Bởi vì lời nói của Lý Minh Tông, hại Dịch Hành Vân liên tục mất ngủ ba ngày ba đêm.
Anh thực phiền não, chỉ sợ mình thật sự bị bệnh, điên rồi, ba ngày qua luôn cố gắng duy trì khoảng cách với Nhậm Hiểu Niên, nhưng cố tình hai người ở cùng một phòng khách sạn, ban ngày anh thông qua máy tính xử lý công tác, cô bé chuyên tâm sử dụng cái Ipad kia, sẽ không chủ động ầm ỹ anh, nhưng cho dù không nói chuyện nhiều với nhau, anh lại vẫn để ý nhất cử nhất động của cô bé.
Có khi, khi anh phục hồi tinh thần, phát hiện anh bất giác nhìn cô bé chằm chằm.
Sau đó anh sẽ sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Hỏng rồi! Đầu của anh quả nhiên có vấn đề, đối mặt với một cô bé bảy tuổi, anh lại bị hấp dẫn, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cô bé, bệnh này phải đến khoa nào đây?
Bác sĩ tâm lý? Khoa Thần kinh não? Hay là khoa nhi?
Ngày hôm qua anh đưa cô bé đến nhà ăn khách sạn dùng cơm, còn chú ý đến những đứa trẻ con khác, nhất là những cô bé khoảng bảy tuổi, kỳ lạ là, anh vẫn chán ghét đám tiểu quỷ này, bọn chúng đa số ngây thơ lại hồn nhiên, có tranh cãi ầm ĩ khiến anh phiền chán, dường như, chỉ có đối mặt với Nhậm Hiểu Niên anh mới có cảm giác kỳ lạ.
Không, phải nói, so với những cô bé cùng tuổi, Nhậm Hiểu Niên có vẻ rất khác.
Cô bé có thể im lặng tao nhã ăn cơm, dùng giọng điệu người lớn nói chuyện phiếm cùng anh,cô bé không ồn ào huyên náo, không nhiều lời, cô bé ổn trọng khéo léo, cô bé, hoàn toàn không giống trẻ con......
Là vì cô bé trưởng thành quá sớm, mới hại anh thường xuyên quên cô là một con nhóc, mà coi cô bé như người lớn sao?
Ảo giác này, vấn đề là do cô bé, hay do anh?
Nếu đây là tình thương của cha, hoặc là yêu thích với vật cưng thì còn may, cố tình, chính anh lại hơi cảm thấy mình đối với cô bé không phải loại tình cảm “Bình thường” này......
Không phải bình thường, là không bình thường.
Mấy đêm nay, Nhậm Hiểu Niên thường chạy tới ngủ cùng anh, dường như chỉ có ở bên cạnh anh mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Tuy rằng anh rất muốn lý trí đuổi cô bé về giường, nhưng vừa thấy vẻ mặt tin tưởng khi ngủ của cô bé, tay anh lại hoàn toàn không nghe theo chỉ đạo mà ôm cô bé, để cô bé gối lên khuỷu tay anh an ổn đi vào giấc ngủ. Hơn nữa, càng không thể khống chế muốn khẽ vuốt tóc cô bé, mặt cô bé, môi cô bé...... Có khi, còn hôn trộm hàng lông mày, mũi cô bé......
A, chết tiệt không nghe theo sự điều khiển, anh không thể kiềm chế, anh không muốn thừa nhận mình không bình thường, nhưng thực hiển nhiên anh đã không bình thường rồi.
Nhất là giấc mơ tối hôm qua......
Trong giấc mơ của anh, cô biến thành một cô gái hơn hai mươi tuổi, đứng ở bên cửa sổ sát đất, hai tay ôm lấy mình, mỉm cười nhìn anh.
Anh không kìm lòng được đi qua, hôn cô thật sâu, còn muốn ôm cô lên giường, đặt cô dưới thân anh, khi đang muốn cởi quần áo của cô, cô lại biến trở về khuôn mặt nhỏ nhắn bảy tuổi, mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, hồn nhiên hỏi anh:“Dịch Hành Vân, chú đang làm gì vậy?”
Anh hốt hoảng tỉnh lại, trái tim suýt chút nữa vỡ nát, cứ mở to mất đến hừng đông không dám ngủ tiếp.
Ánh mắt lại lén dời về phía Nhậm Hiểu Niên bên cửa sổ, cô bé chuyên tâm nhìn máy tính,không gây rối, cũng rất an nhàn, không chút cảnh giác......
Cô không biết gì cả, không biết dày vò của anh, càng không biết sự phiền chán hoảng sợ của anh.
Cô không biết, anh sắp biến thành sói hoang, muốn ăn sạch con thỏ nhỏ là cô!
Shit!
Cho tới bây giờ anh cũng không ngờ, một tiểu quỷ bảy tuổi sẽ khiến trật tự cuộc sống của anh đảo lộn.
Chẳng những có nhà không thể về, còn phải trốn ở khách sạn, hai mươi tư giờ đối mặt với cô.
Mệt mỏi quá, so với liên tục công tác một tháng còn mệt hơn. Mới ba ngày, anh đã cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi.
Thật vất vả cho đến chạng vạng, Nhậm Hiểu Niên còn đắm chìm ở trong máy tính, hết sức chuyên tâm, anh cũng đã đến cực hạn.
Phiền lòng vò tóc, anh thở hắt ra, bỗng nhiên đứng lên, quyết định đi ra ngoài một chút.
“Chú muốn đi ra ngoài một chút.”
Không được, anh không thể tiếp tục ở cùng cô, nếu không anh sẽ điên mất.
“Chú muốn đi đâu?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đương nhiên đi làm chuyện của chú.” Anh lạnh lùng đi về phía tủ quần áo.
Cô ngẩn ngơ, không rõ vì sao anh trở nên hung dữ như vậy.
“Chú làm sao vậy?”
“Chú có sao đâu?” Anh nhíu mày hỏi lại.
“Chú...... Tâm trạng không tốt sao?” Cô thử hỏi.
“Không liên quan đến cháu.”
“À......” Cô bị giọng điệu của anh của anh làm tổn thương, ngậm miệng lại.
Anh đưa lưng về phía cô, cởi quần áo ở nhà trên người, lộ ra thân trên gầy gò. Cô không dám nhìn thẳng, lại không nhịn được mê luyến lén liếc qua.
Dáng người Dịch Hành Vân gầy nhưng rắn chắc, người cao chân dài, tỉ lệ tuấn tú tao nhã,cùng với khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, tạo thành sức hấp dẫn nam tính thành thục.
Tim cô đập rộn ràng, ánh mắt lướt theo đường cong mê người từ vai cho đến cánh tay phải,khi thấy miệng vết thương thì bỗng ngẩn ra.
“Hôm nay chú còn chưa thay thuốc đúng không? Dịch Hành Vân, tôi giúp chú......”
“Không cần, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Anh cầm lấy áo sơ mi mặc vào, buồn bực nói. So với nội thương, ngoại thương này không đáng nói.
“Phải bôi thuốc chứ, vết thương do súng dễ nhiễm trùng lắm......” Cô lo lắng nói.
“Chú nói không cần.” Anh xoay người quát khẽ.
Cô hoảng sợ, ngẩn ra nhìn anh.
“Tay chú không sao.” Anh nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cô, cài cúc lại.
“Vậy uống thuốc giảm sốt Thần Võ làm rồi hẵng ra ngoài được không?” Cô lo lắng, chủ động lấy ra một viên viên thuốc từ trong túi, lại rót một cốc nước ấm, đi về phía anh, “Thuốc Thần Võ làm rất hiệu nghiệm, anh ta rất lợi hại, chẳng phải tôi cũng từng nói anh ta là thiên tài sao? Sở trường của anh ta là y học, khi chúng tôi ở cùng nhau, có bệnh đều dựa vào thuốc củaThần Võ......”
Thần Võ, Thần Võ, nghe cô không ngừng lải nhải cái tên này làm cho anh càng phiền, vì thế anh không kiên nhẫn vẫy tay, tức giận gầm lên:“Chú đã nói là không cần!”
“A!” Đúng lúc cô đi đến bên cạnh anh, bị cái vung này đánh trúng vào trán, cả người ngã sấp về phía sau, cái chén rơi xuống, mà tay cô ấn thẳng lên đống mảnh vỡ, mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào lòng bàn tay cô.
“Á......” Cô đau đến nhíu chặt đôi mày.
Anh quá sợ hãi, vội vàng ngồi xuống nắm tay cô lên, vừa nhìn thấy sắc mặt đã đột biến.
Anh nhìn xem mà lòng đau như bị dao cắt, vừa tức lại vừa đau mắng to:“Cháu xem, ai bảo cháu nhiều chuyện? Chú đã nói chú không cần uống thuốc rồi......”
“Tôi......” Cô kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
Có lòng tốt suy nghĩ cho anh, thế nhưng anh lại nói cô nhiều chuyện......
Anh luống cuống tay chân gắp mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay cô, lại vội vàng bôi thuốc cho cô, quấn băng vải, cơn giận dữ vẫn không thể hạ xuống, miệng càng không ngừng trách mắng:“Về sau đừng xen vào chuyện của người lớn, tự chăm sóc mình là được, đừng có gây phiền toái cho chú.”
“Thật xin lỗi, tôi chỉ hy vọng chú nhanh chóng hồi phục, lại khiến cho chú gặp phiền phức, đều là lỗi của tôi......” Cô tủi thân khẽ nói, hốc mắt phiếm hồng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã muốn khóc, lòng anh căng thẳng, tức giận cũng bay mất, giọng nói bất giác nhẹ nhàng hơn:“Được rồi, là chú không đúng, chú không nên nổi giận với cháu.”
Anh vừa nói như vậy, nước mắt cô lại càng không khống chế được, rơi xuống thành hàng.
“Người ta quan tâm chú, chú lại thật hung dữ......”
“Biết biết, đừng khóc.” Những giọt nước mắt trong suốt chui vào lòng anh, nặng như đá ngàn cân.
“Chẳng biết vì sao hôm nay tâm trạng chú không tốt, lại tức giận với tôi, tôi đâu có trêu chọc chú......” Cô nghẹn ngào lên án.
Có, cháu có, chính là do cháu mới khiến lòng tôi loạn như vậy......
Anh ai thán trong lòng, có khổ mà không nói nên lời, không thể nói ra.
“Được rồi, đừng khóc nữa......” Anh thấy cô khóc trong lòng cũng vô cùng vô cùng buồn bực, không biết phát tiết như thế nào.
Anh không biết, anh vừa mới hại cô đau tay cả lòng cũng đau, tên đáng ghét, không biết gì, không biết cô yêu anh, lại không thể nói ra.
Anh không biết, trái tim bảy tuổi vốn không thể chứa được tình cảm hai mươi sáu tuổi, không biết tràn đầy tình yêu bị nhốt trong thân xác bảy tuổi đau khổ bất đắc dĩ đến nhường nào.
Anh không biết, cô muốn hồi phục bộ dáng lúc trước, đứng ở trước mặt anh, lớn tiếng nói cho anh, cô yêu anh.
“Tôi muốn khóc...... Không được sao? Cái đồ xấu xa này, quan tâm chú không được, chẳng lẽ khóc cũng không cho à? Chú bảo tôi đừng quản chú, vậy chú cũng đừng quản tôi......” Cô trừng một đôi mắt đẫm lệ, muốn phát tiết toàn bộ oán khí ra ngoài.
“Đủ rồi, chú đã phiền lắm rồi, cháu lại còn khóc!” Anh gầm lên.
Cô ngẩn người, ước chừng năm giây, mới gào lại:“Được, tôi đi, tôi không phiền chú.”
Gào xong, cô đi thẳng về phía cửa lớn.
Anh nóng vội giữ chặt cô.“Cháu muốn làm gì?”
“Buông tay, tôi đi ra ngoài chú sẽ không thấy phiền nữa.” Cô ra sức đẩy anh ra.
“Cháu đừng náo loạn! Trở về cho chú --” Anh vừa phiền vừa tức vừa đau lòng, một tay xoay người cô lại, nhưng sức lực quá lớn, liền đẩy cô ngã lên sô pha.
Mắt thấy cô sẽ bị ngã mặt mũi bầm dập, anh hít mạnh một hơi, lập tức dùng sức ôm cô vào trong lòng, khi cô ngã dùng chính cơ thể mình bảo vệ cô.
Cô thở gấp cuộn mình trong lòng anh, không nhúc nhích.
“Sao vậy? Có bị đụng vào đâu không --” Anh không để ý khuỷu tay bả vai đau đớn, nâng nửa người trên, cúi người hỏi, nhưng cổ họng phút chốc thít chặt lại, rốt cuộc không thể ra tiếng.
Bởi vì cô đang dùng một đôi mắt mang theo oán trách mà lại nóng bỏng nhìn anh.
Trong chớp mắt, trái tim và lý trí của anh gần như bị hòa tan, đầu óc cũng không khống chế được, tất cả ý thức bị bóng tối tà ác bao trùm, anh không thể tự hỏi, chuyện duy nhất muốn làm chính là chậm rãi cúi đầu, chậm rãi tiến gần đến khuôn mặt cô......
Cô nín thở tức, đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại, vừa sợ vừa luống cuống nhìn môi của anh đến gần cô.
Ngay khi anh sắp chạm đến cô, cảnh trong mơ tối hôm qua hiện lên trong đầu anh. Anh bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện chính mình đang làm động tác giống như trong mộng, cũng nghĩ chuyện dơ bẩn giống như vậy.
Đây là...... Sao lại thế này? Bây giờ anh đang làm gì cô bé vậy? Muốn làm cái gì thế hả?
Thoáng chốc, anh sợ tới mức toàn thân cứng đờ, lùi mạnh về phía sau, trừng mắt nhìn cô bé giống gặp quỷ.
“Trời ạ...... Tôi thấy tôi thật sự điên rồi...... Hoàn toàn điên rồi!” Anh hoảng sợ nói xong,sắc mặt trắng bệch xoay người lao ra khỏi phòng.
Cô thất thần ngồi yên tại chỗ, nhẹ nhàng ấn môi mình, một lòng hoảng hốt.
Dịch Hành Vân vừa mới...... muốn hôn cô......
Ánh mắt cùng vẻ mặt của anh, tuyệt không giống coi cô như trẻ con bảy tuổi.
Không giống chút nào......
Lý Minh Tông vội vàng tới khách sạn, khi nhìn thấy Dịch Hành Vân ở một quán bar dưới khách
sạn, đã phát hiện sắc mặt anh vô cùng khó coi.
Nửa giờ trước anh nhận được điện thoại của Dịch Hành Vân, muốn anh lập tức tới đây.Anh không dám chậm trễ, cấp t