Á! Ngươi điên rồi, mau bỏ tay ra!” Ả ta thét lớn rồi nhảy người lên. Vì trong lòng đang đau đớn pha lẫn tức giận, ta quyết không chịu buông tay. Mấy nha hoàn khác thấy vậy liền xông tới bẻ ngón tay ta ra.
“Còn không mau lôi ả ta ra ngoài? Ngộ nhỡ làm tổn thương đến Vương phi và tiểu Vương gia thì các ngươi có gánh vác được không?” Phỉ Thúy vội quát mọi người mau lôi tay ta ra trong khi Hoàng Phủ phu nhân thì không ngừng niệm Phật. Và đau đớn hơn cả là Diệu luôn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, căm hờn và khinh ghét. Ta cố không chịu buông tay, cơn đau đớn truyền lên từ bàn tay chẳng thể nào sánh với cảm giác đau đớn nơi con tim ta lúc này. Ánh mắt Diệu cùng những kỉ niệm xưa xuc như một thanh đoản đao, đâm liên hồi vào trái tim ta, phá vỡ đi chút ngụy trang và phòng vệ sau cùng mà ta gắng giữ lại. Lúc này ta không thể buông tay, ta có thể bị hiếp đáp, có thể bị giẫm đạp, có thể chịu đựng mọi sự sỉ nhục trên thế gian này, thế nhưng ta không thể… không cách nào chịu đựng những điều đó ngay trước mặt Diệu được.
Rắc! tiếng xương gãy vang lên khô khốc, tiếp đó là cơn đau thắt ruột. khuôn mặt Diệu đột nhiên biến đổi, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản trước đó. Bàn tay ta thả xuống bất lực, trước mặt là ngón tay mềm oặt. Giây phút đó ta có cảm giác, đó chẳng còn là tay của mình nữa rồi.
“Bản vương chán quá rồi! Người phụ nữ này nếu nàng thích thì cứ đem về đi.” Diệu quay sang nhìn Hoàng Phủ Liễu Nhi nói, dứt lời chàng giũ áo rồi đi lướt qua chỗ ta, ánh mắt chẳng hề nhìn ta dù chỉ một giây.
“Cung tiễn Vương gia!” Đám người kia lần lượt cúi bái. Hoàng Phủ Liễu Nhi khẽ nhếch miệng lên, đi thẳng đến, nâng cằm ta lên, nhìn ta thật kĩ.
“Ngọc Phiến Nhi, thật không ngờ, ngươi cũng có ngày hôm nay. Suýt chút nữa ngươi hại ta không lấy được Diệu. Món nợ này ta nhất định sẽ tính sổ dần dần với ngươi. Ta thực sự không hiểu, ngươi phí bao tâm sức đòi gả cho Diệu, tại sao lại còn đào hôn? Thật đúng là tự mình tạo nghiệt.”
Phụt! Cổ họng ta tanh lòm,máu tươi đã bắn đầy cả vào mặt ả ta. Nhìn dáng vẻ ghê tởm, phẫn nộ của ả, ta bất giác bật cười thành tiếng. Thật là sảng khoái, trước giờ, ta không biết hóa ra “phản kháng” lại khiến con người ta sảng khoái như vậy. Xem ra bản cô nương đã kìm nén quá lâu rồi.
“Ngươi… không được phép cười. Ngươi vẫn dám cười? Người đâu, đánh ả cho ta, đánh ả mạnh vào.”
Ngay lập tức, một cơn mưa gậy giáng xuống người ta. Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng thế nhưng ta vẫn không dứt được cười, cười nhiều đếnmức cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Ngọc Phiến Nhi, mày khóc gì chứ, từ nhỏ đến lớn mày chẳng phải đã bị người khác đánh quen rồi sao? Chút đòn thế này thì có đáng là gì? Ta thầm mắng bản thân, nhưng trái tim lại nhói lên từng hồi đau đớn?
“Ngọc Phiến Nhi, ngươi nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Lúc này cả nhà ngươi đều đang ở trong đại lao, giờ chẳng còn ai bảo vệ cho ngươi nữa? Ngươi nên cảm kích ta thì hơn, bởi hôm nay ta đã giữ lại mạng sống cho ngươi. Ngươi hãy nhớ kĩ, giờ ngươi thậm chí còn không bằng một tên ăn mày ven đường, ngươi chỉ là một con chó bên cạnh ta mà thôi.”
Bên tai ta vang lên những lời mắng nhiếc ác độc của Hoàng Phủ Liễu Nhi. Trên người vẫn không ngừng hứng chịu cơn mưa đòn roi. Ta dần dần mất đi ý thức, càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi! Quá mệt mỏi…
***
Mưa rào rào đập lên mái nhà, khiến không khí ban đêm càng thêm giá lạnh, từng làn hơn ẩm ướt thấm qua cửa sổ tràn vào phòng, mấy cành hoa đào trên bàn đã héo tàn từ lâu. Ta đẩy cửa sổ, hà hơi giữ ấm đôi bàn tay lạnh buốt. Ngoài kia là lầu son gác tía, mái ngói lưu ly lấp lánh của phủ Tần vương trông hết sức lộng lẫy, trên một bức phù điêu có trạm một con rồng, trong miệng ngậm một viên ngọc, phát ra thứ ánh sáng lạ kì. Phủ Tần vương bây giờ không còn thanh vắng như lúc trước, từng cành cây ngọn cỏ nơi này giờ toát lên vẻ tôn quý, sang trọng.
Tiết trời cuối thu, khí lạnh len lỏi khắp nơi. Trong chiếc lư sưởi ấm đặt trong phòng của nha hoàn chỉ có chút than củi, mùi khoai nướng thoang thoảng, hẳn là có người đã vùi khoai trong đó.
“Ai cho ngươi nướng khoai trong phòng hả?” Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ hung dữ đứng ngoài cửa lớn tiếng nói vọng vào.
“Triệu ma ma!” Vừa thấy ma ma quản sự tới, ta vội vã cúi đầu đứng gọn sang một bên.
“Triệu ma ma, bên ngoài lạnh, hay là vào trong phòng uống một li trà nóng?” Một nha hoàn lanh lợi đưa lời nịnh nọt.
“Không cần! Vương phi dặn Ngọc Phiến Nhi đem chiếc chăn mới may tới phòng. Ngọc Phiến Nhi, còn không đi mau!”
Ta thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo ma ma quản sự. Đồ Thạch Lựu xấu xa đó đúng là tiểu nhân đắc chí, ả ta muốn ta sụp đổ sao? Xin lỗi, ta vốn là một ăn mày bị chà đạp quen rồi. Ả ta muốn giày vò, khiến ta đau đớn khổ sở chỉ dựa vào chút nhục nhã này sao? Không đời nào!
Đi vòng qua hoa viên, ta nhằm căn phòng phía tây thẳng tiến, bước chân có phần nặng nề, đương nhiên là ta đang cố tình giẫm nát đám hoa cỏ được trồng ven đường đi. Vừa đến trước cửa, ta đã nghe thấy tiếng cười chói tai.
“Ha ha, thiếp đã nói đó là nam nhi rồi mà.”
“Thật sao? Bản vương lại cho rằng đó là một tiểu Quận chúa.”
Vén tấm rèm lên, ta thấy Diệu đang nói cười vui vẻ cùng Hoàng Phủ Liễu Nhi. Đồ Thạch Lựu thối tha kia giả bộ thẹn thùng ôm lấy bụng bầu của mình. Thấy ta bước vào phòng, Diệu cau chặt đôi mày, sắc mặt tức thì sầm lại.
“ngươi đặt chăn lên giường rồi có thể lui, Vương gia, thiếp bảo người dưới may y phục cho tiểu Vương gia rồi, lát ngài xem qua nhé.”
Ta mím môi, coi như không nghe thấy những lời yêu thương giữa họ, nhẹ nhàng đặt chăn xuống giường. Một bàn tay ta do một ngón bị bẻ gãy, lại không được chữa trị tử tế, nên hầu như không còn chút sức lực. Lúc này, ta chỉ có thể dùng một bên tay còn lại từ từ vuốt lại ga giường cho thật phẳng phiu.
“Hay là tối nay Vương gia ở lại đây với thiếp đi.”
Bàn tay ta thoáng run, móng tay nghiến chặt vào ga giường. Nhẫn nhịn, Ngọc Phiến Nhi, mày nhất định phải nhẫn nhịn!
“Được rồi, chỗ này không còn việc của ngươi nữa, mau lui xuống đi!” Ả Thạch Lựu đưa lời đuổi khéo, nhưng Diệu tối nay sẽ ở lại nơi này, đây chính là cơ hội duy nhất để ta nói rõ chân tướng sự việc và cả mọi chuyện về Tinh Thích cho chàng nghe.
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì hả?”
“Ta có việc, muốn báo riêng với Vương gia.” Lấy hết dũng khí, cuối cùng ta cũng cất lời. Diệu hoàn toàn không có chút bất ngờ, chỉ nheo mắt nhìn ta đầy hứng thú.
“Bây giờ chẳng có việc gì mà Liễu Nhi không thể biết được nữa.” Chàng nhìn ta, giọng nói không chút xúc cảm. Ta tức nghẹn thoáng do dự liệu có nên nói ra mọi chuyện hay không.
“Đúng thế, ta và Vương gia đã chẳng có chuyện gì mà không thể nói cho nhau nghe được.”
“Thật sao? Nếu ta nói chuyện có liên quan đến Hoàng Phủ tướng quân thì sao?” Ta nhướn cao đôi mày, bực bội đáp lại. Diệu có ngày hôm nay, chẳng phải dựa vào binh quyền trong tay của Hoàng Phủ Trung Nghĩa hay sao? Nếu ta nhắc đến người này, chàng đương nhiên sẽ cảm thấy có điều cấm kị.
“Ngươi nhắc đến phụ thân ta làm gì chứ?” Thạch Lựu thối tha nhanh chóng sầm mặt.
Diệu nhanh chóng đứng bật dậy, tóm lấy bờ vai ta, rồi kéo ta vào phòng khác. Chàng dùng sức hoàn toàn không có chút thương tiếc gì cả.
“Nói mau, rốt cuộc nàng biết những chuyện gì?” Chàng nghiến răng gằn hỏi.
“Ngày hôm đó, ta đã nghe được hết mọi chuyện. Ta biết chàng chẳng qua vì lo ngại phụ thân ta nắm quyền lực lớn trong tay nên mới cố tình tiếp cận ta, phá hỏng chuyện ta tiến cung. Ta cũng biết vì muốn hợp tác cùng Hoàng Phủ Trung Nghĩa, chàng đã đồng ý sau khi mọi sự thành công sẽ bỏ ta để cưới Thạch Lựu đáng ghét đó về.” Ta dõng dạc nói ra từng từ từng chữ một.
“Nếu không phải muốn nàng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ta cần giang sơn này làm gì chứ? Vì muốn có được lòng tin của Hoàng Phủ Trung Nghĩa, ta mới nói những lời đó, nhưng nàng không cần biết đúng sai đã vội vã coi tất cả là thật? Cho nên nàng phản bội ta, phản bội một cách đường hoàng đúng không? Ngọc Phiến Nhi, ta thực sự rất muốn moi tim nàng ra để xem xem, rốt cuộc trái tim nàng có phải là đá hay không? Ta vì nàng làm bao nhiêu chuyện như vậy, tấm chân tình của ta rốt cuộc nàng hoàn toàn không hề cảm nhận được. Hay là, nàng không hề để tâm?” Diệu kéo tóc ta đầy phẫn nộ rồi nói tiếp: “Nếu đã bỏ đi rồi, tại sao nàng còn quay lại? Nàng coi Nam Cung Diệu này là kẻ gọi là đến đuổi là đi ư? Nàng cho rằng ta cũng không có trái tim giống nàng mà không biết đau đớn hay sao?”
“Diệu…” Nhìn dáng vẻ đau đớn đến điên cuồng của chàng, trái tim ta như bị bóp nghẹn. Những lời Diệu nói với Hoàng Phủ Trung Nghĩa ngày hôm đó hóa ra đều là giả. Vì muốn có được sự tín nhiệm của Hoàng Phủ Trung Nghĩa nên chàng mới nói ra những lời trái với trái tim của mình? Thì ra… chàng vẫn một lòng yêu ta. Cảm giác hân hoan, hạnh phúc tràn ngập trong ta, khiến ta vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
“Nói đi, tại sao nàng lại quay về Trường An. Chỉ cần nàng nói mình làm vậy vì ta, ta sẽ không truy cứu tất cả mọi chuyện trước đây nữa.” Diệu nhìn ta, ánh mắt đầy sự chờ đợi, khát khao.
“Ta về đây chính là vì chàng.” Ta nhìn Diệu kiên định mở lời. Giây phút đó chàng ôm chặt lấy ta, ghì sát ta vào cơ thể chàng. Ta thậm chí còn nghe được tiếng tim chàng đập rộn ràng thổn thức. Ngọc Phiến Nhi, chàng thực sự yêu mày, tại sao mày lại ngốc nghếch không cảm nhận được tình cảm chàng dành cho mày chứ?
“Ta sẽ tìm thái y giỏi chữa khỏi tay cho nàng.” Chàng núi đầu đặt một nụ hôn rất nhẹ lên ngón tay bị gãy của ta, ánh mắt tràn ngập sự hối hận và xót xa.
“Không đâu, Diệu, chàng không cần phải làm vậy. Thực ra… ta quay về Trường An tìm chàng còn một việc quan trọng nữa. Có phải chàng đang cấu kết với Tinh Thích không?”
“Tinh Thích túc trí đa mưu, nếu không phải ngài ấy nghĩ ra kế điệu hổ li sơn, lừa Diệp đi đánh Hồi Cốt, chúng ta e là khó lòng mà đắc thủ tại Trường An được. Ta đã chính thức công khai thân phận của ngài ấy, để ngài ấy đến vương phủ nhậm chức.” Diệu vén tóc mái trên trán ta cho gọn lại rồi dịu dàng lên tiếng.
“Không, Diệu, chàng hãy nghe ta nói… Tinh Thích là một kẻ vô cùng nguy hiểm. Chàng nhất định phải tránh xa hắn ra. Thân phận thực sự của hắn chính là Hoàng tử của nước Lâu Lan, sau đó bị hkn Hồi Cốt ép đến Trường An làm con tin thay vương tử Hồi Cốt. Tại Trường An, hắn đã chịu đủ mọi tủi nhục, đắng cay. Hắn cấu kết với Nam Chiếu, khơi dậy chiến tranh giữa Đại Kỳ và Hồi Cốt, tất cả vì muốn nhìn thấy hai nước phải đổ máu, chàng và Diệp cốt nhục tương tàn. Nước Nam Chiếu đã trợ giúp hắn lập nên thế lực trên giang hồ. Hắn còn xây dựng địa cung rộng lớn dưới thành Trường An theo kết cấu đại lao tại Hồi Cốt. Hắn thực sự có mưu đồ bất chính, hắn muốn hại Đại Kỳ chúng ta phải vong quốc mới cam tâm.”
“Là Nam Cung Diệp dạy nàng nói những lời này sao? Hắn bịa ra câu chuyện đó, vì muốn ta đối phó với Tinh Thích, sau đó nhân cơ hội trả thù đúng không?”
“Không phải, tất cả những điều ta nói đều là sự thật. Diệu, chàng phải tin ta.”
“Tin nàng? Ta vừa rồi… khốn nạn suýt chút nữa đã tin lầm nàng rồi. Ta thực không ngờ lại thêm lần nữa tin và người con gái hạ tiện, lẳng lơ như nàng. Ta còn tưởng nàng thực sự quay về Trường An vì ta, thì ra tất cả đều vì Nam Cung Diệp.”