Sau khi ta từ từ chấp nhận sự thật mất đi nàng, ngày này của năm năm sau, nàng lại đột nhiên xuất hiện, nàng khiến ta tìm mãi không thấy, thì ra là luôn ở kinh thành.
Sau khi biết được tin tức nàng vẫn còn sống, ta rất vui mừng, nhưng kèm theo một tin khác, lại khiến ta phút chốc rơi xuống đáy vực.
Nàng cư nhiên đã sinh hài tử, đã sinh hài tử của Lãnh Như Tuyết! Việc này, khiến ta thật sự khó mà chấp nhận, ta không thể tưởng tượng, người nữ tử đáng yêu lanh lợi như nàng, cư nhiên trở thành mẫu thân của đứa bé hơn bốn tuổi.
Ta không thể chấp nhận sự thật này, lúc ta biết được nơi ở của nàng trong kinh thành và định ra tay, thì Lãnh Như Tuyết đã giành trước một bước đón nàng về thất vương phủ!
Trong lòng ta đố kị, sự đố kị mạnh liệt ấy, đang gặm nhấm tim ta, cách biệt năm năm, tại sao nàng vẫn muốn sà vào vòng tay Lãnh Như Tuyết? Ta không cho phép, ta tuyệt đối không cho phép, nàng chỉ có thể là của ta, nàng là của ta!
Mang ý hận mãnh liệt trong lòng, ta bước vào tẩm thất đã năm năm không đặt chân vào của Ưu Lạc Nhạn, nhìn người nữ nhân tóc dài xõa ra, vẻ mặt tiều tụy trước mắt, lòng ta có sự chán ghét nói không nên lời.
Người năm năm trước dung mạo như hoa là mĩ nhân đệ nhất kinh thành, trong năm năm nay, đã bị ta hành hạ không ra hình người, nhưng mà dù cho như vậy, ta vẫn không có chút lòng thương tiếc, chỉ có sự căm hận và chán ghét.
Bởi vì, ả ta đã phản bội ta, ả ta thân là thái tử phi của ta, nhưng lại cùng một tên sát thủ hạ đẳng có quan hệ câu hợp, ả ta căn bản không xứng trở thành thái tử phi của ta, ả ta không xứng.
Người ta muốn không phải là ả ta, ta không yêu ả ta, nhưng ta lại không thể bỏ qua cho ả ta như vậy, ta cho ả ta uống độc dược có độc tính mạnh nhất, ta muốn nhìn ả ta chịu đủ hành hạ, sau đó từ từ chết đi.
Từ khi bắt đầu, ta đã không có ý định bỏ qua cho ả ta, bởi vì, đây chính là cái giá ả ta phản bội ta!
Vì để đến thất vương phủ thám thính hư thực, vì để có thể gặp được nàng, ta lần nữa lợi dụng Ưu Lạc Nhạn, người nữ nhân ngốc nghếch này, tưởng rằng ta sẽ bỏ qua cho ả ta, cư nhiên ngoan ngoan theo ta đi.
Có lẽ, ả ta không ngại bị ta lợi dụng, ả ta đồng ý cùng ta đến thất vương phủ, có lẽ là vì ả có thể gặp được Lãnh Như Tuyết, vì dù sao trong những năm này, ả ta ở trong phủ thái tử chịu đủ hành hạ, còn Lãnh Như Tuyết lại là người tình cũ của ả ta, ả ta là hy vọng Lãnh Như Tuyết có thể cứu ả ta sao?
Nhưng mà những điều này ta không quan tâm, ả ta bám víu lấy Lãnh Như Tuyết, đúng để ta lợi dụng, điều này sao mà không được?
Còn Lãnh Như Tuyết chắc đã sớm đối với ta có phòng bị, lần này ta đi công không trở về, nhưng không sao, bởi vì, ta đã biết nàng ở trong thất vương phủ rồi!
Tình hình trong triều, càng ngày càng khẩn trương, ta gia tăng bố trí, ta muốn lúc này cho Lãnh Như Tuyết một đòn chí mạng. Khiến hắn không thể trở mình.
Cách biệt năm năm, ta cuối cùng trong hoàng cung gặp được nàng, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, đáng yêu linh động như vậy, trên người nàng, không có chút gì nhìn giống là mẫu thân của người khác.
Nhìn dung mạo nghiêng thành của nàng, trong lòng ta mơ hồ, cư nhiên có cảm giác trở lại năm năm trước.
Ta cảm nhận được hành động chỉ để ứng đối của nàng đối với ta, trong lòng ta tức giận, ta bắt ép làm ra một số cử động thân mật với nàng, ta bị ngọn lửa đố kị làm cho mù quáng, giây phút ấy, ta chỉ muốn nàng trở thành nữ nhân của ta!
Nhưng khi ta nhìn thấy mặt nàng đầy nước mắt, bộ dạng bất lực và sợ hãi, ta bỗng chốc mềm lòng, đối diện với nàng, ta cư nhiên không thể xuống tay!
Mãi đến lúc này, ta mới hiểu, thì ra ta sớm đã chìm đắm sâu, vị trí của nàng trong lòng ta, đã vượt qua sự tưởng tượng của ta.
Trong cuộc đối thoại sau đó, ta biết nàng vẫn chỉ là ứng đối với ta, nàng căn bản không yêu ta, người nàng yêu là Lãnh Như Tuyết, nhưng ta lại cam tâm tình nguyện bị nàng lừa, biết rõ là lời nàng nói toàn là lừa gạt ta, nhưng ta thà tin đó là thật!
Ta không thể tổn hại nàng, nhưng không có nghĩa là bỏ qua Lãnh Như Tuyết, sau khi tỉ mỉ bày kế hoạch, ta dẫn binh trực tiếp vào thất vương phủ, vốn dĩ mọi thứ cực kì thuận lợi, nhưng, ta lại sai rồi, ta sai quá lớn.
Trong lúc tức giận, ta giết người đến tuyên chỉ, chuẩn bị xong cá chết lưới rách.
Tuy nhiên, chính trong lúc này, nàng lại xuất hiện, nàng vội vã đi về phía Lãnh Như Tuyết, và tỉ mỉ băng bó vết thương cho hắn, và đối với người đứng đối diện như ta, nhìn như không thấy.
Trong lòng đau đớn, đây là tại sao? Tại sao? Nàng tại sao lại xuất hiện ở đây? Nàng không phải ở hoàng cung sao?
Sự lãnh khốc vô tình của phụ hoàng, cùng với việc nhìn như không thấy của nàng, khiến lòng ta chịu đả kích lớn, ta ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi nàng trong lòng có ta hay không.
Nhưng, câu trả lời của nàng, lại đánh ta xuống vực sâu của địa ngục, thì ra, từ trước đến nay đều là ta tự mình đa tình, trong lòng nàng, căn bản không có ta, thậm chí ngay cả một chút vị trí cũng không có!
Ta tuyệt vọng rồi, ta mất đi tất cả, cũng mất đi nàng, ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm!
Nhìn bóng dáng nàng dìu Lãnh Như Tuyết rời khỏi, ta đã bị sự tuyệt vọng và đố kị căm hận trong lòng ép đến mất lí trí, trong giờ khắc đó, điều duy nhất ta nghĩ trong lòng, cư nhiên là muốn Lãnh Như Tuyết chết, chỉ cần hắn chết nàng sẽ trở về bên cạnh ta, chỉ cần hắn chết, ta mới có thể đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta.
Trong giấy phút ấy, ta bất chấp tất cả xông về phía Lãnh Như Tuyết, mũi kiến sắc nhọn căm hận đâm về phía hắn, không có chút do dự và trì trệ, trong giây phút ấy, ta biết, ta thật sự muốn hắn chết, dù cho có cùng nhau chết, ta cũng không tiếc.
Nhưng, nhưng tại sao, tại sao nàng lại không màng thân mình chắn mũi kiếm cho hắn? Khi ta không thu được thế, mũi kiếm nhọn đâm sâu vào ngực nàng, trong giấy phút ấy, tim ta phảng phất như bị thứ gì đó xé toạt ra.
Đau, cơn đau trước nay chưa từng có, tràn ngập lòng ta, giây phút ấy, ta cơ hồ đau đến mất tri giác, ta cứ như vậy mở to mắt nhìn nàng ngã trong vũng máu, cả người ta phảng phất như mất đi linh hồn.
Ta lạc lõng nhìn nàng, máu tươi đó, không ngừng trào ra từ trong người nàng, sắc mặt nàng trắng như giấy, nhưng vẫn nở nụ cười, nàng đang cười? Không lẽ, nàng yêu Lãnh Như Tuyết đến mức cam tâm vì hắn mà chết sao?
Không, ta không tin, ta không tin nhìn nàng, hỏi nàng, tại sao như vậy?
Nàng đã cười, tuy trong giây phút đó, nàng nằm trong vũng máu, nhưng nàng đã cười, thật sự đã cười, lần đầu tiên ta phát hiện, nụ cười của nàng đẹp đến như vậy, thuần khiết đến như vậy, nàng nói, nàng không nợ ta nữa, khi ấy ta cứu nàng, và nay mũi kiếm này, đã trả hết sạch.
Thật sự trả sạch rồi sao? Ta không biết.
Ta chỉ biết, trái tim ta, đã bị nàng mang đi, nàng để lại cho ta, chỉ có nỗi đau bất tận, trong bất tri bất giác, nàng đã cướp đi trái tim ta, đúng vậy, nàng trả sạch tất cả rồi, nhưng, chỉ duy nhất không trả trái tim lại cho ta.
Nơi tim ta, chỉ có một vết lủng đang rỉ máu, nơi đó, rất đau, rất đau.
Đau đến mức ta đứng không vững, khụy mạnh xuống đất.
Ta nghe thấy tiếng gào xé toạt tâm phế của Lãnh Như Tuyết, vẻ mặt ta bàng hoàng, ta chỉ lẳng lặng, không cử động, bởi vì, bây giờ ta chỉ còn lại một cái vỏ trống không, một cái vỏ không có linh hồn. Còn thứ gì đang chờ đợi ta ở phía trước, ta đã không còn để tâm nữa.
Ta cuối cùng vẫn tổn hại nàng, chính tay làm cho nàng bị thương như vậy, nhưng mà không sao, ta rất nhanh sẽ đi bồi nàng, ở kiếp sau, ta nhất định không buông tay lần nữa.
Sau đó, ta cuối cùng từ phụ hoàng biết được, nàng chưa chết, khi biết được tin này, ta nhẹ cả người, đồng thời, trong lòng vô cớ có một cảm giác thất vọng.
Ta vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn, nếu như nàng chết rồi, ta tuyệt đối không sống đơn độc, nhưng cuối cùng ta và nàng cũng không có duyên phận, ông trời, thậm chí ngay cả cơ hội để ta chết cùng nàng cũng không cho ta.
Tuy nhiên, trong lặng lẽ, ta cuối cùng cũng tin vào vận mệnh, trong cái truyền thuyết trăm năm ấy, nàng là hoàng hậu, nàng định sẵn là hoàng hậu của Tây Diệm, nhưng lại không phải là hoàng hậu của ta, nàng thuộc về Lãnh Như Tuyết, thuộc về người nam nhân từ nhỏ đã cướp đi tất cả những gì thuộc về ta.
Ta vốn cho rằng phụ hoàng và Lãnh Như Tuyết sẽ giết ta, ta cũng còn không quan tâm.
Nhưng, phụ hoàng không làm như vậy, người nhốt ta trong lao, mấy tháng sau, đột nhiên hạ thánh chỉ, cho ta rời khỏi kinh thành, đến một nơi cách kinh thành xa xôi nhất, ở nơi đó, ta là vương gia của một lãnh địa.
Nhưng ta lại bị gián khỏi kinh thành, không có chỉ ý, mãi mãi không được bước chân vào kinh thành một bước, là vương gia mang tội trên người.
Ta biết, đây là ý của phụ hoàng, bởi vì, suy cho cùng người cũng không nhẫn tâm giết ta.
Ta vốn là thái tử, ta vốn luôn cho rằng người đăng lên hoàng vị sẽ là ta, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi này, ta từ một thái tử gia cao cao tại thượng, rớt xuống thành một tội phạm, một tội phạm mãi mãi không được trở về kinh.
Ông trời ngay cả cơ hội để ta nhìn thấy nàng một lần cũng không cho, nhưng mà ngày ta rời khỏi kinh thành, ta đã gặp một người, người đó không phải là ai khác, mà chính là Ưu Lạc Nhạn.
Ả ta đã điên, không ngừng sợ hãi nói với mọi người, ả ta đã trúng độc.
Ngày gặp được ả ta, trời mưa nhỏ, mát rượi khiến người ta có chút lạnh, ả ta được Ưu Thành Minh dẫn đến.
Còn Ưu Thành Minh làm như vậy là vì, chỉ do ả ta muốn thuốc giải.
Ta nhìn Ưu Lạc Nhạn tóc xõa dài, vẻ mặt ngốc nghếch, đột nhiên cảm thấy ông trời thật biết trêu đùa người, người vốn dĩ ngốc nghếch, nay thân phận đã cao quý không thể trèo bồng, còn thái tử phi cao cao tại thượng nay lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Ta không làm khó ả ta nữa, bởi vì, ta không yêu ả ta, ả ta không xem là phản bội ta, ả ta bây giờ, chẳng qua chỉ là một người điên đáng thương mà thôi, có lẽ, điên dại như vậy mà sống, đối với ả ta, cũng là một hạnh phu