm, chỉ nhìn Thuần Khiết và nói: “Không phiền nếu mình ngồi đây chứ?”.
Phong Bính Thần vẫn chưa nói gì, Thuần Khiết đã đỏ mặt nói: “Dĩ nhiên rồi, mời ngồi”.
Tiêu Ức Sơn ngồi xuống, không nói gì. Phong Bính Thần cũng không nói gì.
Ba người đều không nói gì, không khí vô cùng khó xử. Thuần Khiết đành phải phá vỡ sự im lặng: “Dạo này thế nào?”.
“Mệt sắp chết rồi.. ”
“Sao cơ?”.
“Vì đóng một bộ phim dở ẹc mà ngày nào cũng phải tập trong phòng thể hình...”. Anh nói rồi quay sang nhìn Phong Bính Thần, giọng điệu vô cùng bất mãn.
Phong Bính Thần trêu chọc anh: “Trời nóng nực như thế này mà anh vẫn kiên trì tập luyện, đúng là yêu nghề”.
Tiêu Ức Sơn không bận tâm tới sự giễu cợt của Phong Bính Thần, nhìn Thuần Khiết và nói: “Mấy hôm trước thu dọn đồ đạc, tìm thấy vài bức ảnh cũ và lưu bút, thì ra tháng trước là sinh nhật cậu, sao không nói một tiếng?”.
Thuần Khiết cười nói: “Chẳng qua là già đi một tuổi, có gì đáng chúc mừng chứ?”.
Tiêu Ức Sơn cũng cười, bồng nhiên nói với cô bằng giọng điệu vô cùng thân mật: “Cậu đúng là chẳng có lòng dạ chút nào, với người khác cũng thế, với bản thân mình cũng vậy. Mười năm rồi mà chẳng thay đổi gì hết”. Nói rồi đứng dậy đưa tay vuốt tóc cô: “Thôi, mình phải về chỗ đây. Cậu ăn tự nhiên nhé!”. Sau đó nhìn Phong Bính Thần với ánh mắt đầy thách thức rồi
Thuần Khiết bị hành động bất ngờ của anh làm cho “choáng váng” tới mức da đầu tê liệt. Phong Bính Thần tức đỏ mặt, chỉ có thể trút giận lên người Thuần Khiết. Anh tức giận nói: “Xem ra hai người rất thân thiết?”.
“Không phải, bọn em chỉ là bạn học”
“Đây chính là lí do hai người thường xuyên tiếp xúc thân mật?”.
“Bọn em không hề tiếp xúc thân mật, chỉ là trò chuyện bình thường giữa những người bạn bình thường”.
“Hình như anh ta thích em. Hình như em cũng thích anh ta”.
Thuần Khiết không biết nói gì, chỉ có thể công kích: “Anh đang ghen sao?”.
“Em thấy sao?”.
“Em và anh ta chỉ là bạn bình thường, hơn nữa vĩnh viễn chỉ có thể là bạn bình thường, cho dù em có thích anh ta hay không?”.
“Thế rốt cuộc em có thích anh ta không?”.
Thuần Khiết đang nâng li rượu, chuẩn bị uống, nghe thấy câu này quả thực không biết làm thế nào, im lặng hai giây rồi đặt li xuống, nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Đúng vậy, em thích anh ta”.
Giọng nói của cô rất bình tĩnh nhưng ánh mắt và ngữ khí thì không bình tĩnh. Nhưng Phong Bính Thần chỉ gật đầu, bình tĩnh nâng li rượu nhấp một ngụm rồi hỏi: “Ăn xong chưa?”.
Anh thay đổi chủ đề nói chuyện nhanh như vậy khiến Thuần Khiết có chút sững sờ. Cô nhấn mạnh ngữ khí và nhắc lại một lần nữa: “Em nói em thích anh ta”.
“Anh nghe thấy rồi”. Phong Bính Thần ngước mắt nhìn cô, nhếch mép cười: “Câu trả lời này nằm trong dự đoán của anh. Chỉ là anh muốn nghe chính miệng em nói ra mà thôi”.
Thuần Khiết lúng túng.
Phong Bính Thần giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, mỉm cười và nói: “Vậy chúng ta vẫn đi xem phim chứ?”.
Thuần Khiết bực tức lườm anh: “Dĩ nhiên là đi rồi, vì sao không đi?”.
Cô không phải là cô bé mười mấy tuổi, nói một câu không hợp là giận dỗi bỏ đi. Mặc dù quả thực cô có chút
Phong Bính Thần đặt li xuống, mỉm cười: “Chúng ta đi thôi”.
Thuần Khiết không biết làm thế nào, khẽ thở dài, lấy khăn lau miệng rồi cầm túi, cùng anh đi ra ngoài. vẫn là chiếc xe Porsche của Phương Quân Hạo.
Chưa đi được hai phút thì Phương Quân Hạo gọi điện, lớn tiếng mắng Phong Bính Thần là hôn quân, đắm chìm trong mĩ sắc, bỏ bê công việc, cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Thuần Khiết ngồi cạnh nghe được hai câu, chỉ thấy toát mồ hôi lạnh.
Phong Bính Thần cũng không phản bác, đợi anh ta gầm rú xong thì cúp máy.
Thuần Khiết không kìm được quay sang nhìn anh.
Anh hỏi: “Sao?”.
Cô lắc đầu rồi nói: “Không có gì”.
Chuyện cô đang nghĩ trong lòng có chút khó mở miệng. Cô đang nghĩ, Phong Bính Thần tỏ rõ sự thù địch và ghen tuông trước sự xuất hiện của Tiêu Ức Sơn rốt cuộc là có ý gì? Anh yêu cô sao? Nếu không thì diễn trò quá khoa trương. Nếu là diễn trò thì dụng ý là gì? Nếu không phải là diễn trò thì anh thích cô ở điểm nào?
Đừng nói cái gì mà duyên phận tiền định, cô không tin.
Từ nhỏ cô đã biết trên đời này tuyệt đối không có chuyện không làm mà được hưởng. Cho dù là xin tiền bố mình thì cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn lanh lợi, chọn đúng thời điểm. Cô học hành làm việc rất chăm chỉ, bởi vì cô biết không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình. Đối với những chuyện từ trên trời rơi xuống, cô luôn luôn tỏ ra nghi ngờ. Cô không mong đợi quá nhiều vào người khác, gần như là không ôm hi vọng.
Phong Bính Thần thấy cô im lặng không nói gì, sau khi đỗ xe xong, anh nói với cô: “Sao? vẫn còn giận anh à?”.
Thuần Khiết ngạc nhiên hỏi: “Vì sao em phải giận anh?”.
Phong Bính Thần nói: “Em không giấu được anh đâu, rõ ràng là vẫn còn giận vì chuyện lúc nãy. Có gì không vừa ý thì nói ra đi, cứ giữ ở trong lòng khó chịu lắm”.
Thuần Khiết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi được, nếu đã như vậy thì em muốn hỏi anh, anh bận tâm tới bạn khác giới của em như vậy rốt cuộc là có ý gì? Em chưa bao giờ hỏi về cuộc sống tình cảm của anh, hỏi anh thích cô gái nào?”.“Đó là bởi vì anh chỉ thích một người con gái”. Anh nhấn mạnh con số.
Thuần Khiết không biết nói gì.
“Từ trước tới nay anh rất dứt khoát, thích là thích, không thích là không thích, không đa tình lãng mạn như một số người, lúc thì vấn vương tình xưa với bạn trai cũ, lúc lại liếc mắt đưa tình với bạn học cũ”
Tâm trạng vốn có chút lắng dịu của Thuần Khiết khi nghe thấy câu nói này lại căng ra. Cô cười nhạt và nói: “Cho dù em là người như thế thì liên quan gì đến anh?! Chúng ta đang hẹn hò sao? Là quan hệ yêu đương sao?”.
Phong Bính Thần gật đầu và nói: “Không sai?”.
“Chuyện này bắt đầu khi nào vậy?”.
“Bắt đầu từ bây giờ em là bạn gái của anh, trong mắt, trong tim em chỉ có thể có một mình anh, hiểu chưa?”.
“Em nghe thấy chưa?”.
Dĩ nhiên Thuần Khiết đã nghe thấy, cô cảm thấy rất kinh ngạc. Vì sao lại là cô? Một người đàn ông được coi là hoàn mĩ như anh chắc chắn sẽ có sự lựa chọn hoàn mĩ hơn. Cô không xuất thân trong gia đình cao quý, không phải giai nhân tài năng gì. Cô chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, đã từng đọc qua một vài cuốn sách, hiểu chút kiến thức thông thường. Chỉ thế mà thôi.
Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Phong Bính Thần rồi hỏi: “Anh nghiêm túc sao?”. Phong Bính Thần không khỏi bật cười: “Thì ra em không những thiếu tự tin mà còn không có cảm giác an toàn”.
Thuần Khiết bị anh nói trúng điểm yếu, gật đầu và nói: “Vì thế xin đừng đùa với em. Anh là một người đàn ông ưu tú, sẽ có được người phụ nữ tốt hơn”.
Phong Bính Thần nhìn cô vài giây rồi nói: “Nói như vậy là anh bị từ chối rồi sao?”.
Thuần Khiết chần chừ một lúc rồi nói: “Có lẽ chúng ta có thể ở bên nhau nhưng không cần sự trói buộc về danh phận...”.
“Vậy là anh vẫn bị từ chối rồi!”. Phong Bính Thần cười một tiếng.
Thuần Khiết không biết nói gì.
“Thì ra em chỉ thích thân thể anh”
Thuần Khiết chốc nóng mặt.
“Cũng may, suy cho cùng trên người anh vẫn có thứ em thích, không phải là không có thứ gì”.
Thuần Khiết xấu hổ tới mức chỉ muốn chui xuống đất, im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh còn muốn đi xem phim không?”. “Dĩ nhiên là đi rồi, vì sao không đi?”. Phong Bính Thần cười nói.
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Phong Bính Thần gật đầu. Hai người xuống xe, đi vào rạp chiếu phim.
Đôi nam nữ vừa mới bày tỏ thái độ của mình cùng đi vào rạp chiếu phim, xem một bộ phim tình cảm nhạt nhẽo, sau đó về nhà.
Thuần Khiết từ chối Phong Bính Thần, suốt buổi tối cảm thấy rất buồn. Phong Bính Thần thì ngược lại. Anh rất cảm ơn Thuần Khiết. Cô không những khiến anh nếm trải cảm giác lần đầu tiên được bố thí, còn khiến anh thưởng thức cảm giác lần đầu tiên bị từ chối.
Khoảng thời gian tiếp xúc với Thuần Khiết, anh đã ít nhiều hiểu được cô. Cô là người biết giấu mình, vẻ bên ngoài và suy nghĩ không giống nhau, cô có một cơ chế tự bảo vệ, tính cảnh giác rất cao, lúc nào cũng đợi lệnh hành động. Muốn phá giải mật mã tâm hồn cô không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng anh có niềm tin vào bản thân.
Có điều anh phải hành động cẩn trọng, không thể để cô chạy mất. Anh quá giàu có, gần như không có ham muốn gì là không thể thỏa mãn. Thứ duy nhất anh muốn có được ở Thuần Khiết chính là tình cảm của cô. Anh muốn cô yêu anh, đó mới là điều khó nhất.
Sáng sớm, bồng nhiên trời đổ mưa như trút nước. Thuần Khiết bị tiếng mưa đập vào cửa kính làm cho thức giấc, cô nhớ ra ngoài ban công có hai cửa sổ chưa đóng nên dậy đi đóng cửa. Sau đó về phòng ngủ tiếp.
Ngày hôm sau bị điện thoại của Phong Bính Thần đánh thức. Cô ngái ngủ “alo” một tiếng, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng, như không khí lạnh từ cơn mưa bão táp vào mặt, lập tức tỉnh hẳn.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”.
“Ừm, chín giờ bốn mươi, sao thế?”. Cô dụi mắt, nhìn đồng hồ trên đầu giường.
“Đến giờ dậy rồi, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm”.
Thuần Khiết sững người rồi nói: “Em còn tưởng ngày hôm qua đắc tội anh, anh sẽ không muốn nhìn thấy mặt em nữa...”. «123»