Tinh Thích quả nhiên không nói dối, ngay sáng sớm hôm sau ngài quyết định đưa chúng ta về Trường An. Có điều con người này thực sự vô cùng kì quái, muốn đưa chúng ta trở lại Trường An thì cứ thế mà đi sao còn bày đặt bịt hai mắt chúng ta lại? Lẽ nào, ngài sợ chúng ta nhớ con đường đã đi qua? Thế nên ta và Diệu cứ thế bước đi, cả đoạn đường tối đen như mực.
“Nơi nào trong Trường An an toàn nhất?” Tinh Thích đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Phủ Thừa tướng.” Diệu chẳng nghĩ tức thì đáp.
“Điện hạ quả nhiên biết thường hoa tiếc ngọc, phủ Thừa tướng đối với Ngọc tiểu thư chắc chắn là nơi an toàn nhất.” Giọng Tinh Thích mang chút chế giễu, cùng lúc Diệu siết chặt tay ta hơn.
Càng đi về phía trước, ta lại càng kinh ngạc, chỉ cảm thấy những lối rẽ vô cùng quen thuộc, không khí tràn ngập mùi rêu mốc, bên tai còn có cả tiếng nước chảy, khiến ta bất giác nhớ lại quãng thời gian ở trong động với Diệp. Chúng ta vừa mới đi xuống cầu thang, lẽ nào nơi vừa đi qua là một con đường khác thông đến chỗ đó.
Ta lặng đưa tay ra liền sờ thấy một vùng rêu mọc trên vách đá. Cảm giác dấp dính, ươn ướt dưới chân khiến ta chắc chắn đây chính là hang động mà trước đó ta đã đặt chân đến, chỉ có điều không phải là con đường mà ta với Diệp đã đi qua. Ta bất giác cảm thấy chột dạ, mẫu thân của Diệp từng nói, cách bố trí của hang động dưới lòng đất này được thiết kế theo địa cung của nước Hồi Cốt, vậy thì Tinh Thích có quan hệ gì với nước Hồi Cốt? Rốt cuộc ngài là người thế nào, đã giăng thiên la địa võng gì tại Trường An?
Diệu nãy giờ không nói lời nào, ta đoán chắc chàng cũng đang tục trung tinh thần ghi nhớ con đường mình vừa đi qua. Tinh Thích cũng chìm trong im lặng, bước chân của ngài rất nhanh, mùi hương trúc trên người ngài quyện mùi rêu mốc khiến ta cảm thấy bất ngờ thê lương.
Đi suốt ba canh giờ, lúc này con đường dưới chân đã khô hơn trước nhiều. Sau lớp vải bịt mặt, ta có thể cảm nhận được cái nắng rực rỡ của ban ngày. Lại đi thêm vài bước nữa, thì thấy bậc thang. Bậc thang này không cao lắm, vừa rộng rãi lại vừa dễ đi.
“Đợi đã!” Tinh Thích đột nhiên gọi, sau đó không biết ngài động vào chỗ nào ta bỗng nghe thấy tiếng ma sát cạnh bên như thể có một tảng đá lớn nào đang di chuyển. Một lát sau, tiếng động yếu đi, không gian dần trở nên yên tĩnh như trước.
Chỉ trong giây lát, bên tai ta vang lên tiếng chim hót véo von, hương hoa thơm ngát, còn cả tiếng suối chảy róc rách, chuông reo réo rắt. Chúng ta lại tiếp tục đi, rồi dần dần cảm thấy con đường dưới chân trở nên quen thuộc. Ta thầm hồi tưởng lại mọi thứ, càng lúc càng khẳng định mình đang ở nơi nào.
“Tiễn bạn ngàn dặm, sau cùng vẫn phải li biệt. Tinh Thích chúc tâm nguyện của Điện hạ thành hiện thực, sau này gặp lại.” Bên tai ta vang lên giọng nói đầy tự tin của Tinh Thích. Ngài vừa dứt lời, trước mắt ta sáng lòa, tấm vải che mắt khi nãy đã được tháo ra, mùi cơ thể Tinh Thích vẫn còn quanh quất đâu đây, khiến ta không khỏi ớn lạnh. Khi ta ngẩng đầu lên, ngài đã ở cách xa cả trượng, áo đen nổi bật, dần dần biến mất sau những tấm ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
“Công phu nhảy tường này? Hồ li… ngài ấy nhảy hình như còn cao hơn cả chàng …”
“Đây là khinh công tuyệt đỉnh của Linh Tiêu Các…đạp nguyệt vô hấn, lẽ nào người này có quan hệ với Mạc Bắc?” Diệu tự lẩm bẩm rồi đưa mắt đầy phòng bị nhìn ra khắp xung quanh.
“Đây là nơi nào? Chúng ta phải thận trọng một chút.” Diệu kéo ta lại gần rồi đi lên phía trước.
Ta cũng đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này thanh tịnh, vườn xanh, non bộ tuyệt đẹp, chim kêu véo von, hoa nở thơm ngát. Đình đài được trang hoàng rất nho nhã, hành lang kéo dài ngoằn nghèo, thi thoảng lại có chim tước bay qua.
“Nơi này không phải là…” Ta bật cười hì hì, mặt mày hứng khởi. Đây chẳng phải là phòng bếp ở phía sau nhà ta sao? Đi qua khu vườn nhở kia, rồi đi qua cây cầu gỗ bé là đến nơi ta thường gây án. Ta chu miệng lên, mới nhớ đến phòng bếp là ta lại thấy đói meo cả bụng.
“Trên khối đá đó dường như có khắc chữ, chúng ta qua đó xem, có lẽ sẽ biết được đây là đâu?” Diệu nói xong liền đi thẳng về phía hòn non bộ. Không phải chứ, tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy mà chàng cũng phát hiện ra ư?
“Đừng có đi!” Ta bịt miệng lại rồi ngồi sụp xuống, lần này đúng là mất mặt mà.
“Ta Ngọc Phiến Nhi xin thề với ông trời, nếu lần sau còn có con chim sẻ nào dám làm bậy lên đầu khi bản cô nương ăn vụng, ta nhất định sẽ bắt hết cháu chắt chút chit của nó, nướng lên ăn sạch… Mấy chữ này thực trông quá xấu đi! Phiến Nhi, Phiến Nhi, nương tử ơi…” Diệu tóm lấy y phục ta giật nhẹ, thấy ta không thèm để ý đến mình, chàng lại giật đuôi tóc ta, khiến ta ngẩng đầu đầy nộ khí, trợn mắt lườm chàng. Dáng vẻ Diệu có phần khổ sở, nhưng xem ra đang cố nhịn cười thì đúng hơn. Thế nhưng chẳng nhịn được bao lâu, chàng liền bật cười thành tiếng thậm chí còn khoa trương ngồi bệt xuống đất. Ta thấy vâỵ liền vốc một nắm đất ném chàng. Diệu đang há miệng cười, không để ý đến đất cát bay đầy vào mồm miệng. Nhìn bộ dạng đau khổ, nước mắt trực tuôn rơi của chàng, ta không nhịn được lăn ra cười, thậm chí còn cười nhiều đến đau cả bụng, muốn đứng lên cũng chẳng đứng được. Thấy bộ dạng đó của ta, Diệu không hề tức giận mà bật cười không ngừng.
“Là ai thế?” Ta cùng Diệu tức thì im bặt, quay đầu nhìn lại phía sau lưng. Trước mặt chúng ta là một người phụ nữ, dưới ánh nắng vàng óng, mái tóc của bà bị gió thổi tung trông vô cùng nổi bật. Tấm vải cuống quanh người bay nhẹ theo gió mang theo mùi dầu mỡ nồng nặc. Dáng vẻ của người này trông cực kỳ oai phong lẫm liệt. Ngay đến tiếng thét như sư tử rống của bà ta cũng khiến ta há hốc miệng ngạc nhiên. Người này đang một tay cầm chổi, một tay bê chậu nước, trong chậu là con bào ngư đang ngheo nguẩy chiếc đuôi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đây cũng chính là kẻ địch lớn nhất của ta tại phủ Thừa tướng thời gian trước, đại nương béo phụ trách bếp núc.
“Ây da, trời đất quỷ thần ơi! Tiểu thư, tiểu thư, sao người lại ngồi bệt xuống đất thế? Sao bộ dạng của tiểu thư lại thành ra như vậy? Trời đất, người đâu! Trời đất quỷ thần ơi!” Đại nương phụ trách bếp núc vô cùng kích động, tay vung ra, chiếc chổi bay lên, chậu nước trên tay bà ta rơi xuống, nước bắn tung tóe, bụi văng tứ tung, con cá bị kinh động cong người bật ra khỏi chậu. Đại nương to béo thì xông lên phía trước, nắm lấy đôi vai ta đầy hoảng loạn không ngừng rung lắc liên tục, vẻ mặt bà ta bi phẫn mà khẩn thiết. Ta bị bà ấy lắc đến độ hoa mày chóng mặt, liếc mắt sang thì thấy Diệu mồ hôi đầm đìa, đang há hốc miệng vì ngạc nhiên.
“Tiểu thư, người đừng có dọa lão nô. Tiểu thư, y phục của người sao lại rách hết thế này, lại còn gầy như vậy nữa! Người đâu! Trời đất ơi! Người đâu mau lại đây! Không xong rồi! Cứu mạng đi, tiểu thư xảy ra chuyện lớn rồi! Người đâu mau tới!” Đại nương, bà đừng có hét nữa, cả phủ Thừa tướng này sắp nổ tung rồi. Ta bị rung lắc kinh quá, lưỡi thè cả ra ngoài, chẳng qua ta mới chỉ mất tích có vài tháng, khi quay về y phục bẩn thỉu, rách rưới đôi chút, thần sắc có hơi tiều tụy một chút nhưng sao bà ta lại làm như thể ta mới đi gặp Diêm Vương lão gia quay về vậy?
Nghe tiếng chi hô thảm thiết của đại nương, trong chớp mắt tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng đều tập trung đầy đủ. Vì trường hợp khẩn cấp nên gia đình còn cầm theo cả dụng cụ dọn dẹp nhà, lão đánh trống canh cầm theo chiêng mõ, ngay đến lão bá làm vườn, kéo cắt tỉa vẫn lăm lăm trong tay… Ta và Diệu nhanh chóng bị bao vây, cảm giác thật giống như chúng ta chính là một đôi gian phu dâm phụ bị bắt tại trận vậy.
“Tiểu thư, người đâu, mọi người mau lại đây!” Ai nấy đều run giọng gọi ta, khiến ta không tránh khỏi cảm giác lạnh cả sống lưng, toàn thân sởn gai tốc. Cầu xin các vị, đừng có gọi thêm người tới nữa, còn thấy ta chưa đủ mất mặt sao?
“Tránh ra, tránh ra, lão gia tới rồi!”
“Phiến Nhi…” Đám người dưới nhanh chóng đứng gọn thành một hàng, phụ thân xông tới ôm chầm lấy ta. Hết nhìn lại không ngừng kiểm tra xem ta có bị thương ở chỗ nào không.
“Phụ thân còn tưởng cả đời này chẳng thể gặp lại con nữa.” Phụ thân Thừa tướng bỗng bật khóc như mưa.
Làm gì có chuyện đó, mạng ta lớn lắm, muốn chết cũng không phải chuyện dễ. Thế nên những người mong ta chết sớm để vu oan cho Diệu hãy từ bỏ ý định đó đi, bản cô nương đã quay về phủ Thừa tướng không chút tổn thương. Để xem kẻ nào dám làm gì bản cô nương?
“Ngọc Thừa tướng, dạo này sao rồi?” Diệu đứng bên cạnh bình thản cất lời. Đôi tay phụ thân đang ôm ta liền khựng lại, lúc này người mới phát hiện Diệu cũng đang có mặt ở đây.
“Điện hạ…”
“Phụ thân, con đã quay về rồi, hay là người mở tiệc chúc mừng di, mời cả Nam Cung Diệp tới đây dùng bữa.” Ta đưa lời nũng nịu.
“Hỗn xược! Sao con dám gọi thẳng tên Nam Cung Diệp chứ? Sao có thể vô lễ với Thái tử điện hạ đương triều?” Phụ thân phẫn nộ quát lớn, ta còn đang mơ màng chưa hiểu tại sao, chỉ thấy Diệu đứng bên cạnh tỏ vẻ tột cùng ngạc nhiên. Sau đó, chàng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thản như không thường có.
“Tần Vương điện hạ, ngài đột nhiên mất tích, Hoàng thượng vô cùng lo lắng, các văn võ bá quan trong triều cũng rất bất an.” Phụ thân ta vẫn giữ thái độ xa cách với Diệu.
“Thật sao? Một Hoàng tử như ta đích thực là bất hiếu, để mọi người pahir lo lắng nhiều rồi. Có điều may nhờ có ông trời chiếu cố, tính mạng này của ta sau cùng Diêm Vương vẫn không chịu nhận. Lại còn được bao nhiêu cao thủ đại nội hộ tống dọc đường rất thuận lợi, thật không phụ tấm lòng yêu thương của Phụ hoàng.” Diệu tỏ thái độ khinh thường, ngữ khí như đang đùa cợt thế nhưng ta thật sự chẳng thấy buồn cười chút nào.
Có lẽ không ngờ Diệu mở miệng lại đưa lời chế giễu như vậy, nên sắc mặt của phụ thân ta khá là lúng túng: “Người đâu, mau đưa tiểu thư vào trong tắm rửa, trang điểm lại, cứ để thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Tần Vương điện hạ, ngài cũng mệt rồi, để ta cho người…”
“Cũng được, hãy đưa ta hồi cung.”
“Chuyện này…Tần Vương điện hạ, Hoàng thượng đã hạ lệnh, sau này Tần Vương điện hạ ở tại phủ Tần Vương ở phía nam thành Trường An.”
“Được, như vậy càng tốt. Thậm chí người còn không cho ta quay về điện Tử Thần? Khu phía nam…đối xử với ta tốt quá nhỉ, nếu không lưu tâm, khéo không ta lại đi từ bắc sang nam cũng nên.” Diệu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như biển động trời dông thật vô cùng đáng cợ. Ta nhìn chàng siết chặt bàn tay, đến mức đôi tay trắng nhợt cực kỳ thiếu sức sống.
“Cũng được, đổi nơi ở chắc sẽ thanh tịnh hơn, xin cáo từ!” Diệu đưa mắt nhìn ta, trong khoảnh khắc, ta cảm thấy ánh mắt chàng thật xa xăm. Rồi khóe miệng Diệu khẽ động, như định nói gì, sau cùng lại thôi. Chàng quay đầu, không nhìn ta nữa, bước đi không hề lưu luyến. Trong khoảnh khắc ta thấy lồng ngực như bị đá đè, trái tim không ngừng đau đớn, nhưng chẳng hề hiểu được nỗi đao đó bắt nguồn từ đâu.
“Con hồ li chết tiệt!” Ta thét lớn. Diệu khựng lại giây lát rồi lại bước tiếp.
“Mau đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi. Không có lệnh của ta, con không được rời khỏi phủ Thừa tướng dù chỉ là nửa bước.”