Sáng sớm, Thiệu Trường Canh bị một trận tiếng chuông điện thoại báo thức đánh thức.
Kỳ thật cả một đêm hắn đều không có chợp mắt, cho nên ngay khoảnh khắc di động vừa vang lên hắn liền ấn yên lặng, quay đầu liếc nhìn Thiệu Vinh ngủ trong ngực của mình, xác nhận cậu không bị đánh thức, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cầm di động ném qua một bên.
Thiệu Vinh hình như gặp ác mộng, mày nhíu cực kì chặt.
Sắc mặt thập phần tái nhợt, môi bởi vì đêm qua hôn cuồng nhiệt mà trở nên hồng nhuận. Từ cổ trở xuống, khắp nơi đều là dấu hôn xanh xanh tím tím, bụng dưới lưu lại một chuỗi dấu răng, trên đùi còn dính lại một ít tinh dịch màu trắng. . . . . .
Bộ dáng bị chà đạp như vậy khiến Thiệu Trường Canh vừa cảm thấy đau lòng đồng thời an tâm một cách kì lạ.
Bởi vì, những dấu vết này đều do bản thân hắn lưu lại.
Bởi vì Thiệu Vinh đã thuộc về hắn, là bảo bối mà hắn yêu nhất.
Tối hôm qua tận mắt nhìn thấy cảnh cậu và Trần Lâm Lâm thân mật ôm nhau, thấy thần sắc cậu dịu dàng an ủi nữ sinh kia, Thiệu Trường Canh thừa nhận mình có chút ghen tị, sau còn bị một bó hoa hồng đen tuyên bố cái gì mà “em thuộc sở hữu của tôi” hoàn toàn chọc giận, đã vậy sau khi về nhà Thiệu Vinh còn kiên quyết đòi xuất ngoại. . . . . .
Bị cậu một lần, hai lần, ba lần khiêu chiến giới hạn, rốt cuộc khiến cho tự chủ sụp đổ.
Xúc động muốn chiếm giữ cậu lấn át toàn bộ lý trí, cho nên sau đó đã không thể nhịn xuống, giống như để chứng minh cho điều ấy, đổi tư thế cưỡng bức cậu nhiều lần.
Cậu nhóc đáng thương, đêm đầu tiên đã bị cưỡng ép điên cuồng như vậy, nhất định đã mệt muốn chết rồi. . . . . .
Thiệu Trường Canh nghĩ, mình có lẽ nên tắm rửa cho cậu một chút.
Nhưng nhìn bộ dáng cậu im lặng ngủ say trong ngực, lại không nhẫn tâm đánh thức cậu.
Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ cười cười, vươn cánh tay, nhẹ nhàng đem cậu ôm vào trong lòng.
Ngửi mùi dầu gội quen thuộc trên tóc cậu, vuốt ve tấm lưng mịn màng của cậu, nghe tiếng tim đập quy luật và hô hấp yếu ớt của cậu. . . . . .
Chỉ là một cái ôm đơn giản như thế, lại khiến hắn có loại cảm giác hạnh phúc thỏa mãn tràn ngập trong lòng.
***
Không khí ấm áp khó được đột nhiên bị một trận tiếng chuông cửa cắt đứt.
Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, buông tay ra, để Thiệu Vinh nghiêng người nằm ở trên giường, thuận tay thay cậu đắp kín chăn, lúc này mới đứng dậy tùy tiện mặc đồ ngủ đi mở cửa.
Mở cửa, liền thấy Tô Viễn mặt không đổi sắc nói: “Thiệu tiên sinh, xin chào, tôi là cảnh sát Tô Viễn của tổ trọng án.”
Thiệu Trường Canh nhướng mày, “Tô sir, chúng ta đã từng gặp mặt. Sáng sớm anh tìm tới tận cửa là muốn tra vụ án gì?”
Ánh mắt sắc bén của Tô Viễn nhìn thẳng về phía Thiệu Trường Canh, “Thiệu tiên sinh, tối hôm qua anh đã gặp cô Trần Đan?”
“Đúng vậy. Có gì không?”
“Cô ấy chết rồi.”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh ngơ ngẩn một chút, sau đó mới trầm mặc nói: “Các vị mời vào.”
Tô Viễn và hai người trợ thủ vào trong phòng khách, ngồi xuống trên sô pha.
Thiệu Trường Canh xoay người rót vài cốc nước cho bọn họ, lúc này mới ngồi xuống một chiếc sô pha khác, khoát tay lên vị trí vịn, thản nhiên nói: “Có vấn đề gì xin cứ hỏi, tôi sẽ tận lực phối hợp với cảnh sát.”
Tô Viễn gật đầu, “Thiệu tiên sinh, tối hôm qua tại sao anh lại gặp mặt cô Trần?”
“Là cô ấy chủ động gọi điện thoại cho tôi, nói có việc muốn nói với tôi.”
“Lúc anh gặp cô ấy là mấy giờ? Gặp ở đâu?”
“Mười giờ, ở nhà cô ấy.”
“Khi nào anh rời khỏi đó?”
“Tôi và cô ấy nói chuyện chừng nửa tiếng, 10 giờ rưỡi thì lái xe rời đi, bởi vì tối hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của con tôi, tôi muốn mau chóng trở về với nó.”
Tô Viễn im lặng một chút, “Cô ấy hẹn anh gặp mặt là muốn nói chuyện gì với anh?”
“Trước kia cô ấy là y tá trưởng của bệnh viện chúng tôi, sau lại từ chức, qua một thời gian nữa sẽ mang con gái ra nước ngoài du học, trước khi đi muốn gặp cấp trên trước kia là tôi ôn chuyện mà thôi. Nội dung chúng tôi nói chuyện cũng không có gì đặc biệt.” Thiệu Trường Canh tựa vào trên sô pha, thấp giọng hỏi, “Cô ấy chết như thế nào?”
“Chết do bị súng bắn.”
Thiệu Trường Canh nhíu mày, “Nói vậy, là bị người mưu sát?”
Tô Viễn nhìn hắn nói: “Đúng vậy, hơn nữa đối phương còn là một sát thủ chuyên nghiệp, trực tiếp vào trong nhà cô Trần giết người, hiện trường không có bất kỳ dấu vết đánh nhau, kỹ thuật bắn súng cũng rất chuẩn, một phát chí mạng. Hung thủ có vẻ là người quen của cô Trần, nếu không cô ấy sẽ không bình tĩnh mở cửa cho đối phương vào nhà như vậy, hơn nữa còn bị giết trong trạng thái không hề phòng bị.”
Thiệu Trường Canh cười nhạt, “Cảnh sát Tô nói những lời này là đang nghi ngờ tôi sao?”
Tô Viễn nhìn Thiệu Trường Canh, trầm mặc một lát, “Tôi có lý do nghi ngờ anh, thời gian tử vong của cô ấy là khoảng mười một giờ, trước khi chết cô ấy đã gặp qua anh, hiện trường vụ án chỉ có ly cà phê, trên đó còn lưu lại dấu vân tay của anh.”
Thiệu Trường Canh nhướng mày, “Thật sự tôi chỉ ở nhà cô ấy uống cà phê, xuất phát từ lễ nghi cơ bản mà thôi, pha cà phê cho khách uống cũng không phải chuyện lạ gì đi? Cảnh sát Tô, không phải bây giờ anh cũng đang uống nước mà tôi rót đấy sao?”
Tô Viễn liếc mắt nhìn cốc nước trong tay một cái, lạnh lùng nói: “Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là người đáng nghi nhất. Nếu anh không thể chứng minh mình trong sạch, vậy thì, thật xin lỗi Thiệu tiên sinh, anh là người đáng nghi cuối cùng, phải theo chúng tôi quay về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
Ngụ ý chính là tạm giam?
Thiệu Trường Canh giận tái mặt.
Thật không ngờ, tối hôm qua đến gặp Trần Đan, cư nhiên lại phát sinh loại chuyện này.
***
Nguyên nhân Trần Đan tìm hắn chính là về thái tử.
Đêm qua, cô đột nhiên gọi điện thoại bảo: “Có khả năng thái tử đã trở lại, tôi muốn nói cho anh một ít chuyện về hắn. . . . .”
Lúc trước khi Trần Đan từ chức, Thiệu Trường Canh đã ẩn ẩn cảm thấy cô đang che giấu một phần sự thật, nếu cô chủ động muốn nói về đề tài này, Thiệu Trường Canh liền hẹn thời gian chạy tới nhà cô.
Mấy năm nay cô vẫn độc thân, một mình mang theo một đứa con gái, tuy rằng đến nhà phụ nữ độc thân có chút không tiện, nhưng Thiệu Trường Canh biết cô là người tính tình ôn hòa, chuyện hai người sắp nói lại là chuyện cơ mật, hơn nữa bản thân hắn làm việc không thẹn với lương tâm, cũng không rảnh đi lo lắng nơi gặp mặt gì đó.
Gặp mặt xong, cô nói ra một ít bí mật.
Nói tới chuyện cũ, thanh âm Trần Đan vẫn nhịn không được phát run, “Kỳ thật năm đó, Tô Tử Hàng cũng không phải trực tiếp chết vì bị súng bắn, mà là chết do tiêm Thiopental quá liều.”
“. . . . . .” Bất an dưới đáy lòng rốt cuộc trở thành sự thật, nhưng sự thật tàn khốc này thật sự khó có thể tiếp nhận.
Thiopental là thuốc gây mê thuộc loại Barbiturate, hiện nay rất ít dùng trong lâm sàng, bởi vì tác dụng của nó gần giống như thuốc độc, độ nguy hiểm vô cùng cao, rất dễ gây mê quá liều dẫn đến tử vong.
Loại thuốc mê này, tác dụng phổ biến nhất chính là làm cho bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối “chết không đau đớn” sau khi được pháp luật phê chuẩn.
Thiệu Trường Canh nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Cô là nói, ba tôi trong lúc phẫu thuật đã tiêm Thiopental quá liều cho anh ta?!”
“Đúng vậy.” Sắc mặt Trần Đan trở nên tái nhợt, “Lúc ấy Tô Tử Hàng bị thương thật sự nghiêm trọng, nhưng chút thương tích đó chủ yếu tra tấn tinh thần anh ta là chính, tổn hại thể xác cũng chưa tới mức không thể cứu được. . . . . . Ngoài ra, trái tim của anh ta bị lệch bẩm sinh, viên đạn kia cũng không phải chí mạng. Nếu lúc ấy chúng tôi cố hết sức cứu chữa, có lẽ đã có thể cứu sống anh ta. Nhưng mà. . . . . .”
“Nhưng mà viện trưởng Thiệu nói, ông ấy muốn Tô Tử Hàng. . . . . Chết không đau.”
Đáy lòng Thiệu Trường Canh đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác vô lực nặng nề.
Lúc trước thấy ghi chép phẫu thuật của Tô Tử Hàng, với trực giác của một bác sĩ, hắn đã cảm thấy ghi chép này có vấn đề, hơn nữa người tham gia phẫu thuật lại lần lượt bỏ ra nước ngoài, càng làm cho hắn hoài nghi nguyên nhân cái chết thật sự của Tô Tử Hàng.
Quả nhiên, trực giác của hắn không hề sai, Tô Tử Hàng cũng không phải chết vì suy kiệt tim, mà là chết do bị tiêm thuốc mê quá liều.
Ông ấy cư nhiên ở trong phòng phẫu thuật bất động thanh sắc giết cảnh sát kia?!
Luôn luôn cố gắng theo đuổi cái gọi là chân tướng, nào ngờ sau khi biết được chân tướng. . . . .
Tôi nên lấy khuôn mặt nào. . . . . . Đi đối diện với Thiệu Vinh của tôi đây?
Thiệu Trường Canh đau khổ cau chặt mày, cầm ly cà phê trên bàn uống vài ngụm, cà phê không có thêm đường uống thật đắng, ngay cả đáy lòng cũng xuất hiện một tia hương vị đắng chát.
“Chuyện này. . . . . . Có bao nhiêu người biết?” Thiệu Trường Canh thấp giọng hỏi.
Trần Đan nói: “Những người tham gia phẫu thuật, còn có người hỗ trợ giải quyết tốt hậu quả, che giấu nguyên nhân tử vong, Âu Dương Lâm. . . . . Lúc ấy Tô Tử Hàng vốn thật sự đã bị trúng đạn, cho nên viết nguyên nhân tử vong thành trúng đạn khiến công năng tim suy kiệt cũng không bị ai nghi ngờ.”
Thiệu Trường Canh cười lạnh, “Ba tôi từ trước đến nay làm việc đều rất chu đáo.”
Trần Đan im lặng một chút, khẽ thở dài, “Anh cũng biết mà, nếu Tô Tử Hàng còn sống, chuyện Thiệu gia buôn lậu nội tạng sẽ bị bại lộ. . . . . . Ba anh không cứu anh ta cũng là chuyện đương nhiên. Tô Tử Hàng lúc ấy toàn thân nhiễm trùng nghiêm trọng, gãy xương nhiều chỗ, giằng co giữa ranh giới sống chết thật sự rất vất vả, cho anh ta một mũi thuốc mê để anh ta yên ổn nhắm mắt, xem như là. . . . . . Phương thức xử lý an toàn nhất.”
Thiệu Trường Canh biết Trần Đan nói đúng sự thật. Tô Tử Hàng nắm giữ chứng cứ Thiệu gia giao thiệp với hắc đạo, ba hắn không có lý do gì để cứu anh ta, một mũi thuốc mê để Tô Tử Hàng trực tiếp chết không đau đớn là biện pháp tốt nhất.
Có điều, chấp nhận trên lý trí, không có nghĩa là có thể chấp nhận trên mặt tình cảm.
Nếu Thiệu Vinh biết chuyện này. . . . . .
Thiệu Trường Canh thật sự không dám tưởng tượng, Thiệu Vinh sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình, càng khó có thể tưởng tượng sự thật này sẽ đả kích Thiệu Vinh đến mức nào.
Nhiều năm như vậy, cậu vẫn sống chung với gia đình hung thủ hại chết ba ruột mình. . . . . .
Đây là chuyện châm chọc cỡ nào.
“Hôm nay tôi nói sự thật cho anh biết, chỉ hy vọng anh chuẩn bị sẵn sàng. Một khi thái tử trở về, bí mật năm đó toàn bộ bị vạch trần. . . . . .Tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Tôi từng thề ở trước mặt ba anh, nhất định phải giữ kín bí mật này, nhưng mà lần trước ở bệnh viện tôi nhìn thấy Thiệu Vinh, bộ dạng nó giống hệt như ba nó. . . . Tiểu Vinh nó vô tội, không nên bị cuốn vào cuộc phân tranh này.”
Câu chuyện chấm dứt ở chỗ đó.
Thiệu Trường Canh sau khi nói chuyện xong lập tức lái xe quay trở về hội trường sinh nhật của Thiệu Vinh.
Bất an sợ hãi Thiệu Vinh sẽ phải chịu tổn thương khiến hắn khẩn trương tới chảy mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, mà lúc đến khách sạn lại thấy hình ảnh Thiệu Vinh ôm Trần Lâm Lâm dịu dàng an ủi, tiếp theo lại có người tặng một bó hoa hồng đen lớn cho cậu. . . . .12»