Tối hôm ấy sau khi về nhà, Thuần Khiết mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Tiêu Ức Sơn hỏi cô đã về đến nhà an toàn chưa, bởi vì đến giữa chừng thì không nhìn thấy cô trong bữa tiệc. Lúc ấy cô mới biết tối hôm qua Phong Bính Thần không hề nói gì với Tiêu Ức Sơn.
Cô muốn nhắn lại cho anh nhưng lại không biết nên nói gì, vì thế quyết định không nhắn lại nữa.
Vệ sinh cá nhân xong, cô nằm trên giường, ngây người nhìn trần nhà.
Vừa ngủ trên giường của người khác rồi lại ngủ trên giường của mình, cuối cùng có thể cảm nhận được sự khác biệt. Nhớ lại nơi ở của người khác, so sánh với nơi ở của mình, thế nào là ưu việt, cách điệu, phẩm vị, cuối cùng cô đã được chứng kiến. Những câu nói nhảm nhí như con người ai cũng bình đẳng như nhau đều là phù du. Cô than vãn một hồi rồi lại nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.
Anh giống như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa tình dục của cô, khơi dậy ham muốn mà hai mươi sáu năm qua cô chưa từng có. Cảm giác sung sướng mà một người thành thạo về sex như anh mang lại là điều mà cô chưa từng trải nghiệm. Nếu các cơ quan trong cơ thể con người cũng có kích thước, quy cách để phối họp với nhau thì anh chính là người thích hợp với cô nhất. Nếu bỏ phí một người đàn ông như thế này thì đúng là phí phạm của trời. Thượng Đế sẽ không tha
Nghĩ một lúc, bỗng nhiên cô ngồi bật dậy!
Cô bất chợt nhận ra rằng mình đang kiếm cớ để tiếp tục với anh. Điều này là không thể được, lẽ nào cô đã biến thành một người phụ nữ bị tình dục chi phối sao?
Cô nhảy xuống giường, mở tủ, tìm bức ảnh gợi cảm cuốn hút ấy rồi trang trọng treo nó lên tường. Sau đó từng bước từng bước lùi về đầu giường, ngắm nhìn nó. ừm, thường xuyên nhìn ảnh của anh, quen với vẻ đẹp của anh, có lẽ sẽ có thể nâng cao khả năng miễn dịch của bản thân. Thế là cô nằm xuống giường, ngắm nhìn Phong Bính Thần trong ảnh.
Mười phút sau, cô thất bại. Chút ham muốn vốn chỉ có trong suy nghĩ bỗng nhiên lan ra khắp người cô, đồng thời trỗi dậy với sức mạnh to lớn. Cô chỉ có thể lấy tấm ảnh đáng chết đó xuống, ném vào tủ quần áo. Anh chàng đáng ghét này đúng là “độc ác”, hành hung người khác bằng vẻ đẹp của mình.
Cô tìm một cuốn sách trên giá sách, thử tìm cách chuyển hướng chú ý của mình.
Mấy trang đầu rất khó khăn, đến trang thứ mười thì thích nghi dần, sau đó bị tiếng chuông điện thoại làm ngắt quãng.
Người gọi điện là Tiêu Ức Sơn.
“Tối qua mình gọi cho cậu hai lần liền nhưng cậu tắt máy...”.
“Xin lỗi, điện thoại hết pin”. Thuần Khiết chọn lí do thường dùng nhất.
“Cậu đi cùng Phong Bính Thần đúng không?”. Anh thẳng thắn hỏi.
Thuần Khiết không quen lắm với phong cách thẳng thắn đó của anh nhưng vẫn thừa nhận. Đồng thời thêm một câu nói dối: “ừm, bọn mình đi ăn đêm. Thật ngại quá, không chào cậu một tiếng..
“Không tìm thấy cậu, anh chàng họ Phong cũng mất tích, mình nghĩ có lẽ hai người đi cùng nhau. Cậu biết anh ta đang đầu tư vào điện ảnh chứ?”.
“Tối qua anh ta có nhắc đến chuyện đó, nói là mời cậu đóng phim. Đúng rồi, bộ phim tên là gì?”.
“Không biết”. Giọng nói của Tiêu Ức Sơn nghe có vẻ vô cùng bất mãn: “Ngay cả kịch bản mình cũng chưa nhìn thấy mà đã kí hợp đồng rồi, còn sắp xếp cho mình hai thầy dạy, trong mấy tháng sau đó phải theo học những kĩ năng cơ bản, khiến cho lịch trình của mình dày đặc. Mình sắp điên
Lần đầu tiên Thuần Khiết nghe thấy Tiêu Ức Sơn tức giận oán trách như vậy, không kìm được cười nói: “Cậu không thích đóng phim sao?”.
“Không thích!”.
“Nhưng mình nhớ cậu đã từng đóng một bộ phim..
“Đó là vai khách mời, chỉ có một hai lời thoại”.
“Lẽ nào trước đó cậu không hề hay biết?”.
“Không biết. Anh ta đưa ra mức cát-xê khiến công ti không thể từ chối”.
“Woa..Thuần Khiết ồ lên. Cô rất tò mò về mức cát-xê này nhưng nghĩ đến bí mật thương mại nên cũng không làm khó anh: “Kiếm được tiền cũng tốt mà.. ”
“Nhưng mình không biết mình phải đóng vai gì? Kịch bản có hay không? Tình tiết có hấp dẫn không? Mình có thích hay không? Không thể tùy tiện đóng một bộ phim không ra gì, phải không? Một chút võ thuật cơ bản minh cũng không biết, sao có thể đóng phim hành động được chứ? Rõ ràng là anh ta đang cố tình chơi xỏ mình..
Giọng nói của anh vô cùng tức giận, than vãn một tràng dài không khiến Thuần Khiết đồng cảm mà ngược lại khiến cô buồn cười. Cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ của một Tiêu Ức Sơn vốn lạnh lùng hờ hững đột nhiên phát điên lên sẽ như thế nào.
Cô nhịn cười an ủi anh: “Chẳng phải họ đã mời người dạy cậu rồi sao? Chăm chỉ học là được..
“Cái gì? Hình như cậu thích bênh vực anh ta, hai người tiến triển đến mức nào rồi?”.
“Đâu có! Chỉ là bạn bình thường”. Thuần Khiết nhanh chóng phủ nhận, nói mà bản thân cũng có chút chột dạ: “Cậu nghĩ mà xem, có tên ngốc nào dùng tiền để chơi xỏ ai đó chứ?”.
“Mình thấy anh ta rất giống tên ngốc đó”.
“Ha ha”. Thuần Khiết bật cười: “Hợp đồng đã kí rồi, bây giờ cậu oán trách cũng vô ích. Nói thật mình rất mong chờ phim của cậu. Trên mạng cũng có rất nhiều fan hi vọng cậu ‘lột xác’. Thử sức một chút cũng tốt, không biết chừng cậu sẽ thích đóng phim đấy”.
Tiêu Ức Sơn cũng biết họp đồng đã kí, oán trách cũng vô ích. Giám đốc và ông bầu cũng đã phân tích một cách tương đối toàn diện với anh, những gì cần nói đều đã nói rồi nhưng anh rất bực tức, muốn tìm ai đó để trút nỗi bực dọc trong lòng. Than thở với Thuần Khiết xong, tâm trạng khá hơn một chút nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Nhất định cậu phải chuyển lời của mình tới tay họ Phong kia rằng hắn là đồ khốn”.
Thuần Khiết mỉm cười nhận lời.
Tiêu Ức Sơn lại quan tâm đến công việc của cô: “Cậu định khi nào đi làm?”.
“Van chưa nghỉ đủ”.
“Cậu sẽ không cho mình nghỉ mãi thế chứ?”.
“Điều này thì không nói trước được”.
“Cậu không giống với những cô gái sống ở thành phố một chút nào”.
“Sao cậu lại nói thế?”. “Cậu không lo lắng. Nghe nói những cô gái sống ở thành phố nếu bị thất nghiệp ở nhà thì sẽ lo lắng đến phát điên lên”.
Thuần Khiết bật cười kinh ngạc: “Thì ra cậu hiểu phụ nữ như thế, thật khiến mình ngạc nhiên”.
Tiêu Ức Sơn cũng cười: “Đọc được quan điểm của các chuyên gia trên báo”.
“Thực ra cũng không phải là mình không lo lắng, chỉ là không đến mức dữ dội như thế. Mình không quá cầu toàn trong cuộc sống, chỉ cần bản thân thấy vui là được. Người ta nói tiền không bao giờ là đủ, cuộc đời ngắn ngủi mà..
Câu nói này khiến cô nghe cũng phải bật cười.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Tiêu Ức Sơn cúp máy.
Thuần Khiết gập điện thoại, vứt sách sang một bên, nhắm mắt thở phào.
Cô thấy mình vẫn chưa nghỉ ngơi thoải mái. Pha một ấm trà, nằm trên sofa đọc một cuốn sách từ đầu đến cuối hoặc xem phim cả ngày, không cần nghĩ đến chuyện gì. Cô chưa từng có những ngày như thế. Cô không lo về tiền, cũng không tiêu tiền bữa bãi. Cô biết khả năng của mình, cũng biết giới hạn ở đâu. Cô bật máy tính, từ từ thưởng thức những bộ phim hay mà mình đã down từ lâu nhưng chưa có thời gian xem.
Cho dù thế nào, có thể thức đêm mà không phải lo lắng, bận tâm đến bất cứ điều gì đối với hầu hết mọi người mà nói là một việc làm xa xỉ.
Cứ như vậy suốt hai ngày, đến ngày thứ ba, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của giám đốc nhân sự Vincent tỏ ý muốn mời cô tiếp tục làm việc cho tòa soạn. Điều này quả thực quá bất ngờ, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Là ý của chủ biên sao?”.
“Tôi không rõ lắm, tôi nhận được chỉ thị từ tổng biên tập”.
“Ồ”. Cô chần chừ một lúc rồi hỏi: “Tổng biên tập không thay người chứ?”.
“Ha ha...”. Vincent bật cười trong điện thoại: “Không. Nhưng gần đây tòa soạn tiến hành điều động nhân sự, tổng biên tập thấy cô nghỉ việc là một quyết định sai lầm, hi vọng cô có thể quay lại”.
Thuần Khiết suy ngẫm một lúc rồi nói: “Xin cho tôi suy nghĩ một chút”.
Vincent cười nói: “Không vấn đề, hi vọng cô có thể suy nghĩ thận trọng. Suy nghĩ xong rồi thì gọi điện cho tôi”. “Ok”.
Thuần Khiết cúp máy, nghĩ lại chuyện này từ đầu đến cuối, cảm thấy có chút kì lạ.
Cô không muốn coi nhẹ bản thân, tự nhận mình có chút tài năng. Nhưng những nhân viên có tài mà nghỉ việc không phải là ít, sao lại chỉ hi vọng mình cô quay lại? Như thế chẳng phải là khiến giám đốc Giang khó xử sao? Cô không thể nghĩ ra một lí do hợp lí, không kìm được muốn kể chuyện li kì này với người khác. Cô cầm điện thoại, gọi điện cho Phong Bính Thần. Nhưng anh tắt máy. Cô lại nghĩ một lúc rồi gọi cho Lisa. Cô ấy vốn nắm bắt thông tin rất nhanh, có lẽ có thể cho cô chút gợi ý.
Kết quả là Lisa không những không hề biết chuyện mà còn vô cùng ngạc nhiên. Trí tò mò trỗi dậy, liền hẹn cô đi ăn cơm: “Bọn mình lâu lắm không gặp nhau, hay là buổi tối cùng đi ăn nhé”.
“Cũng được, dù sao mình cũng không có việc gì”.
“Tháng trước mình đi phỏng vấn thấy có một nhà hàng Tây Ban Nha rất ngon”.
“Có cần đặt chỗ không?”.
“Để mình đặt cho, mấy giờ?”.
“Mình lúc nào cũng được, cậu về lúc nào thì đặt lúc Hai người hẹn thời gian và địa điểm rồi cúp máy.
Buổi tối đến nhà hàng, vừa gặp nhau là lập tức buôn chuyện này.
Lisa nói: “Mình thấy tám chín phần là ý của Catherine. Biên tập mới không làm được việc, đã bị chị ấy mắng cho phát khóc nhiều lần rồi. Tâm trạng của chị ấy gần đây cứ như là bước vào giai đoạn tiền mãn kinh sớm ý..
Thuần Khiết bật cười, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng không tin.
“Tổng biên tập căn bản không quan tâm. Nếu thật sự để tâm đến cậu thì ngay từ đầu đã không thể để cậu đi. Nếu ông ta lên tiếng thì sao Giang Văn dám sừng sộ chèn ép cậu?”.
“Đúng vậy”. Thuần Khiết gật đầu.
“Thế cậu có định quay lại không?”.
“Chưa biết được, mình thấy rất kì lạ”.
“Có nói là sau khi quay lại làm ở vị trí nào không?”.
Thuần Khiết sững người, sau đó lắc đầu: “Không, lẽ nào còn thăng chức cho mình?”.
“Dĩ nhiên là có thể chứ, không biết chừng thăng lên làm giám đốc ấy chứ!”.
Thuần Khiết không khỏi bật cười, khiêm tốn nói: “Mình giữa đường xuất gia, lại không có nhiều kinh nghiệm...”.
Lisa bật cười, thản nhiên nói: “Chỉ cần ở trên có người nâng đỡ cậu thì chuyện gì cũng xong. Hàng ngày Giang Văn làm việc gì không phải là cậu không biết. Cậu còn tưởng cô ta có tài năng gì thật sao, đó đều là sáng kiến của cấp dưới mà thôi”.
Thuần Khiết cười, vẫn chưa đáp lại thì bồng nhiên cô ấy lại chuyển chủ đề: “Có điều, với tính cách của cậu thì e là không làm được thật. Cậu không giỏi giao tiếp, cũng không tích cực, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội...”.
Thuần Khiết sững người một lúc rồi nói: “Mình bỏ lỡ cơ hội gì?”.
Lisa nói: “Lâu rồi thì không nói nữa, gần đây thì có hai cơ hội rất tốt, cậu đều không nắm lấy. Thứ nhất là Tiêu Ức Sơn. Hiện nay anh ta là ngôi sao hot nhất. Hai người lại là bạn học, kết quả hai người chỉ ăn với nhau một bữa cơm, thế là hết. Cậu có biết là trong làng giải trí có biết bao ngôi sao nữ hi vọng được hẹn hò, được dính tin đồn với anh ta không?”. “Mình đâu phải là ngôi sao..Thuần Khiết bật cười.