ta làm vậy là vì chàng.” Nỗi hoảng loạn nhanh chóng bùng lên trong lòng ta khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệu.
“ta đã bị nàng đùa bỡn hết lần này đến lần khác, Ngọc Phiến Nhi, ta từng thề, sẽ không để nàng có cơ hội làm tổn thương ta bất cứ lần nào thêm nữa. Ta nhất định sẽ khiến nàng phải hối hận vì đã được sinh ra trên thế gian này.” Chàng đẩy ta lên giường, ấn chặt ta xuống. Trong sợ hãi, ta nhìn thấy vẻ hận thù và hung tợn vằn lên trong mắt chàng.
“Nàng vì Diệp làm những chuyện này, đúng là khổ sở quá. Từ Trường An lặn lội đến Hồi Cốt, nguy hiểm như vậy mà nàng cũng chịu đi. Lần này lại còn mạo hiểm tới đây làm thuyết khách cho hắn. Diệp đối với nàng thực sự quan trọng như vậy sao? Hàng ngày hắn đã làm những gì cho nàng, là thế này hay là thế này?” Chàng đưa tay vuốt lên mặt ta, rồi đôi tay lần xuống cổ ta, sau đó luồn tay xuống dưới, kéo mạnh y phục của ta ra.
“Không… chàng định làm gì thế?” Ta hoảng sợ thét lên nhưng tiếng thét đó của ta tức thì bị nụ hôn mạnh bạo, dữ dội mà tuyệt vọng của chàng nuốt mất. Ta cố vùng vẫy, nhưng với một bàn tay chẳng thể nào chống đỡ nổi.
“Sao nàng lại thẹn thùng thế? Lẽ nào, Diệp chưa từng dạy nàng làm những chuyện này sao?” Chàng nhìn ta, ánh mắt vằn đỏ, mang theo cả sự ghen tuông điên cuồng. Chàng xé thô bạo y phục ta, tách hai chân ta ra rồi hạ người.
“Diệu, xin đừng, thả ta ra. Chàng điên rồi!” Đây không phải là Diệu mà ta từng biết. Mỗi hành động của chàng càng lúc càng khiến ta thêm hoảng loạn hãi hùng.
“Điên? Thế nào được gọi là điên? Ngay cả chuyện điên rồ như yêu nàng mà ta còn làm được, thì trên đời này còn chuyện gì điên rồ hơn nữa chứ? Kể từ ngày nàng đưa ta đi ăn tại khu phố Tây, kể từ lúc nàng nói chuyện thâu đêm cùng ta, kể từ khi nàng mỉm cười với ta, kể từ khi nàng gả cho ta, ta đã điên loạn vì nàng rồi. Ta điên tới mức không nhìn ra được tâm địa độc ác của nàng, thậm chí còn huyễn hoặc bản thân đang hạnh phúc, muốn được ở bên nàng mãi mãi. Ta đã tin những lời quỷ quái của nàng, cho nên mới bị nàng chà đạp, giày vò như vậy.” Diệu thét lớn. Ta bất giác bật mạn người lên. Nỗi đau đớn xé tim gan truyền lên từ phần thân dưới. Lúc này, Diệu đã tiến sâu vào cơ thể ta. Từ trước đến nay ta chưa từng nghe sẽ trao thân cho chàng tại nơi này và bằng cách này. Chàng thâm nhập vào ta hoàn toàn không chút thương tiếc. Còn ta chỉ cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng. Toàn thân là cảm giác tê dại, giây phút đó ta đã nghĩ mình chẳng thể nào qua được đêm nay.
“Có đau không? Nàng phải biết ta còn đau hơn thế gấp bội lần. Nàng đã từng nghĩ khi biết bị nàng bán đứng, ta đã đau đớn đến thế nào không?” Ánh mắt Diệu tràn đầy niềm đau. Giây phút nhìn thấy niềm đau đớn đến xé lòng trong mắt chàng đó, ta đã chẳng thể nào oán hận chàng được nữa. Ta thực sự rất đau, nhưng ta càng đau xót cho chàng nhiều hơn… hồ li chết tiệt!
“Hồ li!” Ta gọi chàng. Tại sao hai người chúng ta lại thành ra thế này, tại sao chúng ta cứ phải làm tổn thương nhau?
“Đừng gọi ta là hồ li nữa.” chàng lại càng tăng thêm sức mạnh. Móng tay ta nghiến vào vai chàng, nỗi kinh hãi trong lòng ta hoàn toàn che lấp cảm giác đau đớn. Nhất định có chuyện gì đã sai, chúng ta đều sai cả rồi!
“Dừng lại, cầu xin chàng, đau quá…” Ta bật khóc trong lòng chàng, nhưng chàng không hề có ý muốn buông tha.
“Ngọc Phiến Nhi, nàng hãy nhớ cho kĩ, cho dù nàng có yêu ta hay không, nàng đều là của ta.” Từng lời chàng nói như từng nhát đao cứa vào tim ta. Chàng hôn ta, chiếm đoạt ta điên cuồng, mỗi động tác của chàng mang theo cả đau đớn và nhớ thương. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, trước mặt ta hiện lên những hồi ức xưa cũ: Chàng bất ngờ xuất hiện bắt chuyện cùng ta rồi cùng ta đi tới phố Tây ăn hoành thánh. Rồi chàng uống thuốc độc vì ta. Sau đó hai chúng ta đã có quãng thời gian thật đẹp. Lúc ta nguy nan chàng chẳng màng lễ tiết xông thẳng vào cung, trái lời mẫu phi, bế ta đi khỏi. Chàng nói chàng không thể không yêu ta, chàng nói ngoại trừ chàng, chẳng ai thèm lấy ta cả… Ngọc Phiến Nhi, mày đúng là đồ ngốc, bao nhiêu kí ức tốt đẹp là vậy, làm sao tình cảm của chàng có thể là giả được?
“Phiến Nhi, đừng rời khỏi ta nữa…” Diệu thì thầm bên tai ta. Rồi chẳng hề dịu dàng, chàng ấn mạnh lên ngón tay bị gãy của ta, vết thương cũ tức thì tái phát vô cùng đau đớn. Xin lỗi chàng, Diệu, trước nay ta chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời khỏi chàng trong đêm tân hôn, ta chỉ không muốn chàng phạm sai lầm mà thôi. Ta không sợ chàng hận ta, chỉ sợ chàng hại chết Diệp rồi, bản thân có ngày sẽ hối hận. Ta không có huynh đệ, tỷ muội, tình thân nhưng ta hy vọng chàng sẽ có. Thà rằng để chàng hận ta, ta cũng muốn cả cuộc đời này… chàng không có gì phải nuối tiếc.
Nước mắt ta không ngừng lăn trên hai má, những giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, đã bị chàng thô bạo hôn khô. Từ trước tới nay, ta đều không nhìn thấu được trái tim mình, hoặc có lẽ ta vẫn luôn hiểu, chỉ là giả bộ không biết mà thôi. Ta luôn sợ bản thân bị tổn thương, lúc nào cũng cất giấu trái tim mình thật kĩ, thậm chí ta còn cho rằng bản thân sẽ mãi chỉ là một ăn mày bé nhỏ chẳng thể biết đau lòng vì bất cứ thứ gì. Thế nhưng lúc này, trước nỗi đau đớn mà Diệu mang tới, ta nhận ra mình còn yêu Diệu hơn cả bản thân mình. Tất cả mọi chuyện ta làm đều là vì chàng, một mình chàng mà thôi. Ta yêu chàng, tình yêu đó vượt lên tất cả mọi thứ trên thế gian này. Cả cuộc đời này e là ta chẳng bao giờ hiểu rõ bản thân mình hơn lúc này nữa. Vạn trượng hồng trần, tất cả chỉ như một giấc mộng, chỉ trong khoảnh khắc là có thể biến thành tro bụi. Thế nhưng nếu ngay bây giờ bắt ta phải làm thiêu thân lao vào biển lửa, ta cũng không có gì hối tiếc.
Mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, ta đều nghĩ đó chỉ là một giấc mộng. Bởi vì lúc ta tỉnh dậy, thấy mình đã quay về phòng dành cho nha hoàn. Ngày ngày vẫn phải đối mặt với đống y phục chất cao như núi cần phải được giặt giũ, và một đống việc cần làm không tên. Điều khác biệt duy nhất chính là tâm trạng ta đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Ta cũng được phép vào quét dọn phòng cho Diệu, hàng ngày xếp lại sách và chuẩn bị điểm tâm cho chàng. Khi làm những việc này, ta không hề cảm thấy uất ức chút nào, thi thoảng trong lòng còn lấy làm mừng rỡ. Ta có cảm giác mình giống như một thê tử đích thực chuyên chăm lo việc nhà và chờ đợi tướng công quay về. Hoặc có lẽ, bởi vì từ nhỏ ta đã chẳng có nhà, vậy nên dù chỉ là một chút việc cỏn con, cũng khiến ta có ảo tưởng về một gia đình.
Ta thay hương liệu trong chiếc lư hương phòng Diệu, bởi vì bàn tay bị thương vẫn chưa khỏi, nên cử động có phần chầm chạp, do bất cẩn chạm vào lò nóng khiến ta giật nảy mình. Ta nhìn lư hương đầy chán nản, cứ cảm thấy ngửi mùi hương vào là lại chóng mặt. Chỉ tiếc là Diệu nhất quyết không chịu thay, nên ta đành phải cố gắng chịu đựng.
“Ta thực sự chưa từng gặp người phụ nữ nào như nàng, rõ ràng bị đánh mắng, trách phạt, vậy mà nàng vẫn có thể vui vẻ như vậy sao.”
Tim ta bỗng thót lại, giọng nói trong trẻo tựa nước vang lên phía sau lưng quá đỗi quen thuộc. Là… Tinh Thích!
“Nghe nói, nàng quay về là muốn khuyên Diệu nên liên thủ cùng Diệp để đối phó với ta?” Hắn đưa tay phủi đám bụi trên y phục màu trắng, những họa tiết hoa mẫu đơn thêu trên đó thực sự diễm lệ và lộng lẫy. Thế nhưng không hiểu sao họa tiết đó nhìn vào lại khiến ta cảm thấy vô cùng nhức mắt.
“Tại sao nàng lại run thế? Nàng rất sợ ta sao? Ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà, cô nương Ngọc Phiến Nhi.”
“Ngươi đừng quá đắc ý, rồi có ngày Diệu sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi.”
“Hả, thật sao? Thế nhưng hắn thà tin ta, cũng chẳng thèm tin nàng. Vì hắn, nàng đã chịu đủ mọi khổ sở, rốt cuộc sau cùng hắn đã làm được những gì cho nàng? Hắn làm tổn thương nàng, hại nàng, thậm chí còn muốn giết chết nàng. Nàng vẫn không hề hận hắn chút nào sao?” Ánh mắt của Tinh Thích càng lúc càng đáng sợ, giọng nói lại dịu dàng như không. Ánh mắt ta dần trở nên mơ màng, những kí ức xưa cũ vẫn ẩn hiện trong tâm trí không gì xua tan nổi, tất cả mọi lời nói coi thường, sỉ nhục thậm chí cả sự đánh đập đều hiện lên vô cùng rõ nét. Ta bị đánh, nhưng chàng chỉ lạnh nhạt, bàng quan. Ta bị gãy ngón tay, chàng chẳng hề mảy may động lòng. Những tổn thương chàng gây ra cho ta dần biến thành chất độc ăn sâu vào xương tủy, những căm hận ấy như muốn nuốt trôi chút lí trí sau cùng trong ta.
“Hận hắn thì hãy giết chết hắn đi. Hắn chết rồi, đời đời kiếp kiếp không bao giờ rời khỏi nàng được nữa…”
Giọng nói tràn đầy mê lực chẳng khác nào một tấm lưới bủa vây mọi suy nghĩ trong đầu ta. Giết chết chàng? Bắt Diệu phải chết? trong khoảnh khắc, toàn thân lạnh buốt. Ta oán trách chàng sao? Đúng thế, ta oán trách chàng. Ta oán trách chàng không biết trân trọng ta, ta oán trách chàng lạnh lùng vô cảm. Thế nhưng ta lại chẳng thể nào quên được những kí ức ngọt ngào, ấm áp khi xưa, chẳng thể quên được mọi việc chàng đã từng vì ta mà làm. Lúc này ta biết tình yêu của mình đã vượt qua cả niềm oán trách, ta làm sao lại muốn chàng chết được, cho dù ta phải chết, cũng muốn chàng tiếp tục sống. Tinh Thích, ngươi không hiểu nổi ta đâu. Ta hoàn toàn không phải là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng người vốn được nuông chiều từ nhỏ, ta chỉ là một ăn mày bé nhỏ mà thôi. Diệu đã cho ta sự ấm áp hạnh phúc nhất trong đời, cho dù sự ấm áp đó chưa từng thật tâm ta vẫn đã trải qua những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Những gì ta mong mỏi rất ít, chỉ cần chàng đối xử với ta tốt hơn một chút thế thôi. Nếu được vậy ta sẽ không hối tiếc đánh đổi tất cả để có được hạnh phúc ngắn ngủi mà mong manh đó.
“Ta thất bại rồi. Ta đã bao giờ nói cho nàng biết, ánh mắt của nàng rất giống một người ta quen trước đây chưa? Ta thực chẳng thể nào dùng thuật Nhiếp Tâm với nàng được.” Tinh Thích lẩm bẩm đưa lời tự giễu.
Thuật Nhiếp Tâm? Nói vậy, lúc nãy ta suýt chút nữa đã bị Tinh Thích khống chế tâm trí rồi sao?
“Ánh mắt của ta, giống ai?” Lần đầu tiên ta nhìn thấy nét dịu dàng trong mắt của Tinh Thích, liệu nét dịu dàng đó có thật?
“Lúc đầu, khi mới quen nhau, ta không biết nàng ấy là một nữ nhi. Nhìn thấy nàng ấy bị kẻ khác ức hiếp, chỉ biết ngồi khóc, ta liền an ủi nàng ấy vài câu. Ai ngờ nha đầu đó tính cách mạnh mẽ, kể từ sau lần đó, không bao giờ khóc nữa. Nàng ấy ngày ngày thường đi theo ta, đuổi cũng chẳng được. Ta phạm lỗi bị người khác phạt, rõ ràng không liên quan đến nàng, vậy mà nàng lại nhận tội về mình. Sau này, ta mới biết, nàng là một vị cô nương. Vì đất nước, không ngại xa xôi, nàng ấy đã cải thành nam nhi đến Trường An chịu khổ. Ấy thế mà nàng còn nói, bởi vì quen được ta, nên không còn thấy khổ chút nào nữa.” Tinh Thích nở nụ cười. Một nụ cười đặc biệt hạnh phúc, vô cùng ấm áp.
“Nàng ấy có phải là công chúa Truy Nguyệt?” Thấy ánh mắt dịu dàng của Tinh Thích, ta thận trọng cất tiếng hỏi.
“Nàng cũng biết nàng ấy sao?”
“Ừm, ta còn biết hai người đã cùng nhau trốn thoát khỏi Trường An, quay về nước Nam Chiếu. Để xoa dịu chuyện này, Nam Chiếu buộc phải dâng Nguyệt linh châu cho Đại Kỳ. Thế nhưng, sau đó, nàng ấy đã lâm bệnh nặng mà qua đời.”
“Nàng ấy không hề chết vì bệnh, nàng đã bị Đại Kỳ hại chết. Nam Cung Hạo vẫn luôn đặc biệt hứng thú với bảo vật của Nam Chiếu nên ép Nam Chiếu phải giao Nguyệt linh châu ra. Nhưng nàng có biết, từ nhỏ sức khỏe của Truy Nguyệt đã kém, may mà nhờ có linh kh