Cảm giác bất an, tức giận, đau khổ phức tạp đan xen vào nhau làm cho hắn rốt cuộc dùng hành động chiếm đoạt Thiệu Vinh.
Dùng phương thức tàn nhẫn như vậy giữ lấy cậu, kỳ thật chỉ là. . . . . .
Sợ hãi mất đi cậu.
***
“Thiệu tiên sinh.” Thanh âm lạnh nhạt của Tô Viễn vang ở bên tai, kéo Thiệu Trường Canh ra khỏi suy nghĩ, “Nếu anh không thể chứng minh mình trong sạch, như vậy, anh cần theo chúng tôi quay về cục cảnh sát một chuyến.”
Thiệu Trường Canh vừa muốn mở miệng, lại nghe phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm ——
“Tôi có thể làm chứng cho ông ấy.”
Là Thiệu Vinh.
Cậu mặc một kiện quần áo ngủ màu trắng, hai chân đi dép lê, từng bước một chậm rãi đi về phía phòng khách.
Bởi vì ngủ không đủ, mắt của cậu có chút sưng, tóc cũng bởi vì một trận kịch liệt tối qua mà rối tung lên, ngón tay gắt gao nắm chặt bên người, trên cổ tay còn có dấu dây rõ ràng.
Thân thể cậu hiển nhiên rất không thoải mái, mỗi bước đi, hai chân đều khẽ run lên.
Mỗi một bước của cậu, cũng như đang dẫm vào trong lòng Thiệu Trường Canh.
“Tiểu Vinh.” Thiệu Trường Canh vội vàng đứng dậy đỡ cậu, nhỏ giọng ghé vào tai cậu nói, “Con ra đây làm cái gì? Chuyện này không liên quan đến con, mau trở lại phòng ngủ đi. . . . . .”
Thiệu Vinh đẩy tay hắn ra, bước thẳng đến sô pha ngồi xuống, quay đầu nhìn Tô Viễn, mặt không đổi sắc nói: “Cảnh sát Tô, tôi có thể làm chứng cho người này.”
—— Cậu bé này, tại sao bộ dạng lại giống hệt Tô Tử Hàng đã qua đời như thế?
Nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, Tô Viễn hỏi: “Cháu có thể làm chứng?”
“Đúng vậy.” Thiệu Vinh nhìn ánh mắt của y, bình tĩnh nói, “Tối hôm qua lúc 10 giờ ba cháu nhận được một cú điện thoại, sau đó nói có người hẹn gặp nên rời khỏi hội trường sinh nhật. 10 giờ 50 ba đã trở lại, cháu có thể làm chứng.”
“Cháu làm sao xác định thời gian đó?”
“Bởi vì lúc ấy bạn học Trần Lâm Lâm của cháu rời đi, bạn Từ Cẩm Niên đi với bạn ấy, trước khi đi còn bảo cháu là sắp đến 11 giờ rồi, cậu ấy muốn về nhà sớm một chút, cho nên cháu mới nhìn thử đồng hồ, lúc ấy đúng là 10 giờ 50, còn chưa tới 11 giờ.”
Tô Viễn im lặng nhìn cậu.
Thiệu Vinh tiếp tục nói: “Ba cháu nói 10 giờ rưỡi rời khỏi nhà cô Trần, nếu cháu nhớ không lầm, nhà cô ấy hình như ở gần bệnh viện An Bình, từ bệnh viện An Bình đến hội trường sinh nhật phải đi đường cao tốc, nhanh nhất cũng cần 20 phút, toàn bộ hành trình trên đoạn đường đó đều có màn hình điện tử giám sát, các chú có thể đến cục giao thông điều tra thời gian xe ba cháu ra vào giao lộ.”
“Hơn nữa, ba cháu và cô Trần kia không thù không oán, tại sao lại phải giết cô ấy? Vả lại cô Trần đã từ chức hơn một năm trước, thật lâu không có liên hệ, đột nhiên lại hẹn ba cháu ra gặp mặt, lại đúng lúc sau khi ba cháu rời đi mới chết, chú không cảm thấy kỳ lạ sao? Chuyện này hiển nhiên là có người cố tình vu oan giá họa.”
“Hơn nữa, ba cháu là một bác sĩ giỏi, nếu quả thật muốn giết người, có rất nhiều biện pháp, làm cho đối phương uống thuốc ngủ quá liều mà chết rõ ràng tốt hơn bắn chết lưu lại nhược điểm không phải sao?”
Sau khi Thiệu Vinh nói xong chỉ im lặng nhìn Tô Viễn.
—— Đó là một đôi mắt trong suốt có thể nhìn thấu lòng người.
Trong khoảnh khắc, Tô Viễn thậm chí nhầm tưởng thiếu niên biểu tình bình tĩnh ngồi ở trước mặt chính là Tô Tử Hàng nhiều năm về trước.
Khi đó Tô Viễn vẫn chưa xuất ngoại, Tô Thế Văn đang còn học trung học, Tô Tử Hàng là trưởng tôn thế hệ này của Tô gia, là anh cả mà mọi người kính trọng nhất, diện mạo lãnh mạc, cá tính ôn hòa, luôn thích bày ra bộ dáng anh cả, bắt mọi người ngồi cùng một chỗ xem phim trinh thám.
“Hung thủ dĩ nhiên là người này a, các em có biết chú ý không vậy. . . . . .”
Tô Tử Hàng rất thích phân tích các vụ án trong phim trinh thám, mặc dù có lúc phân tích cũng không chính xác, nhưng khuôn mặt nghiêm túc và đôi mắt đen nháy của anh luôn làm cho người ta cảm thấy tin phục.
“Cảnh sát Tô,” Thiệu Vinh lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Tô Viễn, “Nếu các chú muốn tạm giam ba cháu, xin đưa ra đủ chứng cứ rồi hãy đến bắt người.”
Tô Viễn từ trên ghế sô pha đứng lên, thấp giọng nói: “Thiệu Vinh, như lời cháu nói bọn chú sẽ đi kiểm tra. Bất quá, làm chứng giả phải chịu trách nhiệm, chú nghĩ cháu hiểu rất rõ.”
Thiệu Vinh gật đầu, “Cháu rất rõ ràng.”
“Như vậy, quấy rầy rồi.” Tô Viễn đi đến trước mặt Thiệu Trường Canh, dừng lại vài giây, tiếp theo vòng qua người hắn ra khỏi cửa.
Trong phòng đột nhiên im lặng.
Một lát sau, Thiệu Trường Canh mới vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm bả vai Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Chuyện này ba có thể giải quyết, con vội vã ra đây làm gì?”
Mặc dù có biện pháp đối phó, nhưng nhìn thấy Thiệu Vinh nghĩa chánh ngôn từ bảo vệ mình như vậy, trong lòng Thiệu Trường Canh vẫn cảm thấy đặc biệt ấm áp, “Bất quá, ba rất vui khi con đứng về phía ba.”
“Tôi chỉ đứng về phía sự thật.” Thiệu Vinh bình tĩnh đáp.
“Tiểu Vinh. . . . . .”
Thiệu Trường Canh muốn ôm cậu, lại bị cậu mặt không đổi sắc đẩy ra.
“Cô Trần Đan bị giết hại kia, là mẹ của Trần Lâm Lâm . . . . Tôi vừa mới nhận được điện thoại của Cẩm Niên, cậu ấy nói Lâm Lâm tối hôm qua khóc suốt đêm, đến bây giờ vẫn chưa ngủ, mẹ bạn ấy bị chết vô tội như vậy, chúng ta hẳn nên tìm ra hung thủ thật sự.”
“Tôi biết hung thủ không phải ông, ở trước mặt cảnh sát, tôi chỉ cảm thấy là nên nói.”
Thiệu Vinh ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Cái này cũng không đại biểu rằng tôi đã tha thứ việc làm của ông tối hôm qua. . . . . . Baba.”
Thiệu Vinh xoay người đi vào phòng ngủ, tuy rằng mỗi bước đi đều gian nan, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
Thiệu Trường Canh cũng chỉ đứng im lặng tại chỗ.
—— Con chỉ đứng về phía sự thật?
Nói vậy, nếu con biết toàn bộ chân tướng năm đó, biết ba ruột mình chết trong tay Thiệu An Quốc, biết mẹ ruột mình thậm chí xuất thân từ gia đình buôn lậu thuốc phiện. . . . Con sẽ làm thế nào?
Nhìn bóng lưng đơn bạc của cậu, trong lòng Thiệu Trường Canh đột nhiên có chút khổ sở.
Hắn còn nhớ rõ rất nhiều năm về trước, hắn từng ôm Thiệu Vinh nhỏ bé, nói rằng có baba ở đây, sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa.
Hắn cũng từng tự nói với chính mình, nhất định phải cố gắng hết sức bảo vệ tốt bảo bối của hắn.
Vốn tưởng rằng có thể che mưa che gió cho cậu.
Lại quên rằng, bản thân mình cũng đang nằm trên mặt biển sóng gió mãnh liệt.
Âm mưu tính kế, giống như nhện phun tơ, chặt chẽ quấn quanh hai người.
Làm cho người ta hít thở không thông, nhưng lại không có cách nào thoát được.