Tâm tình hưng phấn khi sắp được nhìn thấy Thiệu Trường Canh khiến cho Thiệu Vinh trằn trọc suốt hơn mười tiếng, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ. Cậu nhàm chán cầm mấy quyển tạp chí lên xem, chờ đến khi máy bay rốt cuộc phát thông báo “Kính thưa quý khách, máy bay sắp hạ cánh” thì Thiệu Vinh đã xem hết mấy quyển tạp chí trong tay rồi.
Thiệu Vinh vội vàng thả tạp chí lại chỗ cũ, yên tâm ngồi trên ghế chờ máy bay hạ cánh, sau đó cùng mọi người đi ra ngoài.
Đứng trong sân bay quen thuộc, cậu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến nơi. . . . . .
Không ngờ hơn mười tiếng vừa rồi lại khó qua đến như vậy.
Thiệu Vinh đi tới lối ra, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng chờ người thân, khi nghĩ đến có thể lập tức nhìn thấy Thiệu Trường Canh, tâm tình cậu trở nên thật khẩn trương, bàn tay nắm vali cũng đổ một tầng mồ hôi.
Thiệu Vinh vừa đi vừa nghĩ sau khi gặp hắn phải khống chế tâm tình kích động của mình như thế nào, thế nhưng nhìn trái nhìn phải, cẩn thận tìm kĩ trong đám người mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Thiệu Vinh ngẩn người, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía đồng hồ.
Đồng hồ ở sân bay hiển thị 19 giờ, nói cách khác, chuyến bay đã đến đúng giờ. Lúc mình mua vé máy bay đã xem giờ rất kĩ, cũng đã gửi tin nhắn báo cho hắn thời gian tới là 7 giờ tối. Thiệu Trường Canh là người rất đúng giờ, lẽ ra không thể nào đến trễ mới đúng. . . . . .
Chẳng lẽ mình nhìn sót?
Thiệu Vinh lại đảo mắt cẩn thận tìm trong đám người một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Thiệu Trường Canh.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, Thiệu Vinh vội vàng lấy điện thoại di động ra, vừa mở điện thoại thì phát hiện trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới, chỉ có vài từ đơn giản: “Ba đứng ngay lối ra sân bay chờ con, con đừng đi lung tung.”
Là tin nhắn Thiệu Trường Canh gửi tới, thời gian vào khoảng 1 tiếng trước. Lúc đó máy bay vẫn chưa hạ cánh, điện thoại Thiệu Vinh vẫn còn tắt, vì vậy bây giờ mới nhận được tin nhắn này.
Thiệu Vinh ngẩng đầu liếc nhìn hai chữ “lối ra” thật to trước mặt.
Hắn nhắn tin nói chờ mình ở lối ra, mình đã đứng ngay trước lối ra rồi. Chuyến bay từ London tới đây chỉ có một lối ra này, Thiệu Trường Canh thường xuyên đi công tác ở London, không thể có chuyện tìm lộn chỗ được. Một tiếng trước hắn còn gửi tin nhắn cho mình, chắc chắn lúc đó hắn đang trên đường tới, bây giờ đáng ra phải tới rồi chứ.
Cảm giác bất an trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn, Thiệu Vinh vội vàng nhấn số 1 trò chuyện nhanh gọi điện thoại cho Thiệu Trường Canh, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh “Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. . . . . .”
Thiệu Vinh không cam lòng gọi lại, thế nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Sau khi nghe liên tục năm lần: “Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”, Thiệu Vinh rốt cuộc ủ rũ cất điện thoại, xoay người tìm chỗ ngồi xuống đợi.
Không có ai bắt máy, vậy tức là điện thoại của hắn không có ở bên cạnh hoặc là hắn không nghe được. . . . . .
Có phải hắn đã xảy ra chuyện gì hay không?
Không, không thể nào, sao có thể xảy ra chuyện gì được. . . . . .
Thiệu Vinh vội vàng dập tắt suy đoán không tốt lành của mình, cố nghĩ sang phương diện tốt, có thể hắn gặp phải cuộc phẫu thuật gấp nào đi. Làm bác sĩ, bị bệnh viện gọi về làm cấp cứu cũng là chuyện bình thường. Với tinh thần trách nhiệm của hắn, tất nhiên sẽ xem trọng tính mạng của bệnh nhân, có thể bây giờ hắn đang ở trong phòng phẫu thuật, vì vậy mới không thể nghe điện thoại của mình.
Mặc dù đã tự an ủi mình như vậy, thế nhưng Thiệu Vinh vẫn không thể khống chế tâm tình bất an ngày càng mãnh liệt trong lòng.
Cậu đang ngồi ở một góc lo lắng chờ Thiệu Trường Canh, đột nhiên nghe thấy trên đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Vinh.”
Không phải là thanh âm trầm thấp dễ nghe của Thiệu Trường Canh, giọng nói lạnh băng này là của. . . . .
Thiệu Vinh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cậu? Sao cậu lại ở đây?”
Người tới quả nhiên là An Lạc, hôm nay hắn mặc một thân âu phục màu đen, sắc mặt lạnh băng giống như vừa mới đi dự đám tang làm người ta lạnh cả sống lưng. Bên cạnh hắn là một chân dài vô cùng xinh đẹp, nụ cười rất ngọt ngào, cô ta đang thân mật kéo cánh tay hắn, trông giống như là bạn gái của hắn.
An Lạc không trả lời, hỏi ngược lại: “Con ở đây chờ người à?”
Thiệu Vinh gật đầu, “Vâng.”
An Lạc dừng một chút, nói: “Không cần chờ nữa, Thiệu Trường Canh sẽ không tới đón con đâu.”
Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết?”
“Bởi vì bây giờ hắn đang ở An gia.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh kinh ngạc mở to hai mắt.
“Tiểu Vinh, baba của con có vài việc muốn nói với con, con theo cậu về An gia, thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm.”
Trong lòng Thiệu Vinh có chút nghi ngờ, chần chừ một chút rồi nói: “Con muốn gọi điện thoại cho ba.”
“Bây giờ ba con không nghe điện thoại được.”
Mặc dù biểu tình của An Lạc vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng Thiệu Vinh cảm thấy mọi chuyện không có đơn giản như thế.
Nếu Thiệu Trường Canh thật sự đến chỗ An Lạc, sao hắn lại không báo cho mình một tiếng? Huống chi trước giờ hắn vốn không thích An Lạc, Thiệu Vinh không nghĩ ra lý do gì khiến hắn đang trên đường tới sân bay đón mình đột nhiên lại chạy tới An gia, ngược lại đổi thành An Lạc tới đón mình.
Chuyện này quá sức vô lí rồi. . . . . .
Người phụ nữ bên cạnh An Lạc trông vô cùng xa lạ, mình chưa từng gặp cô ta bao giờ. . . . . .
Thiệu Vinh đột nhiên cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Cậu vội vàng đứng lên nói: “Con tự đón xe về nhà được rồi, muốn nói gì thì hôm nào nói sau. Ngồi máy bay mười mấy tiếng bây giờ con mệt lắm, con muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Thiệu Vinh nhấc vali lên định xoay người rời đi, đột nhiên người phụ nữ kia mỉm cười chặn trước mặt cậu.
Vừa rồi rõ ràng cô ta còn đứng bên cạnh An Lạc, thân mật kéo cánh tay hắn, nhưng ngay khi mình vừa đứng dậy, cô ta liền lập tức chặn đường mình, động tác nhanh đến mức kinh ngạc.
Thiệu Vinh dừng bước, “Phiền cô tránh ra.”
Người phụ nữ kia cũng không tránh ra, ngược lại tiến tới bên tai Thiệu Vinh, mỉm cười nói: “Nghe qua súng vô thanh chưa? Hay là súng lục lắp ống giảm thanh, chỉ cần tôi nhích một ngón tay, đạn có thể lập tức xuyên qua người cậu, hơn nữa không phát ra một tiếng động.”
Cô ta vừa dứt lời, Thiệu Vinh đột nhiên cảm giác được sau lưng mình bị cái gì đó lạnh ngắt dí vào.
Toàn thân Thiệu Vinh cứng đờ, nghiêng đầu lại không thể tin nhìn An Lạc, “Cậu?”
An Lạc nhíu nhíu mày, “Đi nhanh lên, đừng làm tôi mất kiên nhẫn.”
Cảm giác được nòng súng kim loại lạnh như băng đặt ngay sau lưng mình, trong lòng Thiệu Vinh thoáng chốc cảm thấy lạnh lẽo.
Mặc dù mình cũng không thật sự thích cậu, nhưng dù sao cũng là người thân cùng chung dòng máu, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng “cậu,” Thiệu Vinh hoàn toàn không ngờ hắn sẽ làm chuyện như vậy.
Cái này chính là bắt cóc sao? Chuyện buồn cười này sao lại xảy ra với mình? Người phụ nữ này là ai? Tại sao cậu lại muốn bắt cóc mình? Thiệu Trường Canh đâu? Hắn đi đâu rồi, có khi nào hắn đã gặp chuyện gì hay không?
Trong đầu có quá nhiều nghi vấn khiến cho suy nghĩ của Thiệu Vinh trở nên hỗn loạn, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã bị An Lạc lôi lên xe.
Chiếc xe màu đen phóng nhanh ra khỏi sân bay, chạy băng băng trên đường cao tốc.
Thiệu Vinh ngồi cứng ngắc ở phía sau, người phụ nữ bên cạnh vẫn chưa thu hồi súng, nhiệt độ lạnh như băng của kim loại khiến cậu cảm thấy lo sợ, An Lạc ngồi trên ghế lái vẫn không có biểu tình gì như cũ, gương mặt phản xạ qua kính chiếu hậu trông giống như bị phủ một tầng băng.
“Cậu, các người. . . . . . Làm gì vậy?” Thiệu Vinh cố gắng hít sâu để bình tĩnh lại, “Baba con đâu? Bây giờ ba có an toàn không?”
An Lạc thấp giọng nói: “Lina, bịt miệng nó lại.”
Người phụ nữ tên Lina lập tức lấy một miếng băng dính trong túi dán lên miệng Thiệu Vinh, sau đó nhích tới bên tai Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Bây giờ tâm tình của hắn không tốt, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.”
Miệng Thiệu Vinh bị dán lại, không thể làm gì khác hơn là im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Tốc độ xe rất nhanh, khung cảnh quen thuộc ngoài cửa nhanh chóng lướt qua trước mắt. Lúc này đang là mùa đông, trời rất lạnh, hình như cũng có tuyết rơi, trên đường phố vẫn còn lưu lại một chút tuyết đọng chưa tan.
Bên trong xe không có mở đèn, đèn đường mờ ảo màu vàng chiếu lên cửa kính, làm cho trong xe lúc sáng lúc tối, ngay cả biểu tình trên mặt An Lạc cũng vì vậy mà trở nên khó đoán.
Thiệu Vinh thấp thỏm bất an ngồi cứng ngắc ở phía sau, không biết qua thêm bao lâu, cuối cùng xe dừng ngay đầu đường cao tốc, sau đó quẹo vào một con đường xi măng nhìn rất quen thuộc. Cuối đường có một tòa biệt thự, trong đêm đen, biệt thự này vẫn sáng trưng như cũ.
—— Là nhà tổ của An gia.
Một năm trước Thiệu Vinh đã từng tới đây, vì vậy vẫn còn nhớ rõ tạo hình đặc biệt của ngôi biệt thự này.
Xe dừng trước cổng biệt thự, An Lạc chạy xe vào ga-ra, Thiệu Vinh thì bị Lina dắt vào trong nhà.
Thiệu Vinh đảo mắt nhìn khắp nhà, người giúp việc ngày xưa mình thấy đều không có mặt, thế nhưng vật dụng trang trí vẫn y như cũ. Thiệu Vinh bị Lina ấn xuống ghế sô pha, cô ta cũng thu súng lại, có vẻ như cảm thấy Thiệu Vinh đã không còn đường trốn, chỉ lấy sợi dây trong túi ra cột hai tay Thiệu Vinh.
Sau khi An Lạc đỗ xe xong thì im lặng đi vào trong nhà, chầm chậm bước tới trước mặt Thiệu Vinh, đưa tay xé miếng băng dính trên miệng cậu.
Động tác không hề nhẹ nhàng khiến Thiệu Vinh cảm thấy da mình nóng rát.
“Nói thẳng đi Tiểu Vinh, di vật mẹ con lưu lại, con cất ở đâu rồi?”
An Lạc không còn che giấu mục đích tìm Thiệu Vinh nữa.
—— Quả nhiên là có liên quan đến cái két sắt kia.
Nhưng phần tư liệu mẹ lưu lại chỉ có tội chứng buôn lậu thuốc phiện của thái tử, cậu An Lạc lấy phần tư liệu kia làm cái gì?
Bất kể là thế nào, phần tài liệu kia quan trọng như vậy, mình không thể dễ dàng giao cho hắn được.
Trong đầu Thiệu Vinh xuất hiện vài ý tưởng, cậu nhìn An Lạc, cố gắng bình tĩnh nói: “Mẹ chỉ để lại cho con một căn biệt thự và một triệu đồng tiền mặt, hình như lần trước con đã nói với cậu rồi.”
An Lạc cau mày, “Két sắt đâu?”
“Két sắt nào?”
An Lạc không đáp, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Thiệu Vinh.
Một lát sau, An Lạc cúi người xuống, duỗi ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Thiệu Vinh lên, “Tiểu Vinh, thật ra con rất thông minh, lần trước suýt nữa đã giấu được cậu, cậu còn tưởng rằng Thiệu Trường Canh không có giao nó cho con. Tiếc rằng bây giờ con không giấu được nữa đâu, bởi vì cái két sắt đó không còn ở chỗ Thiệu Trường Canh.”
“Thật ra ba không có đưa cho con.”
“Vậy sao?” An Lạc nở nụ cười lạnh, “Nhưng cậu đã hỏi ba con rồi, vậy tức là ba con nói dối à?”
Ngón tay nắm cằm Thiệu Vinh đột nhiên dùng sức, An Lạc giảm thấp giọng xuống, mắt nhìn thẳng vào Thiệu Vinh, “Nói, con cất phần tư liệu kia ở đâu?”
Hắn đã phái người lục soát hết ba lần bốn lượt, gần như sắp lật cả tòa biệt thự này lên nhưng vẫn