Lee Sung Min nghe thấy lời nói của Jo Kyu Sik, bất giác khẽ chấn động, cậu không ngờ rằng, Jo Kyu Sik lại đề ra điều khiện này với hoàng thượng, hơn nữa, hoàng thượng đã đồng ý.
Nhìn nụ cười có chút gượng gạo của Jo Kyu Sik, Lee Sung Min nhất thời không biết nói gì, cậu biết, Jo Kyu Sik không muốn cưới công chúa Tử Việt quốc kia, bởi vì cậu từng nghe thấy huynh đệ họ nói chuyện, và hắn ta khi ấy ở trong Thất vương phủ cũng vì đào hôn.
Tuy rằng ở thời phong kiến cổ đại này, thánh chỉ của hoàng thượng là không thể chống lại, nhưng mà, nghe thấy hắn ta nói hắn ta đề ra điều khiện này mà chấp nhận cưới công chúa Tử Việt quốc, cậu quả thật có chút kinh ngạc.
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác nhìn Jo Kyu Sik. Ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đồng ý cưới công chú Tử Việt quốc, chỉ vì đề ra điều khiện này với hoàng thượng?”
Jo Kyu Sik khẽ lắc đầu, nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy, cậu cũng biết, thánh chỉ của phụ hoàng không ai có thể chống lại, công chúa Tử Việt quốc kia suy cho cùng ta cũng phải cưới, việc của cậu ta chẳng qua chỉ thuận tiện đề nghị với phụ hoàng thôi!”
Nhìn dung mạo tuấn mĩ cảu Jo Kyu Sik, Lee Sung Min đột nhiên cảm thấy, người nam nhân này tuy bề ngoài xem ra phong lưu đào hoa, nhưng mà hắn ta không đáng ghét, nhưng cậu cảm thấy có chút nghi ngờ, nếu như hắn vì giúp Jo Kyu Hyun mới giúp cậu rời khỏi Thất vương phủ, vậy hắn ta có thể không cần làm vậy, chỉ cần hắn ta nói với Jo Kyu Hyun, không phải sẽ ổn rồi? Hà tất phải hao phí công sức, lấy việc bản thân cưới công chúa Tử Việt quốc chỉ để đổi điều khiện đó mà giúp cậu lấy được hưu thư?
Nghĩ tới đây, Lee Sung Min bất giác có chút hoài nghi hỏi: “Jo Kyu Sik, ngươi tại sao lại giúp ta? Nếu như ngươi chỉ vì Jo Kyu Hyun, ngươi có thể không cần làm vậy, chỉ cần ngươi nói với Jo Kyu Hyun là ổn, ngươi hà tất phải phí công thậm chí không tiếc cải trang thành tiểu tốt của Thất vương phủ chỉ vì nói với ta những lời này?”
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, trên mặt Jo Kyu Sik thoáng qua thần sắc khiến người khác nhìn không thấu, sự việc thật sự như Lee Sung Min nói, nếu như hắn ta thật sự lo lắng Đại hoàng huynh sẽ gây bất lợi với Jo Kyu Hyun, vậy thì hắn nói với Jo Kyu Hyun một tiếng là được, nhưng mà hắn ta lại không làm vậy.
Nguyên nhân hắn ta không làm như vậy, chỉ là bởi vì, kì thực đối với cậu, trong lòng hắn ta vài cảm xúc nói không rõ, ngay cả hắn ta cũng không biết đó là gì, và tại sao hắn ta có cảm giác như vậy.
Trong thâm tâm hắn không hy vọng cậu là vương phi của Jo Kyu Hyun, và hắn ta càng không hy vọng cậu trở thành thái tử phi của Đại hoàng huynh, nếu như cậu lưu lại trong Thất vương phủ, sẽ có ngày cậu sẽ trở thành người của Đại hoàng huynh, cho nên, hắn ta mới không tiếc đề ra điều kiện này mà chấp nhận cưới công chúa Tử Việt quốc. Ép phụ hoàng hạ chỉ bảo Jo Kyu Hyun cho cậu hưu thư, để cậu rời khỏi Thất vương phủ.
Nhưng mà, Jo Kyu Sik đến cuối cùng cũng không trả lời Lee Sung Min, hắn ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó nói với Lee Sung Min: “Sắc trời không còn sớm nữa, ta phải đi rồi, cậu yên tâm, không lâu sau, cậu có thể rời khỏi Thất vương phủ, nhưng mà, trước khi như vậy, ta hy vọng cậu đừng nói chuyện hôm nay ta và cậu gặp nhau cho Thất hoàng đệ.”
Dứt lời, Jo Kyu Sik đột nhiên nhìn Lee Sung Min, ánh mắt mang theo một sự quyết tâm, sau đó lớn bước đi ra ngoài cửa.
Lee Sung Min nhìn theo bóng dáng của Jo Kyu Sik. Khi hắn ta sắp bước khỏi viện lạc, đột nhiên la lên: “Jo Kyu Sik, cảm ơn ngươi, sau này, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?”
Thân ảnh Jo Kyu Sik khẽ dừng lại, hắn ta không quay đầu lại, qua một lúc lâu, mới dùng ngữ khí hết sức chân thành: “Đúng vậy. Chỉ cần cậu không ghét ta, chúng ta mãi mãi là bằng hữu.”
Thái tử phủ.
Yoo Ra điện.
Trong phòng khách trang trí hào hoa, đám hạ nhân đang cúi đầu đứng im không dám động đậy, biểu cảm của mỗi người đều rất kinh khủng.
Tuy nhiên, trong tẩm phòng, Lee Yoo Ra cả mặt đầy oán hận, dung mạo nhăn nhó nhìn người a hoàn ngã dưới đất đang khóc thút thít, quát: “Tên tiện tì, ngươi là cố ý muốn phỏng chết bổn cung phải không?”
Dưới đất vung vãi đầy mảnh vỡ của chén sứ, nhìn rất bừa bộn, còn a hoàn ấy đang ngồi giữa các mảnh vỡ, y phục trên người bị ướt một mảng lớn, bàn tay lộ ra ngoài vừa đỏ vừa sưng như bị thứ gì bỏng qua, còn gương mặt thanh tú hiện rõ năm dấu tay.
Lúc này người a hoàn đó không dám nhìn Lee Yoo Ra, đang cầm lấy cái tay bị bỏng đau của mình, nhỏ tiếng thút thít, biểu tình trên mặt hết sức đau khổ, hiễn nhiên là bị đau mà khóc.
Tuy nhiên, cho dù như thế, Lee Yoo Ra cũng không có ý định bỏ qua cho người a hoàn đó, chỉ thấy thái độ ả ta đầy oán độc, đột nhiên đưa tay kéo lấy a hoàn đó, lớn tiếng quát: “Tên tiện nhân này, sao ngươi không nói gì? Ngươi nói đi? Có phải ngươi định hại chết bổn cung?”
A hoàn ấy bị Lee Yoo Ra nắm lấy tóc, đau đớn khó chịu, nhưng mà không dám vùng vẫy, chỉ bất lực mà khóc, miệng không ngừng cầu xin tha: “Thái tử phi….nô tỳ không có ý…..người tha cho nô tỳ đi….sau này nô tì không dám nữa……”
Còn Lee Yoo Ra vì bị Jo Kyu Jong lạnh nhạt mà nộ khí không có chỗ bộc phát, trong lòng oán hận Lee Sung Min nhưng lại không thể đi tìm Lee Sung Min để xả giận chỉ có thể đem toàn bộ giận dữ trút lên a hoàn này.
Cho nên, khi ả nghe thấy a hoàn này xin tha, không những không buông tay mà ngược lại còn nắm càng chặt tóc người a hoàn ấy mà kéo lên, móng tay dài nhọn xượt qua khuôn mặt người a hoàn đó, quát lớn: “Tiện nhân đáng chết, hôm nay bổn cung muốn ngươi phải chết!”
“Á” theo sau tiếng hét a hoàn ấy, trên mặt người a hoàn đã lưu lại vài vết thương chảy đầy máu, máu tươi dọc theo khuôn mặt người a hoàn mà chảy xuống, cơ thể không ngừng run rẩy, hiễn nhiên là cực kì đau đớn, nhưng mà sắc mặt trắng bệt không dám chống cự lại, mặc cho Lee Yoo Ra không ngừng đánh đập, và người a hoàn đó chỉ co người lại , không ngừng khóc và xin tha.
Hạ nhân đứng ngoài phòng khách tuy nghe thấy tiếng khóc và xin tha của a hoàn đó nhưng không ai dám vào trong xem, mà chỉ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, có một số người nhát gan còn toàn thân run rẩy.
Và trong lúc quần chúng đang sợ hãi bất an thì một trận bước chân truyền đến, Jo Kyu Jong thân hình cao to xuất hiện, nhìn thấy Jo Kyu Jong đến, đám hạ nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng tiến lên trước hành lễ với Jo Kyu Jong.
Tuy nên Jo Kyu Jong lại vì tiếng khóc ở tẩm phòng mà nhíu mày, hắn không thèm lo đám hạ nhân, lớn bước đi về hướng tẩm phòng của Lee Yoo Ra.
Đẩy cửa tẩm phòng ra, Jo Kyu Jong cơ hồ không dám tin những gì mà mình nhìn thấy, Lee Yoo Ra thái độ không chút phong thái la hét như một người phụ nữ hung hăng, chua ngoa, ánh mắt thoáng qua một tia phẫn nộ, nộ thanh quát: “Lee Yoo Ra, ngươi làm gì vậy?”
Lee Yoo Ra nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nhìn thấy Jo Kyu Jong, trong lòng bất giác kinh ngạc, nhưng mà, ả rất nhanh hồi thần, chớp mắt buông a hoàn ấy ra, sà vào người Jo Kyu Jong, gọi: “Thái tử gia, người cuối cùng cũng chịu lại thăm thiếp rồi…..”
Jo Kyu Jong nhìn thấy Lee Yoo Ra sà vào người hắn ta, ánh mắt thoáng qua một tia hàn ý, thân ảnh khẽ chớp, tránh khỏi Lee Yoo Ra.
Lee Yoo Ra không ngờ Jo Kyu Jong lại tránh ra, nhất thời không kịp phản ứng lại, ngã xuống đất.
Jo Kyu Jong không thèm nhìn ả, mà chỉ nói với a hoàn đang nhỏ tiếng khóc kia: “Ngươi lui ra trước đi!”
A hoàn ấy không dám lưu lại, nghe thấy phân phó của Jo Kyu Jong, vội vàng bò dậy che vết thương chảy máu, đi ra ngoài.
Nhìn thấy a hoàn ấy rời khỏi, Lee Yoo Ra cũng không ngăn lại, mà là ai oán nhìn Jo Kyu Jong, khóc nói: “Thái tử gia, người tại sao lại đối với thiếp như vậy? Người rõ ràng biết thiếp yêu người, sao người lại đối với thiếp như vậy?”
Đối diện với sự tri vấn hoa lê mang vũ của Lee Yoo Ra, Jo Kyu Jong không vì vậy mà động lòng, hắn ta đi đến bên chiếc ghế và ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lee Yoo Ra, lạnh lùng nói: “Việc sai lầm mà Jo Kyu Jong ta đời này làm là không nên để ngươi tiếp tục âm mưu của ngươi trong đêm đại hôn. Lee Yoo Ra, ta không từ ngươi khỏi phủ thái tử đã là nể mặt phụ thân ngươi lắm rồi.”
Lee Yoo Ra nghe thấy lời của Jo Kyu Jong, đột nhiên thần sắc điên cuồng mà cười phá lên, chỉ thấy ả nét mặt đầy oán hận, đôi mắt nhìn chằm chằm Jo Kyu Jong, hét lên: “Jo Kyu Jong, ngươi bị tên tiện nhân kia mê hoặc rồi sao? Ha ha, ngươi hồi hận rồi sao? Tiếc là bây giờ ngươi hối hận đã không còn kịp nữa, cậu ta bây giờ là Thất vương phi, chỉ có ta, chỉ có ta mới là thái tử phi của ngươi, ngươi hãy từ bỏ ý định ấy đi!”
Jo Kyu Jong sắc mặt âm trầm, hắn ta lạnh lùng nhìn Lee Yoo Ra, tức giận đáp: “Lee Yoo Ra, chuyện của bổn thái tử, không cần ngươi quan tâm, ngươi hãy quan tâm vị trí thái tử phi của mình có thể giữ được bao lâu! Ngươi đừng cho rằng, ngươi là con gái của Lee thừa tướng thì bổn thái tử không dám từ ngươi!”
Lee Yoo Ra sắc mặt trắng bệt, thân thể ả khẽ run lên, bò từ dưới đất dậy, oán hận nhìn Jo Kyu Jong, đột nhiên cười lạnh nói: “Jo Kyu Jong, ngươi đừng cho rằng ta không biết, ngươi bây giờ hận là không thể từ ta phải không? Ngươi không từ ta, chẳng qua không thể để sự thật cho người khác biết thôi!”
Sắc mặt Jo Kyu Jong cực kì khó coi, hắn ta lạnh lùng nhìn Lee Yoo Ra, lẳng lặng không nói một lời.
Kì thực, hắn ta thực sự như Lee Yoo Ra nói, hắn không từ Lee Yoo Ra, ngoài nguyên nhân chính là không muốn đắc tội Lee thừa tướng, càng không muốn sự thật phơi bày cho người khác biết, bởi vì hắn ta là đương triều thái tử, và thân là thái tử phi của hắn không thể dễ dàng bị từ như vậy.
Lee Yoo Ra thấy Jo Kyu Jong không nói gì, biết là mình đã đoán trúng tâm sự của hắn ta, trong lòng khẽ vui mừng.
Tuy nội tâm vẫn oán hận nhưng mà chỉ cần Jo Kyu Jong không từ ả, vậy thì ả vẫn có thể đạt được những gì ả muốn!
Cho nên ả thu lại bất mãn trong lòng, đột nhiên sà vào lòng Jo Kyu Jong, nhõng nhẽo nói: “Kyu Jong, chàng biết mà, thiếp thực sự yêu chàng, chỉ cần chàng đối với thiếp như trước kia, thì thiếp sẽ không oán hận chàng yêu ca ca, nhưng mà chàng nên biết, ca ca đã là Thất vương phi của Jo Kyu Hyun, chỉ có thiếp mới là thái tử phi của chàng, chỉ có thiếp mới có thể bên cạnh hầu hạ chàng….Kyu Jong, đừng nói những lời thương tâm như vậy nữa được không?”
Ánh mắt Jo Kyu Jong thoáng qua tia kinh miệt, hắn lạnh lùng đẩy Lee Yoo Ra ra, ngữ khí không chu