ên hết những việc đã xảy ra mấy tháng qua. Phiến Nhi, tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa, mẫu thân đã tìm được một mối tốt cho con rồi, công tử của Vương đại nhân Thiếu Khanh thái đường tự, tướng mạo xuất chúng, con người vừa khiêm tốn lại hòa nhã. Tuy bây giờ mới là quan viên tứ phẩm, nhưng con gả sang đó, nhà chồng nhất định sẽ đối xử tốt với con.” Phụ thân ta than dài một tiếng rồi nói.
Tứ phẩm? Ban đầu phụ thân định để ta tiến cung lấy lòng Hoàng đế, nếu có thể thì thừa dịp mà trở thành Hoàng hậu. Sau đó vì xảy ra chút hiểm lầm với Diệu, ta không thể gả cho Hoàng thượng được nữa, đoán định sẽ được gả làm Tần Vương phi. Sao đến khi quay về, ta lại trở thành thê tử của con trai một viên quan hạt đậu tứ phẩm cơ chứ?
“Phụ thân.”
“Con gái nhà lành không được đi lại lung tung, người trong hoàng tộc không phải muốn trèo cao mà được đâu…” Phụ thân ta cuối cùng quyết định vứt lại một câu đầy ẩn ý rồi quay người bước đi.
Ta nghiến răng, không hò hét gây náo loạn thêm nữa, trong lòng thầm suy tính liệu có nên nhân lúc đêm khuya thanh vắng mà lén ra ngoài hay không? Thế nhưng không biết có phải phụ thân nhìn thấy ý đồ của ta không mà đêm ngày đều đi theo giám sát. Ta thực sự chán nản vô cùng.
***
Mới thoáng đó mà nửa tháng đã trôi qua, ta chẳng được bước chân ra khỏi cửa lấy một lần.
Trung tuần tháng năm, ánh mặt trời bắt đầu gay gắt. Trong hồ, đàn cá bơi lội tung tăng, ánh nắng chiếu lên vẩy ca, long lanh lấp lánh. Ta nhìn xuống mặt hồ, chỉ cảm thấy trước mắt lóa sáng, xem ra khuê nữ nhà giàu thường chỉ có một thú vui là ngắm cá trong phủ, thế nhưng thú vui đó chẳng hề hấp dẫn được ta. Đúng là vô vị! Nếu lúc này có Diệu bên cạnh, có người chịu cãi nhau cùng thì ta đã không buồn chán đến vậy.
Ngồi lâu quá dưới mặt trời, khó tránh bị cảm nắng, nghĩ vậy ta liền vén y phục, ngồi xuống bên bờ hồ, đưa chân thả vào trong hồ nước chơi đùa cùng đàn cá.
“Tiểu thư, không được đâu, ngươi đừng có nghĩ quẩn…” Ta vừa mới ngồi xuống, phía sau đã có tiếng người hét lên đầy thảm thiết. Ta còn chưa kịp nhìn xem đó là ai thì người đó đã đưa tay kéo mạnh ta về phía sau.
Đáng thương thay, vì mặc bộ y phục mỏng manh, nên kéo trên mặt đất đá khiến chân và đùi bị chà sát hết sức đau đớn. Phần bị tổn thương nhiều nhất có lẽ chính là chiếc mông. Ta ngồi trên đám đất đá lổn nhồn, mặt mày nhăn nhó vì đau. Còn người phụ nữ khỏe như trâu mộng phía sau vẫn một mực cho rằng ta đang định nhảy xuống hồ tự tử nên càng ra sức kẻo ta lại. Trong lòng ta không khỏi thầm thét lớn: “Lão nương trông thế này mà lại giống hạng người chán đời muốn tự tử sao, ta chỉ là đang ngâm chân trong nước mắt để giải sầu thôi mà.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng ta cũng định thần lại được, lòng không ngừng thường xót cho chiếc mông của mình, tiện thể nguyền rủa vị đại nương béo ị, khắc tinh truyền kiếp của ta sẽ càng ngày càng béo hơn.
Ta chán chường ngồi trên một hòn đá, liên tục suy tính. Trong lòng không khỏi thấy vô cùng phiền phức. Ta gãi đầu gãi tai, ra sức lấy đất nhồi vào tổ kiếm. Đám nha hoàn đều biết mỗi khi tâm trạng không vui, ta rất hay cáu, thế nên chẳng ai dám có ý kiến nửa câu. Sau khi lấp một tổ kiến, ta lại lấy bát chè đậu xanh lạnh đổ vào một tổ kiến khác, khiến đám kiến sợ hãi chạy toán loạn. Thấy cách ta đối xử tàn nhẫn với đám kiến, đám nha hoàn mặt mày biến sắc, run rẩy hãi hùng.
“Có biết số phận của những kẻ dám chống đối lại ta như thế nào kp? Mấy con kiến này chính là ví dụ tốt nhất.” Ta đập mạnh bàn đá rồi đứng dậy, dậm chân lên mặt ghế, lúc này trông oai phong chẳng khác nào một thiếu niên anh hùng. Trước kia ta thường lấy đám kiến này ra để dọa bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo, Quả Quả, Qua Qua, bây giờ xem ra dọa bọ người dưới quả nhiên cũng có hiệu quả. Mấy nha hoàn nghe vậy sợ đến mức hai mắt ửng đỏ, như thể sắp bật khóc đến nơi.
“Đã sợ thì đừng có ngày ngày đi theo ta nữa, cứ tránh xa ta ra một chút là được!”
Nét mặt đám nha hoàn trông cực kỳ khổ sở, ta biết bọn họ cũng không hề muốn vậy. Có điều phụ thân của ta vì sợ ta bỏ đi theo Diệu nên ngày ngày pháo bọn họ tới làm công việc giám sát.
“Phiến Nhi, con xem ai tới này? Ây da, Phiến Nhi sao bộ dạng của con lại thế?”
Bộ dạng của ta làm sao? Ta đưa mắt nhìn đám nha hoàn, một trong số họ liền nhanh chóng mang chiếc gương đồng tới. Trong gương hiện lên một khuôn mặt đen trùi trũi như than, lại thêm hàm rằng trắng bóng khiến người đối diện nhìn mà kinh hồn bạt vía. Lại nhìn xuống người, tay áo vén cao, ống quần cuộn lại, móng tay dính đầy bùn đất, đầu tóc cũng bê bết cát, trong tay ta là chiếc trâm cài mà ta vừa dùng làm công cụ chọc ngoáy tổ kiến. Một tay cầm gương, một chân dẫm lên tổ kiến, chân còn lại đặt trên ghế đá, sắc mặt ta vô cùng hung tợn, ánh mắt dữa dằn nhìn về phía mẫu thân cùng tên thư sinh điềm đạm bên cạnh.
“Vương công tử…việc này…các ngươi còn không mau đưa tiểu thư đi chải chuốt lại?”
Vương công tử? Vương công tử là ai? Chính là tên mọt sách với sắc mặt cổ quái đứng trước mặt ta sao? Dáng người không cao không thấp, không béo không gầy, vẻ mặt thuần phác, tay còn cầm một chiếc quạt nhỏ. Đây chính là phu quân tương lai mà ta sắp lấy? Xem ra cũng không tệ, trông thật thà hơn Diệu lại nho nhã hơn Diệp.
“Vương công tử đúng không?” Ta tiến lên phía trước một bước. Không ngờ, ta vừa tiến lên, hắn tức thì lùi lại, mặt nhăn mày nhó, dáng vẻ chẳng mấy bằng lòng.
“Ngọc… Ngọc… Ngọc tiểu thư, xin tiểu thư hãy quay về phòng chải chuốt lại đầu tóc đôi chút, tại hạ có thể chờ… chờ… chờ đợi được.” Hắn lắp ba lắp bắp, vừa nói vừa toát mồ hôi hột, trợn mắt nhìn ta. Lẽ nào trông ta đáng sợ đến vậy sao?
Mâu thân ta không tránh khỏi ngại ngùng. Thấy dáng vẻ đó của bà, ta có cảm giác như thể bà sợ Vương công tử nhìn thấy ta quá bù xù, bẩn thỉu sẽ không chịu lấy về làm thê tử vậy. Phụ thân của vị Vương công tử này có chức vị dưới quyền phụ thân ta, hắn đương nhiên không dám có hành động thất lễ, thế nên chắc là đang nén hoảng sợ, nhẫn nại ra ngoài phòng khách đợi ta thay đồ.
Ta nghênh ngang bước về phòng đóng cửa, tắm rửa thay quần áo.
“Phiến Nhi, gần đây con làm sao thế? Mất tích bao nhiêu ngày vừa về đến phủ là cả ngày nổi nóng, gây loạn.” Mẫu thân đứng bên ngoài cửa đưa lời than thở pha lẫn trách móc. Trong phòng bọn nha hoàn đang cẩn thận tắm rửa cho ta, họ kì cọ kì cọ như muốn lột luôn lớp da của ta ra mới có thể khiến ta sạch sẽ trở lại.
Ta ngồi trong thùng tắm, nhìn cánh tay bị kì đến đỏ rực, b
ất giác thở dài chán nản. Xem ra vị Vương công tử gì đó cũng không mấy ưng ta, nói ra cũng đúng, có người đàn ông nào không thích mỹ nữ, ai lại đi thích một cô nàng ăn mày bẩn thỉu? Hơi nước quá nhiều, khiến mắt ta mờ đi, trong tâm trí hiện lên những hình ảnh mờ ảo. Là Tuyết Thần xưa nay chưa từng để ý đến sự tồn tại của ta, là Diệp tàn nhẫn, rồi đến vị Vương công tử mới nhìn ta là mặt mày đã chán ghét, hình như chỉ có mỗi Diệu, cho dù ta có trở thành một người con gái điên rồ, bẩn thỉu hay đanh đán, chàng vẫn cứ nhìn ta bằng ánh mắt thương yêu, buông lời trìu mến: “Đồ ham ăn, nàng là của ta.” Trong phòng hai nha hoàn không ngừng thay nước, rắc thêm cánh hoa vào thùng tắm cho ta, những người còn lại thì thận trọng lau khô mái tóc đã được gội sạch sẽ của ta. Ta ngây lặng người nhìn chiếc gương đồng đã bị hơi nước làm mờ đi. Trong gương mơ hồ hiện lên hình ảnh một người con gái đang tắm gội, đường nét yêu kiều.
Trong lòng ta cảm thấy vô cùng bực bội, không hợp tác với mấy nha hoàn, thi thoảng lại cố ý lắc đầu khiến cho mái tóc vừa mới chải xong lại xổ tung ra. Nước tắm dần dần giảm nhiệt, hơi nước cũng ít hẳn đi, thế nhưng ta vẫn cứ ngồi lỳ trong thùng không chịu ra. Hãy để ta chết cóng cho rồi, hoặc bị bệnh nặng cũng được. Giây phút đó ta bỗng nhớ đến thái độ dứt khoát của Diệu lúc rời đi, chàng thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn ta lấy một lần, chàng thực sự không quay đầu lại nữa sao? Thì ran gay cả chàng cũng không cần ta nữa, chàng chán ghét ta rồi. Chiếc đầu bé nhỏ của ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lúc này đám nha hoàn đã lau người cho ta xong.
Ta trợn mắt, chu miệng cong cớn, nghĩ đến việc mấy tên đàn ông đó đều đối với mình không ra gì, ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong gương, người con gái mỉm cười giễu cợt, ta bất giác nổi da gà. Chiếc gương này lại sắp hiện ra hình ảnh quỷ quái gì đây. Ta đưa tay dụi mắt, sau làn khói mờ ảo, ta thấy mình trong gương, vẫn cái dáng vẻ tội nghiệp, uất ức, vẫn ngô ngô nghê nghê, ngốc nghếch. Đột nhiên, hình ảnh trong gương rung lắc mạnh, trong lòng bỗng đột ngột cồn cào. Giây phút đó ta biết khả năng nhìn thấy tương lại của gương Âm dương lại xuất hiện.
Cảnh sắc trong gương vô cùng tĩnh lặng, rừng trúc xanh, tiếng nước suối róc rách, nước chảy qua những phiến đá tạo thành vô số bọt nước trắng xóa. Tuy chỉ nhìn thấy cảnh sắc qua gương, nhưng ta như thể ngửi được cả hương trúc thanh khiết. Thảm cỏ xanh trải rộng trước mắt, những bông hoa đỏ mọc điểm xuyết trên đó tạo nên cảnh tượng thơ mộng vô cùng. Trong rừng cây, thi thoảng lại có vài chú bướm dập dờn bay lượn, đậu trên nhụy hoa, sau đó lại mang đôi cánh sặc sỡ tiếp tục đùa vui trong gió. Những bông hoa đầu hạ ngập tràn khắp nơi, trải dài như biển, tỏa ngát hương thơm.
Dọc đường đi, dương liễu mọc kín hai bên, sương khói nhạt nhòa. Bỗng ta chợt nhận ra cảnh đẹp trước mắt chính là rừng cây bên ngoài thành Trường An. Trước đây mỗi lần không xin ăn được, đói không chịu nổi, ta thường dẫn bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo đến nơi đây tìm quả dại về ăn, buổi tối còn đi bắt đom đóm vẻ giải khuây.
Vừa nghĩ đến đêm tối, trong gương đột nhiên xuất hiện một bầu trời đầy sao lấp lánh, cảnh sắc thơ mông. Hai thanh kiếm sáng lóa như tuyết đang chĩa vào nhau. Một người từ đôi mày đến khóe mắt đều toát lên vẻ biếng nhác, khóe miệng cong lên bình thản, phớt đời. Còn người kia cầm một thanh trường kiếm trong tay, đôi mắt lạnh như băng đầy kiên nghị. Trong đôi mắt tưởng như không có chút tình cảm ấy đang rừng rực lửa hận. Thôi chết, hai huynh đệ họ đánh nhau sao?
Cảnh tượng trong gương lại bất ngờ thay đổi, là một đôi mắt kinh hoàng của Diệu, là nét đau đớn của Diệp, còn cả vết máu chảy tràn khắp nơi. Trong hai người họ, ai là người bị thường. Ta vô cùng lo lắng, quên mất mình vẫn đang đứng trong thùng tắm, cứ thế mà tiến lên phía trước một bước.
“Tiểu thư…Á!” Một loạt tiếng thét lớn vang lên khiến tai ta đau nhói.
“Ta…vẫn…còn…sống…vẫn còn sống…” Ta bò trên mặt đất ướt nhoẹt, khó nhọc ngẩng đầu. Thùng nước tắm khi nãy đã đổ nghiêng. Đám nha hoàn vội kéo ta đứng dậy, dựng thùng tắm lên rồi lại nhét ta vào tắm lại.
Lúc này ta làm gì còn tâm trạng tắm nữa? Diệu và Diệp sắp đánh nhau. Trong lòng ta cực kỳ lo lắng, chỉ muốn đến ngay khu rừng đó xem tình hình cụ thể ra sao. Thế nhưng đừng nói bên ngoài có một vtc, cho dù không có vị Vương công tử đó, thì đám nha hoàn này cũng khiến ta không tài nào xuất phủ…À, đúng rồi, may ra vị Vương công tử đó có ích!
Đến khi xuất hiện lại trước mặt Vương công tử, dáng vẻ của ta hoàn toàn khác trước. Ta của lúc này, hoa nhường nguyệt thẹn, bẽn lẽn, thướt tha, y phục trang nhã. Ta khẽ ngước mắt lên, điềm tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.
Vị Vương công tử kia há hốc miệng, nhìn ta quên cả chớp mắt