“Đúng, đưa con bé đi, càng xa càng tốt.” Dịch Hành Vân nốc một ngụm rượu, vẻ mặt hung ác.
Anh không thể giữ Nhậm Hiểu Niên ở bên người, tiếp tục thế này nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Vì sao? Cô bé chọc giận anh mất hứng sao?” Lý Minh Tông khó hiểu.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đưa đi là được rồi, lập tức, lập tức.” Trong phẫn nộ còn mang theo hoảng sợ làm người ta khó hiểu.
“Nhưng...... Muốn tôi đưa cô bé đi đâu?” Lý Minh Tông lại hỏi.
“Cơ quan bảo vệ trẻ em, viện mồ côi, đều được, chỉ cần có thể nhận cô bé, xác định nơi đó an toàn....." Anh lo lắng nói
“Như vậy được không? Cô bé sẽ chấp nhận sao?” Lý Minh Tông cảm thấy Nhậm Hiểu Niên sẽ không muốn đi.
Nha đầu kia trưởng thành sớm lại có chủ kiến, có khi anh thường cảm thấy cô bé chỉ có bề ngoài giống trẻ con, thật ra lại là người lớn.
“Chuyện này không phải do con bé quyết định, dù sao bây giờ cậu mang con bé đi đi, đừng để tôi gặp lại nó.” Dịch Hành Vân gầm nhẹ.
Gặp lại cô, nói không chừng anh sẽ thật sự phạm tội!
Nói không chừng sẽ thật sự...... Trở thành biến thái!
“Tổng giám đốc......” Lý Minh Tông ngạc nhiên, rốt cuộc Nhậm Hiểu Niên đã làm chuyện gì, khiến cho ông chủ tức giận như vậy?
“Đừng nhiều lời, nhanh đi.” Anh hét to, đấm mạnh lên mặt bàn.
“Vâng.” Lý Minh Tông không dám hỏi nhiều, vội vàng lên lầu đi tìm Nhậm Hiểu Niên.
Còn một mình anh tiếp tục ở trong quán bar tự chuốc rượu, thầm nghĩ nhanh chóng dập tắt dục vọng không nên có kia.
Đúng, dục vọng, anh không chỉ là đơn thuần yêu thương Nhậm Hiểu Niên, trong nháy mắt vừa muốn hôn cô bé, trong đầu anh nghĩ, hoàn toàn là chuyện đàn ông muốn làm với phụ nữ, là một loại......
Dục vọng!
Tay cầm chén rượu càng không ngừng run run, anh trừng mắt nhìn rượu trong chén lay động, vừa căm ghét vừa khủng hoảng.
Lại...... Đối với một cô bé mới bảy tuổi......
Đáng chết, anh thật sự là tên biến thái!
Dịch Hành Vân một ngụm uống cạn rượu, thở ra một hơi, lại cầm cả bình rượu nốc cả vào, hận không thể dùng cồn rửa sạch toàn bộ ý nghĩ ghê tởm trong cơ thể anh.
“Dịch Hành Vân, sao anh lại ở đây uống rượu? Con gái bảo bối của anh đâu? Mẹ nó không đi cùng anh sao?” Ôn Hân lạnh lùng châm chọc vang lên bên tai.
Anh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Ôn Hân diễm lệ thành thục, ngẩn ngơ.
“Hừ, chẳng lẽ bắt đầu cảm thấy trẻ con thực phiền, rất hối hận sao?” Ôn Hân cười lạnh, trong lòng oán giận anh vẫn chưa tiêu, không chỉ hận anh lừa gạt, còn giận anh không gọi điện giải thích xin lỗi.
Nếu không phải đêm nay hẹn bạn ở đây tình cờ gặp được anh, dường như anh đã không có ý định gặp lại cô.
Người đàn ông đáng giận này, dám làm tổn thương tự tôn của cô, bây giờ nhìn anh đau khổ uống rượu giải sầu, cô sao có thể không nhân cơ hội mà trả thù anh một phen.
Dịch Hành Vân nheo mắt lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, nói giọng khàn khàn:“Đúng...... Hối hận...... Thực hối hận......”
Hối hận gặp Nhậm Hiểu Niên, hối hận đưa cô về nhà, hối hận thân thiết với cô......
Anh thật sự rất hối hận.
Ôn Hân nhướn mày, vui sướng khi người gặp họa nói móc nói:“Xứng đáng, đây đều là do anh tự tìm, anh tự gánh chịu hậu quả đi.”
Dứt lời, cô đùa cợt đắc ý cười, xoay người bước đi.
Nhưng Dịch Hành Vân phút chốc lại đứng dậy túm lấy tay cô, dùng sức kéo cô về phía anh.
“A? Anh làm gì...... Ưm!” Cô ngạc nhiên hô, nhưng tiếng nói lại bị nụ hôn vội vàng nồng nhiệt của anh ngăn chặn.
Cô chỉ từ chối vài giây đã không kiềm chế được đáp lại anh, âm thầm vui mừng, anh đúng là vẫn không quên được cô.
Kích cuồng hút liếm quấn quít lấy đôi môi cùng đầu lưỡi khêu gợi của Ôn Hân, ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, anh càng không ngừng nói cho mình, đúng, như vậy mới đúng, anh thích phụ nữ thành thục, tuyệt đối không phải trẻ con...... Không thể nào......
Hai người ở góc quán bar hôn đến khó chia lìa, sau một lúc lâu, anh ở bên tai cô nặng nề hừ nhẹ:“Chúng ta lên lầu.”
“Muốn thuê phòng sao?” Cô thở gấp.
“Tôi đã thuê rồi......”
Anh nói xong ôm cô, đi ra khỏi quán bar, theo thang máy về phòng trên tầng mười hai.Trên đường đi môi hai người vẫn giống nam châm quấn quýt không rời.
Đi đến cửa phòng, bọn họ mới hơi tách ra. Cô mới thở gấp cười quyến rũ gối lên trên vai anh, đầu ngón tay đã bắt đầu cởi cúc áo anh.
Anh đưa tay rút thẻ từ mở cửa, mới bước vào chợt nghe gặp Nhậm Hiểu Niên tức giận hét lớn:“Tôi muốn đi tìm Dịch Hành Vân, anh ta ở đâu --”
Ôn Hân kinh ngạc dừng tay, anh cũng không vui vẻ nhăn mày, lớn tiếng khiển trách:“Ầm ỹ muốn chết, sao còn chưa đi?”
Nhậm Hiểu Niên nhìn thấy anh ôm eo Ôn Hân đi vào, nhất thời trố mắt ngây người.
Thấy anh ba phần say, đôi Ôn Hân đỏ mọng hơi sưng, cùng với tư thế thân mật của hai người, đều thể hiện rõ trước khi bọn họ vào cửa đã làm cái gì, và sau khi vào cửa muốn làm cái gì.
“Hả? Sao cô bé này lại ở đây?” Ôn Hân ngạc nhiên hỏi.
Anh không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Nhậm Hiểu Niên một cái, chuyển sang Lý Minh Tông hỏi:“Minh Tông, không phải tôi bảo cậu lập tức đưa con bé đi sao?”
“Tôi nói rồi, nhưng cô bé không tin là anh bảo tôi đưa cô bé đi, còn ầm ỹ đòi gặp anh......”Lý Minh Tông bất đắc dĩ trả lời.
Nhậm Hiểu Niên đi đến trước mặt anh, trừng mắt nhìn anh, không thể tin hỏi:“Dịch Hành Vân, chú thật sự muốn đuổi tôi đi? Thật sự là chú bảo anh ta đưa tôi đi?”
Anh hít một hơi, tránh ánh mắt của cô, nhíu mày nói:“Đúng, tôi cảm thấy thực phiền, không muốn tiếp tục làm bảo mẫu cho một tiểu quỷ nữa, rõ ràng không có quan hệ gì mà lại cứ phải mang cháu theo, tôi thật sự chịu đủ rồi.”
Cô giống bị đánh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Người đàn ông này vừa rồi còn định hôn cô, bây giờ lại nói những lời này?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Là nguyên nhân gì khiến cho anh đột nhiên thay đổi? Đột nhiên...... Không cần cô ?
“Tôi...... Có làm sai chuyện gì sao?” Cô hoảng loạn.
Nhìn cô bối rối đau lòng, cơn tức trong lòng anh cháy bùng.
“Cháu không làm sai gì cả, là tôi sai, ngay từ đâu đã không nên có quan hệ gì với tiểu quỷ như cháu, khiến cuộc sống của tôi náo loạn, chẳng những trúng đạn, còn phải trốn ở đây không thể về nhà, tôi quả thực là tự tìm phiền toái! Cháu vốn không phải trách nhiệm của tôi, trước kia không phải, về sau cũng vậy.” Anh nhìn cô lớn tiếng điên cuồng hét lên.
Cô bị dọa đến mức lùi về sau hai bước, bị sự chán ghét trong lời anh đâm bị thương.
Thì ra...... Anh vẫn luôn để ý cô làm liên lụy đến anh, cũng ghét cô mang đến phiền toái cho anh.
Vậy vì sao anh không nói sớm? Vì sao còn giả vờ quan tâm cô, hơn nữa còn chăm sóc cô? Thậm chí hại cô tưởng lầm anh thích cô......
“Anh nói gì vậy? Hành Vân, đạn gì? Anh bị thương sao?” Ôn Hân giật mình hỏi.
“Không có gì, đi, chúng ta đi vào, Minh Tông, mau đưa con bé đến viện nhi phúc, bảo bọn họ tìm người ‘người dì’ mất tích của con bé đi.” Anh vẫy vẫy tay, ôm eo Ôn Hân vào phòng ngủ.
“Vâng.” Lý Minh Tông lên tiếng, kéo Nhậm Hiểu Niên đi,“Đi thôi, Hiểu Niên......”
“Tôi không đi!” Nhậm Hiểu Niên gạt anh ra, tức giận nói:“Tôi không đi viện nhi phúc gì gì đó, tôi cũng không phải trẻ con, lại càng không phải đứa trẻ không ai cần.”
“Nếu không phải không có ai cần, đi về tìm nhà của mày đi, sao cứ quấn lấy Hành Vân không buông vậy? Còn nữa, mày rõ ràng chính là một con nhóc, dù nhìn thế nào cũng vẫn là một con nhóc, một con nhóc bảy tuổi.” Ôn Hân ôm lấy cổ Dịch Hành Vân, cười nói châm chọc.
“Tôi không phải, tôi sẽ...... Nhanh chóng trưởng thành.” Cô đâu khổ nói, ánh mắt nhìn về phía Dịch Hành Vân.
“Đúng vậy, nhanh chóng, chỉ cần đợi khoảng mười năm nữa!” Ôn Hân lạnh lùng nói.
“Không cần mười năm, chỉ cần đợi một chút...... Tôi vốn hy vọng...... chú có thể chờ tôi...... Dịch Hành Vân...... Chờ tôi lớn lên......” lời này là cô nói với Dịch Hành Vân.
Dịch Hành Vân ngẩn ra, tim đập thình thịch.
Ôn Hân lại cười nói:“Ha ha ha...... ôi trời ạ, tiểu nha đầu này thích anh đấy, Hành Vân, thật sự là rất buồn cười, chẳng lẽ đây là father complex tivi hay nói đến sao?”
“Tôi chưa từng coi anh ấy là cha tôi.” Cô cắn môi dưới.
“À? Vậy thì là cái gì? Tình nhân? Ha ha...... Chuyện này rất buồn cười...... Hành Vân, anh nghe xem, con nhóc bảy tuổi này yêu một người ba mươi tuổi, cái này gọi là gì nhỉ? Tình yêu vong niên sao?” Ôn Hân lớn tiếng châm biếm.
“Có ai quy định bảy tuổi không thể yêu ba mươi tuổi? Tôi yêu anh ấy đấy, không được sao?” Nhậm Hiểu Niên bị chọc giận, nói thẳng ra lời trong lòng.
Trong lòng Dịch Hành Vân co rút đến sắp sụp đổ, run lên một chút, trừng mắt nhìn cô tức giận mắng:“Trẻ con đừng nói lung tung.”
“Em không nói lung tung, em thật sự yêu anh......” Cô khẳng định.
Nhưng lời của cô lại làm cho Dịch Hành Vân sợ hãi, sợ hãi không dám tiếp tục nghe nữa.
“Đủ, đừng nói nữa! Một tiểu quỷ biết cái gì là yêu? Thật sự là ngây thơ, cháu mau cút đi, về sau có chuyện cũng đừng tìm tôi, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Anh lớn tiếng rít gào, trong lòng khủng hoảng không thôi.
Anh đã bắt đầu có điểm biến thái, không thể làm hại Nhậm Hiểu Niên, cô bé còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình yêu, tình cảm này nhất định là vì cô bé coi anh như cha. Vì tốt cho cô bé, anh không thể tiếp tục quá thân cận với cô.
Bây giờ, tốt nhất là cắt đứt dứt khoát, cắt sạch sẽ, không còn bất cứ liên quan nào.
Sắc mặt Nhậm Hiểu Niên trắng bệch, run giọng hỏi:“Anh thật sự...... Không muốn gặp lại tôi?”
“Đúng, vĩnh viễn cũng không muốn!” Anh xoay người, quyết không để mình mềm lòng.
Vĩnh viễn cũng không muốn?
Trái tim của cô giống như bị người ta đâm một dao, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn lại, lung lay sắp ngã.
“Hiểu Niên, cháu làm sao vậy?” Lý Minh Tông vội vàng đỡ cô.
Dịch Hành Vân quay đầu, thấy cô lại đau tim, bước ra nửa bước, nhưng lại ép mình nhịn xuống.
Đừng đi qua, không thể đi qua, đừng xen vào chuyện của cô nữa, nếu lại nhúng tay, anh sẽ thực sự không khống chế được trái tim mình, sẽ hại cô, cũng hại chính anh.
“Ai, tiểu quỷ này lại đóng kịch đây mà, trợ lý Lý, anh mau đưa nó đi đi, tôi và Hành Vân còn có việc cần làm.” Ôn Hân không kiên nhẫn nói xong, hai tay lại ôm lấy cổ Dịch Hành Vân.
“Đúng vậy, Minh Tông, mau đưa con bé đi, nhìn thấy nó tôi lại thấy phiền.” Dịch Hành Vân cũng ôm eo nhỏ của cô.
Nhậm Hiểu Niên đè ngực, thở phì phò, ngẩng đầu nhìn hành động vô cùng thân thiết của bọn họ, đau đớn vừa mới dịu đi lại tăng lên.
“A......” Cô đau đến cả người phát run.
Dịch Hành Vân nhìn thấy vậy trái tim cũng quặn đau. Để ngăn mình không đi về phía cô, anh cúi đầu hôn Ôn Hân, dùng Ôn Hân dời đi sự chú ý.
Cả người Nhậm Hiểu Niên run lên, chịu đả kích, cô cố nén cảm giác đau lòng như bị xé rách, xoay người lao ra khỏi phòng.
Lý Minh Tông ngẩn người, cũng vội vàng đuổi theo.
Nhậm Hiểu Niên vừa đi, Dịch Hành Vân cùng Ôn Hân hôn càng trào dâng cuồng dã, hai người vừa hôn vừa bước vào phòng ngủ, song song ngã xuống giường lớn.