Dịch Hành Vân nhìn chằm chằm hai thằng nhóc trước mắt, mày không tự giác nhíu càngchặt.
Ở văn phòng nhặt được ví da của tiểu nha đầu kia, anh có chút kinh ngạc. Một cô bé làm sao có thể mang theo một cái ví đầy thẻ tín dụng cùng giấy chứng nhận như vậy. Ngạc nhiênhơn nữa là đống giấy chứng nhận đó căn bản không phải của cô bé, mà là của một người phụ nữ khác!
Nhậm Hiểu Niên.
Khuôn mặt thanh tú, nho nhã, tính theo ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư thì năm nay hai mươi sáu tuổi, quan trọng nhất là......
Chưa kết hôn.
Chưa kết hôn lại mang theo ba đứa trẻ con?
Dịch Hành Vân khẳng định, người phụ nữ tên Nhậm Hiểu Niên trên ảnh chụp chính là người chiếm dụng đất gây phiền toái cho anh. Cô ta không chỉ tránh gặp mặt, còn cho trẻ con ra ứng phó anh, thật sự là rất không có trách nhiệm.
Nhưng mà, càng làm Dịch Hành Vân buồn bực hơn là chủ nhân cái ví này sao có thể đem đồ quan trọng như vậy giao cho một cô bé giữ?
Chẳng lẽ...... người phụ nữ đó thật ra đã chết rồi?
Phỏng đoán này làm anh phiền lòng không thôi, chẳng lẽ đến lúc đó còn phải giúp xử lý ba đứa trẻ con cô ta để lại?
Vì muốn xác nhận sự thật, anh cũng đã tìm người điều tra người phụ nữ Nhậm Hiểu Niên này, mặt khác quyết định đến căn nhà này để quan sát tình huống.
Anh biết nơi này cửa lớn khóa chặt, vốn định xông vào, không ngờ tay anh mới đụng tới cửa lớn, cửa lớn lại chậm rãi tự động mở ra, điều này nhưng làm anh cùng trợ lý Lý Minh Tônghoảng sợ.
“Tổng...... Tổng giám đốc, căn nhà này thật kì lại...... Anh thật sự muốn vào sao?”
“Đương nhiên.” Căn nhà đã bị anh mua, cho dù có kì lạ, anh cũng phải làm rõ ràng tìnhhuống.
Vì thế hai người vào cửa lớn, lại dọc theo đường mòn giữa những bụi cỏ dại đi vào.
Thẳng thắng mà nói, Dịch Hành Vân vừa vào liền hối hận.
Phòng khách to như vậy tuy rằng vẫn lưu lại trang hoàng hoa lệ lúc đầu, nhưng phần lớn đồ dùng đã cũ, phủ kín một tầng bụi. Hơn nữa đồ lặt vặt lộn xộn, rác gần như đã tràn ra khỏithùng rác, chỉ có sô pha cùng cái bàn trong phòng ăn còn duy trì sạch sẽ cơ bản.
Xem ra, người ở nơi này mỗi ngày chỉ sử dụng hai thứ này.
Thói quen sống của người nhà này thật sự tệ hết nói nổi.
“Oa, bên ngoài nhìn thì không tồi, sao bên trong lại bẩn thỉu lộn xộn như vậy!” Lý Minh Tông kinh ngạc nói.
“Lập tức tìm người dọn dẹp lại toàn bộ, muốn dọn sạch chỗ này sợ mất không ít thời gian đâu”
“Vâng.” Lý Minh Tông lập tức liên lạc với công ty vệ sinh.
Dịch Hành Vân tiếp tục kiểm tra các phòng, anh đi vào phòng bếp, bị lọ gia vị lộn xộn cùng cả bồn bát bẩn chưa rửa dọa sợ tới mức xoay người bước đi.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Chẳng lẽ, người phụ nữ Nhậm Hiểu Niên kia thật sự đã ‘thăng’ rồi sao? Cho nên nơi này chỉ còn lại ba đứa trẻ con?
Anh đang định lên tâng hai, tìm mấy đứa trẻ con kia, lại nghe thấy được dưới cầu thang truyền đến tiếng vang kỳ quái.
“Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu?” Lý Minh Tông hô nhỏ.
“Tầng hầm ngầm dường như có người......” Anh thong thả đi xuống cầu thang.
“Nhỡ không phải là người thì sao?” Lý Minh Tông sợ hãi nói.
Anh tức giận lườm trợ lý một cái, tiếp tục đi xuống dưới. Sau đó, phát hiện hai tên tiểu quỷngay tại góc tầng hầm ngầm.
Một đứa tuấn tú thông minh, tóc ngắn chỉnh tề nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt lanh lợi.Một đứa khác trắng nõn ngây thơ, tóc mái gần như che hết đôi mắt trong veo khéo léo. Nhưng bọn chúng không đáng yêu chút nào, bởi vì, khi anh dẫn bọn chúng đến phòng khách hỏi thăm, bọn chúng không phải không trả lời, chỉ có điều hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Tiểu nha đầu kia đâu? Không phải con bé đã về rồi sao?” Nhìn hai cậu bé, anh lập tức nghĩ đến cô bé xông vào văn phòng anh.
Đã ba tiếng rồi, hẳn con nhóc phải về nhà rồi mới phải? Nhưng người đâu? Sao không thấy bóng dáng?
“Nhà chúng ta có nuôi gà sao? Tiểu Bạch.” Tiểu quỷ thông minh quay đầu hỏi tiểu quỷ vẫnđang cắm đầu vào chơi điện tử.
“Không có.”
Dịch Hành Vân ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, quát khẽ:“Người lớn hỏi, phải ngoan ngoãn trả lời.”
“Oa, cậu đánh chết đại ma vương đi, Tiểu Bạch.”
“Đúng vậy, mình có được thần kiếm của ma vương......”
Hai đứa trẻ con không để ý tới anh, chỉ chuyên tâm thảo luận trò chơi.
Lông mày Dịch Hành Vân nhăn lại.
Lý Minh Tông biết ông chủ sắp bốc hỏa, vội nói:“Hai đứa nghe lời một chút, nhanh đi gọidì các cháu ra đây.”
“Chúng ta có dì sao? Thần Võ?” Lần này đổi thành Phương Dạ Bạch hỏi.
“Không có.” Nam Cung Thần Võ cười nhạo lắc đầu.
“Vậy người phụ nữ ở đây có quan hệ gì với hai đứa?” Lý Minh Tông nhẫn nại hỏi lại.
“Không có quan hệ gì.” Nam Cung Thần Võ nhún vai.
“Không có quan hệ gì.” Phương Dạ Bạch phụ hoạ, vừa chơi trò chơi vừa lặp lại.
“Không có quan hệ gì? Không có quan hệ gì sao có thể ở cùng nhau?” Lý Minh Tông ngạc nhiên nói.
Anh mới hỏi xong, chợt nghe hai bạn nhỏ thảo luận:“Đánh tiếp thật sự không có vấn đề gì sao? Thần Võ.”
“Đúng, cậu phải đánh chết hai quái vật tự tiện xông vào nhà người khác này thì mới đạt được!”
Lý Minh Tông lúc này mới phát hiện ra bọn chúng căn bản không phải trả lời vấn đề củaanh, ngược lại...... Giống như đang châm chọc anh, biểu tình cứng đờ.
Bọn trẻ con chết tiệt!
Cơn tức của Dịch Hành Vân bùng lên, tiến lên cướp máy điện tử trên tay Phương Dạ Bạch.
“Chuyên tâm trả lời vấn đề cho chú.”
Nam Cung Thần Võ cùng Phương Dạ Bạch đều sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
“Nói, người phụ nữ tên Nhậm Hiểu Niên đang nơi đâu?” Dịch Hành Vân lấy ví da ra, chỉ vào ảnh trên chứng minh thư.
Nam Cung Thần Võ nhướn mày, đề phòng hỏi:“Ví của Hiểu Niên sao lại ở trong tay chú?”
“Chú trộm của Hiểu Niên?” Phương Dạ Bạch cũng hỏi.
Nghe bọn họ gọi thẳng tên Nhậm Hiểu Niên, Dịch Hành Vân có chút kinh ngạc, đến tột cùng đám tiểu quỷ này cùng Nhậm Hiểu Niên kia có quan hệ gì?
“Tên trộm này, trả ví cho bọn tôi.” Nam Cung Thần Võ xông lên muốn lấy lại ví da.
Dịch Hành Vân giơ cao tay lên, đè đầu anh lại, hừ lạnh nói:“Đừng nói lung tung, là cô békia đánh rơi trong văn phòng chú. Nhưng chú rất ngạc nhiên, vậy quan trọng như vậy sao côNhậm Hiểu Niên kia lại để cho một cô bé mang trên người? Rốt cuộc người phụ nữ kia ở đâu?”
“Cô ấy không ở đây.” Nam Cung Thần Võ bị đè lại đỉnh đầu, tránh không ra, tức giận đếnmức liều mạng khua khua đôi tay nhỏ.
“Không ở đây là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy đã......” Dịch Hành Vân ngẩn ra.
“Buông Thần Võ ra!” Phương Dạ Bạch lao lên túm lấy tay anh.
“Này này, người bạn nhỏ à, mấy đứa làm gì đấy hả?” Lý Minh Tông hoảng hốt, đi lên ôm lấy Phương Dạ Bạch.
“Oa! Người lớn bắt nạt trẻ con......” Nam Cung Thần Võ kêu to.
“Tiểu quỷ này câm miệng lại!” Dịch Hành Vân gầm lên.
Khi bốn người này đang lôi lôi kéo káo tranh cãi ầm ĩ không ngớt, có người yếu đuối vô lực mắng nhẹ:“Mấy người đang làm cái gì thế hả?”
Bốn người ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cầu thang. Nhậm Hiểu Niên đang đỡ tường, trừng mắt nhìn bọn họ.
“Hiểu Niên!” Nam Cung Thần Võ cùng Phương Dạ Bạch đồng thời kêu lên.
Nghe bọn họ gọi cô bé là Hiểu Niên, Dịch Hành Vân vô cùng kinh ngạc.
Sao lại vậy, cô bé này cũng tên Hiểu Niên?
Nhậm Hiểu Niên chậm rãi đi về phía trước, suy yếu nhưng tức giận trừng mắt nhìn Dịch Hành Vân cùng Lý Minh Tông.
“Mau buông bọn họ ra.”
Lý Minh Tông bị khí thế của cô áp đảo, sững sờ buông Phương Dạ Bạch ra. Dịch Hành Vân nhíu mày buông tay đang nắm tay Nam Cung Thần Võ ra. Hai thằng nhóc lập tức chạy về phía Nhậm Hiểu Niên.
“Hiểu Niên, cô đi ra làm gì?” Phương Dạ Bạch lo lắng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Tôi...... Nghe thấy tiếng động...... Đi ra nhìn xem......” Nhậm Hiểu Niên nhỏ giọng nói.
Nam Cung Thần Võ bắt lấy tay cô thăm dò mạch đập, mày nhíu lại, nói nhỏ:“Cô không nên ra đây, bây giờ cô đang phát sốt, căn bản là sắp té xỉu.”
Dịch Hành Vân tức giận nhíu mày, giơ ví da trong tay lên, giọng nói lạnh lùng:“ Nhậm Hiểu Niên này ở đâu?”
Nhậm Hiểu Niên thấy ví da của mình, ngẩn ngơ, kêu lên:“A, đó là ví của tôi......”
“Là ví da của cháu sao? Vậy sao trong đây tất cả đều là giấy tờ của Nhậm Hiểu Niên?”Anh quát hỏi.
“Đó là bởi vì......”
“Mau gọi người lớn có thể xử lý chuyện này ra, hôm nay chú nhất định phải nhìn thấy côta.” Dịch Hành Vân phiền giận nói.
Dịch Hành Vân không vui trừng mắt nhìn cô, giận mắng:“Đừng nói đùa, Nhậm Hiểu Niên này đã hai mươi sáu tuổi.”
“Đó...... Đó là...... Giả ! Bởi vì tôi vẫn luôn muốn lớn lên, cho nên ba tôi giúp tôi làm một đống giấy tờ giả.” Nhậm Hiểu Niên vội vàng giải thích.
Dịch Hành Vân ngây người.
Giả ? Chứng minh thư...... Hộ chiếu...... Thẻ tín dụng...... Tất cả đều là giả ?
Lý Minh Tông cũng há hốc mồm, có người cha nào đi giúp con làm loại giấy tờ giả này?Cái này là làm giả giấy tờ đó!
“Thật buồn cười, anh ta nghĩ cậu hai mươi sáu tuổi đó, Hiểu Niên.” Nam Cung Thần Võ nhìn về phía Nhậm Hiểu Niên, cười trào phúng, nhưng lặng lẽ nháy mắt với cô.
Khóe miệng Nhậm Hiểu Niên xẹt qua một tia cười khổ.
“Đúng vậy, thật buồn cười, Hiểu Niên, sao cậu có thể hai mươi sáu tuổi được chứ?” Phương Dạ Bạch cũng thản nhiên cười, chỉ là biểu tình khi anh nhìn Hiểu Niên có chút đau thương.
Dịch Hành Vân tức giận rút tấm chứng minh thư kia ra, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Chứng minh thư làm giả cũng quá giống thật?
“Đưa ví cho tôi, đây là đồ cá nhân, sao chú có thể tùy tiện xem?” Nhậm Hiểu Niên tiến lên,nhanh chóng cướp ví da cùng chứng minh thư trong tay anh về.
Dịch Hành Vân nhìn cô chằm chằm, cảm thấy...... Có cảm giác rất không ổn cùng quái dị.
Vô cùng...... Không ổn.
“Vậy người lớn nhà mấy đứa đến tột cùng là chạy đi đâu rồi?” Lý Minh Tông nhịn không được hỏi lại một lần.
“Không biết.” Lần này ba đứa trẻ con đồng thời lắc đầu.
Cơn tức Dịch Hành Vân toàn bộ trào lên, gầm lên:“Sao có thể không biết? Chẳng lẽ cô takhông về sao? Cứ như vậy mà vứt bỏ ba đứa ở đây à?”
“Cô ấy có việc, sắp tới sẽ không về.” Nhậm Hiểu Niên nhanh chóng nói lại.
“Lập tức liên lạc cho cô ta, bảo cô ta trở về.” Anh quát.
“Cô ấy khoảng một tháng sau mới có thể trở về.” Nam Cung Thần Võ nói.
“Còn phải một tháng nữa?” Dịch Hành Vân ngẩn ra.
“Đúng vậy, mời chú tháng sau lại đến......” Nhậm Hiểu Niên nói.
“Quên đi!” Dịch Hành Vân lườm cô một cái, hít vào thật sau,“Cho dù cô ta không ở đây, hôm nay chú cũng sẽ lấy căn nhà này.”
“Hôm nay?” Nhậm Hiểu Niên kinh hoảng mở to hai mắt.
“Đúng vậy, hôm nay, bây giờ, sắp xếp hết đồ của mấy đứa, đêm nay trước mười hai giờphải dọn sạch.”
Dịch Hành Vân hạ thông điệp.
“Chúng tôi không dọn, cũng không chuyển.” Nam Cung Thần Võ ra tiếng nói.
“Đúng, không chuyển.” Phương Dạ Bạch cũng nói.
“Không chuyển sao?” Dịch Hành Vân cười lạnh một tiếng,