Đông Thi là nhân vật ở cùng thời cùng thôn với Tây Thi, tướng mạo xấu xí, luôn luôn bắt chước theo Tây Thi để được mọi người ngưỡng mộ yêu quý. Thế nhưng, càng bắt chước nàng ta lại càng trở nên kệch cỡm, đáng cười.
Trái tim ta đau đớn đến mức chết đi sống lại. Lúc này ta chỉ muốn chôn vùi trái tim mình trong đêm đen, vĩnh viễn chẳng cần nhìn thấy mặt trời nữa. thì ra, cuộc đời của Ngọc Phiến Nhi này chẳng qua cũng chỉ là một trò cười không hơn không kém. Mà không… ta không phải là Ngọc Phiến Nhi, ta chẳng qua chỉ là một tên ăn mày khốn kiếp. Thế nhưng lúc này, ta thậm chí còn chẳng làm được ăn mày nữa, ta chẳng thể quay về, cũng chẳng còn là mình của trước kia…
***
“Lão đại!”
“Lão đại… lão đại, tỷ tuyệt đói không thể chết được, mọi người hãy giúp ta lay tỷ ấy đi.”
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai ta không ngừng. Là ai đang gọi ta? Đừng đẩy, ta đau quá đi mất! Mấy tiếng “lão đại” càng lúc càng gần, khiến đôi tai của ta như sắp nổ tung rồi. Là ai đang lay người ta? Đừng lay nữa, ta giờ rất buồn ngủ, thực sự chỉ muốn ngủ một giấc đã đời. Thế nhưng mấy tên nhóc đó quyết không cho ta hoàn thành tâm nguyện. Chúng lay người ta thật mạnh, lại hò hét ầm ĩ, khiến ta không thể nào không tỉnh dậy.
“Lão đại! Oa!” ta vừa mới mở mắt đã nhìn thấy bốn cái đầu bé xinh chụm lại. Tám bàn tay đang dụi mấy đôi mắt vừa đỏ vừa sưng liên hồi nhìn về phía ta. Khi nhận ra, ta thực sự không sao, bọn chúng liền đồng loạt bật khóc, hai vai buông xuống đầy xúc động.
“Lão đại, tỷ vừa bị chôn vùi trong đống cát bên cạnh xe, là đệ cùng bọn Quả Quả đã bới cát kéo tỷ ra ngoài. Chúng đệ còn tưởng, tỷ tắc thở rồi…” Hoa Hoa dùng bàn tay béo múp gạt đám cát còn vương trên mặt ta xuống. Còn ta cố gắng nhấc tay, nhưng chẳng còn chút sức lực. Nước mũi của đám nhóc quánh lại, để lại những vệt bẩn kéo dài trên mặt, nhifnq ua, trông chúng rất giống bốn con mèo lười bẩn thỉu.
“Nước…”
Ta mở miệng thì thấy cổ họng đua rát, nói được một từ đã suýt chết nghẹn. Hoa Hoa vội đưa túi nước lại cho ta. Cầm túi nước ta uống ừng ực mấy ngụm liền, lúc này mới dần dần phục hồi thần trí mà nhớ lại cơn cuồng phong đáng sợ khi nãy. Chết tiệt, không ngờ chỉ một trận gió cũng có thể khiến ta ngất lịm! Ta uống thêm một ngụm nước nữa, làn nước mát lạnh chảy vào trong bụng, nhưng lại mang theo hương vị ngọt ngào thật khiến ta cảm thấy sảng khoái cả người, tinh thần cũng rạo rực hẳn lên. Sau khi ta uống đủ nước rồi đẩy hết đám khí nóng bức ra khỏi người, sức lực ta hồi phục lại phần nào. Mấy tên tiểu quỷ thấy ta uống nước, cứ ngồi cạnh bên liên tục liếm mép. Chúng đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm lên phần môi khô ráp, nhìn về phía ta vẻ thèm khát.
“Các đệ liếm môi làm gì, uống chút nước đi!”
“Lão… lão… lão đại…túi nước cuối cùng đã bị tỷ uống hết cả rồi.” Quả Quả lanh lợi lên tiếng.
‘Cái gì?” Ta vừa nghe thấy vậy, không biết lấy đâu ra sức lực, bật mạnh dậy khỏi mặt đất. không còn nước nữa? Lẽ nào chúng ta sẽ thực sự phải chết tại nơi quái quỷ này? Bốn đứa nhóc thấy vậy, sợ hãi vô cùng, nhanh chóng lui về sau mấy bước.
“Chúng ta nhất định phải nhanh lên, không có nước chúng ta sẽ chết đấy!”
“Lão đại, ngựa của chúng ta vẫn quỳ mãi từ nãy đến giờ, sau trận bão cát vừa rồi cũng bị cát vùi sâu. Chúng đệ vì đều dồn sức để đào tỷ lên, nên không kịp cứu bọn chúng…”
“Ngựa… chết cả rồi?”
Ta nhìn quanh, trên bãi cát vàng mênh mang chỉ thấy lộ ra vài chiếc đầu ngựa đã chết. Cát bay qua cửa sổ, khiến trong xe cũng có rất nhiều cát. Nếu vừa rồi xe bị chôn sâu thêm chút nữa thì e là bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo cũng đã xảy ra chuyện.
Hiện nay mấy người chúng ta, không có nước, không có ngựa, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng linh, cũng không biết phương hướng, không biết nên đi về phía nào mới phải. Ban đêm ở ngoài đại mạc rất lạnh, ta run rẩy toàn thân, vòng tay ôm chặt cơ thể mình.
Đêm sau cơn bão cát tĩnh lặng lạ thường. Bầu trời đầy sao, trông chẳng khác nào những viên đá quý sáng ngời, lấp lánh. Trong mơ màng, ta có cảm giác dường như những ngôi sao ấy đã trở thành vô số những đôi mắt đang yên lặng nhìn về phía ta, nhìn về biển cát vàng trải khắp chân trời, nhìn vào những sinh mệnh cực kì bé nhỏ, yếu ớt dưới thế gian.
“Lão đại, chỗ này thật là kì quái, ban ngày nóng đến chết, ban đêm lại lạnh đến thấu xương.” Hoa Hoa chui vào trong xe ngựa, tìm y phục dầy dặn bị vùi trong đám cát để khoác lên người.
“Nói các đệ thiếu hiểu biết, các đệ còn không phục, Hồi Cốt chính là một nơi quái lạ như vậy đó.” Ta chu miệng lên đáp. Nơi này thực đúng là tà môn, suýt chút nữa đã hại chết ta, giờ toàn thân ta vẫn còn đua nhức. Trên người còn lưu lại vô số những vết thương nhỏ do cát cứa vào và chỉ quay đầu nhẹ thôi, cũng có rất nhiều hạt cát rụng rơi lả tả.
“Chúng ta vẫn nên quay lại xe ngựa, nếu không cứ tiếp tục thế này, sẽ chết cóng hết cả.” Ta liền ra lệnh, tiếp đó nhanh nhẹn chui ngay vào trong xe rồi bốc từng nắm cát bên trong xe hất ra ngoài, rồi mệt nhoài tựa vào thành xe, từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không mà ta ngủ rất say.
“Lão đại, ôi đẹp quá đi mất! Nơi này có phải chính là Hồi Cốt không?”
Vừa sớm ngày ra, ta đã bị đánh thức bởi tiếng nói cười hoan hỉ nô nức của bốn đứa nhóc. Ta xuống khỏi xe ngựa, ngô nghê nhìn về phía đường chân trời xa xa. Những đường núi trập trùng được bao phủ một màu vàng tuyệt vời của ánh nắng ban mai, quyến rũ chẳng khác nào khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữa trẻ trung. Lờ mờ giữa những lớp núi trùng điệp là một tòa thành sừng sững. Trong lớp sương mờ tinh mơ, sắc vàng trải khắp muôn nơi, lặng lẽ đem lại hơi ấm cho cả vùng đại mạc. Nó hoàn toàn khác biệt với vẻ lộng lẫy mà cao quý của cảnh vật tại Trường An. Nếu như Trường An cao sang bởi những cung điện nguy nga của hoàng tộc thì khí chất của tòa thành này nằm ngay ở chỗ vượt trên cả sự dung tục của phàm trần.
“Nhìn kìa, phía đó có một tòa thành, chúng ta được cứu rồi!” Thảo Thảo hứng khởi reo lên.
Ta không biết đó có phải là Hồi Cốt hay không, thế nhưng chỉ cần có thành, có người sinh sống thì chúng ta nhất định sẽ hỏi được đường đi, mua được thực phẩm và thậm chí có cả nước uống, ta và bốn đứa nhóc sẽ không phải bỏ xác tại nơi quỷ quái này rồi. Kì lạ, nói nơi này có tà môn thật không sai chút nào, hôm qua rõ ràng chẳng có gì, vậy mà hôm nay đã mọc lên một tòa thành sừng sững. Xem ra gió ở nơi này cũng thực là lợi hại, thổi một trận mà lôi được cả tòa thành tới đây!
“Chúng ta sẽ đi về hướng đó, xem ra đến trưa là có thể đến được đấy rồi.” Ta thu dọn hành lí, trong lòng cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Mấy ngày nay, chúng ta ngày đêm đi đường, ngày ngày sống trên xe ngựa. Lần này cuối cùng, đã có thể vào thành nghỉ ngơi, tiện thể nghe ngóng luôn tin tức đội quân do Diệp thống lĩnh.
Ngựa đã chết, xe ngựa cũng vứt lại, ta cùng mấy đứa nhóc đi bộ từng bước chậm chạp. Trận bão cát tối qua đã để lộ ra trên mặt đất không ít bộ xương trắng, xem ra đây đều là xương của đám động vật. Rải rác dọc trên những đụn cát là những cây khô chết rũ. Cảnh tượng trông hoang tàn, thật đáng sợ!
Ta nghiến răng đi qua đám xác khô, xương trắng. Làn da bị nắng thiêu đốt bỏng rát, đau đớn chẳng khác nào bị lăng chì. Ta và lũ trẻ lặng lẽ, cúi đầu thẳng bước. Cát rất mềm, những giẫm chân xuống thì nóng rát, mỗi bước đi để lại trên cát một dấu chân thế nhưng chỉ nháy mắt khi quay đầu nhìn lại, những dấu chân đó đã hoàn toàn biến mất. Vì không muốn trở thành những mảnh xương trắng trên đường kia, nên chúng ta chỉ còn biết kiên trì đi về phía trước. Giày dưới chân quá mỏng, chân ta bắt đầu tứa máu.
Có điều, cho dù chúng ta nỗ lực đến mức nào thì tòa thành đó cũng như thể mọc chân mà chạy, chúng ta đi đã rất lâu rồi mà chẳng thấy khoảng cách được rút ngắn lại bao nhiêu. Mãi đén tận trưa, ta bất lực ngồi bệt xuống cát, mơ màng nhìn về tòa thành xa xăm đó.
***
Mặt rời trên đỉnh đầu rọi thẳng ánh nắng chói chang xuống, ngay đến mây ở trên trời cũng chẳng thể giảm bớt được độ nóng bức như thiêu như đốt. Nửa ngày trời không có chút nước, ta thấy bụng mình như đang nổi lửa. Nhìn về phía tòa thàn chẳng biết phải bao lâu nữa mới có thể đi tới được kia, ta bắt đầu thất vọng, chán nản, lẽ nào… chúng ta thực sự phải bỏ mạng tại nơi quỷ quái này sao?
“Lão đại, tỷ nghe xem, có tiếng động gì đó?” Qua Qua im lặng từ nãy đột nhiên lên tiếng.
Ta liền vểnh tai, hình như là tiếng chuông, rung lên từng hồi, giữa vùng đại mạc hoang vắng, không một bóng người nghe thanh âm đó lại càng thêm vang vọng.
“Đuổi theo đi, có người” Ta vui mừng lên tiếng, bốn đứa trẻ nghe vậy, lấy hết sức lực vừa lăn vừa chạy bổ nhào về phía tiếng chuông.
Trèo qua một đồi cát, chúng ta quả nhiên nhìn thấy một đoàn người. Phía sau lưng họ đeo hành trang nặng trĩu, từ từ bước đi. Nghe thấy tiếng hô hoán của chúng ta, họ nhanh chóng quay lại, mặt mày lộ vẻ hoảng hốt.
“Thực sự là có người, ây da, đó là thứ gì vậy… cứu với có quái vật?” Ta định bước lại gần, thì một con vật to lớn quay đầu nhìn lại. Con quái vật đó trên người nhô lên hai cục biếu, mặt chẳng giống ngựa mà cũng chẳng giống trâu.
“Đừng sợ, nó rất hiền, không phải quái vật. Các người đến từ Trung Nguyên đúng không?” Người vừa cất tiếng chính là một người phụ nữ tuổi không lớn lắm, đôi mắt đen láy, cực kỳ có thần. Nàng ta có làn da nâu, mái tóc xoăn thả nhẹ xuống hai vai, trên trán có đeo một sợi dây chuyền bảo thạch. Giọng nói của nàng ta rất lạ, âm Hán không mấy chuẩn xác.
“Nó sẽ không cắn người thật chứ? Nàng không phải là người Trung Nguyên sao?” Ta dưa tay định sờ con quái vật ngựa không ra ngựa mà trâu cũng chẳng ra trâu đó. Thế nhưng con quái vật bất ngờ quay đầu, hà hơi thở nóng rát về phía ta, khiến ta sợ hãi, lùi lại phía sau vài bước.
“Đừng sợ, nó là lạc đà, chúng ta vẫn dùng nó để đi lại trên sa mạc. Ta tên là Gia Na Tháp, là người Cao Xương. Trước kia ta và mọi người thường hay đưa hương liệu và lông cừu tới Trường An, đổi lấy tơ lụa, giờ ta đang đem chúng đến Ba Cách Đạt bán đây.” Gia Na Tháp khẽ vuốt dọc theo cổ con lạc đà, nó tức thì ngoan ngoãn nằm xuống.
“Hầy… vị cô nương “thêm một ngọn tháp”*, cô nương nói mình là người Cao Xương, vậy cô nương có biết đi đến Hồi Cốt thế nào không? Còn nữa, nơi có tên là “Bát cá đại”** mà cô nương vừa nói là nơi nào?” Ta nghe mà u mê đầu óc, xem ra đại mạc và Trường An đúng là cách xa một trời một vực.
0Hiểu lầm tên của Gia Na Tháp.
0 Có phát âm hao hao giống Ba Cách Đạt.
“Cô nương muốn tới Hồi Cốt sao? Cao Xương chính là thủ phủ của Hồi Cốt, nơi đó cách đây xa lắm. Đợi ra khỏi Ngọc Môn Quan, đến được Lâu Lan, gần hồ Nhã Nhĩ thì có thể dễ dàng tới được Cao Xương rồi. Đây là lần đầu tiên cô nương tới đại mạc đúng không? Vậy cô nương muốn tới chỗ nào của Hồi Cốt?”
“Ta cũng không biết nữa, ta tới đây tìm người.”
“Vậy thì khó lắm, Hồi Cốt chúng ta tuy rằng không giàu có như Trung Nguyên, thế nhưng đất đai rộng lớn. Từ Ngọc Môn Quan, phía Tây kéo dài đến biển lớn, phía Nam rồi đến chân núi Côn Luân, phía Bắc còn quá cả Thiên Sơn. Nếu không biết người muốn tìm đang ở chỗ nào th