“Vương gia, ngươi không thể đi vào, Thái hoàng Thái hậu đang nghỉ ngơi, Vương gia!”
Tựa Như tiến lên ngăn cản Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang nổi giận đùng đùng, lại bị hắn một tay đẩy té trên mặt đất. Nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chỉ thấy mặt mày hắn lúc này ẩm độc và giận dữ khôn cùng , mắt đỏ đậm, phảng phất giống như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt .
Tựa Như hơi run lên, không chủ động lùi về phía sau hai bước, đây là một nam nhân như thế nào đây, có lẽ bà không nên trêu vào!
“Vương gia, nơi này là cung Duyên Hi, Vương gia, xin ngài không cần làm khó chúng ta…”
Thái hoàng Thái hậu vừa mới ngủ yên bị tiếng gọi ầm ĩ cao giọng của bọn thị vệ làm bừng tỉnh, bà vuốt vuốt trán, có chút váng đầu hoa mắt, phất tay ý bảo cung nữ đỡ bà ngồi xuống.
“Là ai ở bên ngoài nói nhao nhao, kéo ra ngoài chém!”
Bà không kiên nhẫn phất tay, thân thể không khỏe làm cho mày bà nhăn chặt lại.
“Thái hoàng Thái hậu, là thập lục Vương gia, nô tài đã bẩm báo Vương gia nói ngài đang an nghỉ, nhưng mà…”
một tiểu thái giám mặc áo tím từ ngoài cửa xông vào, lời nói vội vàng còn chưa nói hết, đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chân dẫm nát dưới lòng bàn chân, khuôn mặt thân mật tiếp xúc với tấm thảm bông.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói hai lời, dáng người lướt tới, đã đem cả cung Duyên Hi lục soát một lần, không có bóng dáng của Lăng Tây Nhi, vẻ tức giận cùng lo lắng trong ánh mắt hắn tự nhiên trong lúc đó tăng vọt, hắn đứng trước mặt Thái hoàng Thái hậu , ánh mắt âm độc lạnh lung bắn thẳng về phía bà.
“Ngươi… Thập lục tôn nhi, ngươi đang làm gì vậy?”
Thái hoàng Thái hậu nhìn thấy nét mặt tà mị cùng âm độc của hắn lại càng hoảng sợ, giữa mùa thu đêm trăng tròn năm ngoái, thủ pháp giết người tàn nhẫn kinh khủng kia của Đoan Tuấn Mạc Nhiên phảng phất hiện rõ ràng trước mắt, trên trán của bà không khỏi chảy ra một chút mồ hôi lạnh.
“Hoàng nãi nãi, Lăng Tây Nhi ở đâu?”
Hắn lạnh lùng mở miệng, nhìn chăm chú vào ánh mắt của bà giống như ngọn lửa đốt cháy người khác, sáng quắc trừng mắt nhìn bà.
“Lăng Tây Nhi ư? Ngươi nói chính là tiểu nha hoàn mạo danh thế thân kia sao?”
Thái hoàng Thái hậu ổn định tâm thần không nhanh không chậm mở miệng, nét mặt già nua không giận nhưng uy nghiêm.
“Nàng không phải tiểu nha hoàn, nàng là Đoan Tuấn Vương phi Đoan Tuấn Mạc Nhiên ta cưới hỏi đàng hoàng!”
Nét mặt châm chọc của Thái hoàng Thái hậu làm trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng thêm không vui, hắn hừ lạnh mở miệng, dưới chân không khỏi lần nữa dùng vài phần lực làm cho tên tiểu thái giám nhịn không được kêu thảm thiết một tiếng, một ngụm máu tươi tựa như hoa xinh đẹp bắn trên tấm thảm bông trắng nõn ấm áp, nhuộm đẫm tạo thành một vẻ huyết hoa tuyệt đẹp một cách quỷ dị.
“Ngươi làm gì vậy? Muốn uy hiếp Hoàng nãi nãi của ngươi sao?”
Thái hoàng Thái hậu nhẹ nhăn mày, mắt biến sắc.
“Tôn nhi không dám, tôn nhi chỉ cần Lăng Tây Nhi bình an vô sự, bất luận là người nào làm tổn thương Lăng Tây Nhi, kết quả của người đó tuyệt đối sẽ không tốt hơn tiểu thái giám này!”
Hắn lần nữa dùng sức, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khát máu cùng tà mị, tiếng kêu thảm thiết của tiểu thái giám dưới chân thê lương truyền khắp cung Duyên Hi.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi nên chú ý thân phận và địa vị của mình, nơi này dù sao cũng là hoàng cung, ai gia là Thái hoàng Thái hậu!”
Thái hoàng Thái hậu dùng lực vỗ mạnh đầu giường khắc hình hai con phượng đang bay lượn, trên nét mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc và nghiêm trang.
“Tôn nhi đương nhiên biết nơi này là hoàng cung, càng biết người là Hoàng nãi nãi của tôn nhi, nếu không, kẻ quỳ rạp trên mặt đất chính là người, mà không phải là tên tiểu thái giám thay người chịu tội!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng và tà mị liếc nhìn bà, hoàn toàn không bị lời nói lạnh lùng và nghiêm trang của bà hù dọa.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi thật càng ngày càng lớn mật! Không ngờ ngay cả ai gia ngươi cũng không để trong mắt?”
Sắt mặt của Thái hoàng Thái hậu trở nên khó coi dị thường, bà ở trong cung làm mưa làm gió hơn năm mươi năm, cho dù lúc phụ hoàng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn sống, bà đã nói một thì không thể hai, huống chi theo tuổi tác cấp bậc, có thể không có hoàng hậu, có thể không có Thái hậu, nhưng tuyệt đối không thể không có Thái hoàng Thái hậu bà, ngay cả hôm nay phượng ấn của hoàng hậu chấp chưởng hậu cung vẫn còn nắm trong tay bà không buông!
“Hoàng nãi nãi, người muốn người tôn kính cũng nên ra dáng cho người ta xem, hai mươi năm trước mẫu thân của ta tại sao lại giận người, không ngờ người khiến phụ hoàng đánh bà vào lãnh cung cả đời không thể ra khỏi lãnh cung nửa bước, hai mươi năm sau người muốn dùng ý chí của mình thay đổi cuộc đời của ta, Hoàng nãi nãi, nếu người còn muốn từ ta trong miệng của ta nghe được ba chữ này nữa, xin hãy thả Lăng Tây Nhi ra!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, dáng người dâng trào cao ngất đứng thẳng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bà.
“Mẫu thân của ngươi? Liên thái phi ư?”
Thái hoàng Thái hậu hừ lạnh vài tiếng, vẻ trào phúng trên nét mặt càng sâu, điều này làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên thật căm tức.
“Hoàng nãi nãi, đến cùng Lăng Tây Nhi ở đâu?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, vẻ hung ác nham hiểm trong ánh mắt từ từ trở nên dữ tợn.
“Tựa Như, đưa cho hắn!”
Thái hoàng Thái hậu sai người dìu bà ngồi trên ghế phượng tròn bên cạnh , lạnh lùng dò xét Tựa Như bên cạnh một cái, chậm rãi mở miệng.
Ánh mắt Tựa Như nheo lại, tiến lên, theo quy củ trình hưu thư trên khay lên:
“Vương gia!”
“Cái gì?”
Hắn không kiên nhẫn mở miệng, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng đánh giá tấm giấy viết thư mỏng manh kia, nỗi bất an trong lòng từ từ lan rộng.
“Đó là câu trả lời ngươi muốn!”
Thái hoàng Thái hậu cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
Một tay lấy giấy viết mở ra, chỉ nhìn hai chữ thật to trên mặt kia: Hưu thư, vẻ mặt của hắn liền trở nên lạnh lùng nghiêm túc, nhìn tờ giất lần nữa, hắn cười lạnh một tiếng, đem giấy viết thư hung hăng quăng vào mặt Tựa Như khiến Tựa Như sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
“Hoàng nãi nãi, người không cần làm mê hoặc gì cả, ta chỉ hỏi người một câu, Lăng Tây Nhi, người trả lại hay là không muốn giao!”
Bàn tay to của hắn sờ hướng về chỗ nhuyễn kiếm giắt nơi thắt lưng, trong ánh mắt trần ngập vẻ khát máu.
Thái hoàng Thái hậu hoảng hốt, bà biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên là người duy nhất được phép mang vũ khí tiến cung, uy lực của nhuyễn kiếm trong thắt lưng bà đã từng chứng kiến qua vào giữa mùa thu năm ấy.
“Ngươi đã thấy rồi, giấy hưu thư kia là do tiểu tiện nhân viết, ai gia đã đuổi nàng ra ngoài cung cả đời này vĩnh viễn không thể quay lại!”
Giọng điệu trong lời nói của bà lúc này có chút hòa hoãn.
Chợt bên tai truyền đến tiến gió sắc bén, khi bà ngoái đầu nhìn lại, một thanh nhuyễn kiếm sắc lạnh đã để trên cổ bà, thái giám và thị nữ bên cạnh liền thốt ra vài tiếng kinh sợ la lớn, lập tức có một người lảo đảo chạy ra cung đi tìm Hoàng thượng.
Sắc mặt của Thái hoàng Thái hậu đột nhiên trở nên xanh đen, bà lạnh lùng đưa mắt nhìn thập lục tôn nhi đang sử dụng kiếm để áp chế bà trước mắt, môi không nhịn được nhếch lên một nụ cười châm chọc:
“Như thế nào? Muốn cái mạng già của ta?”
“Giấy hưu thư kia là giả tạo, Lăng Tây Nhi đến tột cùng ở đâu?”
“Ta đã nói rồi, nàng đã ra cung …”
Lời của Thái hoàng Thái hậu còn chưa dứt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mất đi tính nhẫn nại trở tay một kiếm làm cho tên tiểu thái giám gần hắn nhất kinh hoảng la lớn một tiếng, nhất thời tiếng la bị chặn ngang vì bị chém thành hai nửa, sau khi hai đoạn thân thể bị chém bay trên không trung tạo thành rồi một độ cong ưu mỹ quỷ dị, vững vàng rơi xuống hai bên của Thái hoàng Thái hậu, lại nhìn hắn, nét mặt đau khổ và vì sợ hãi mà trở nên nhăn nhó đến mất hình dạng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng khiến người khác mất hồn mất vía, ruột già ruột non giống như ở lò sát sinh vương vãi trên mặt đất, nhưng nửa đoạn thân thể kia nhưng lại đang co quắp ,cử động , từ đôi môi trắng bệch khô nứt kia thoát ra tiếng kêu rên, hắn gào thét, bản năng cầu sinh làm cho hắn nghĩ phải tìm được nửa đoạn thân thể kia ráp lại…”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Sắc mặt của Thái hoàng Thái hậu đã trở nên trắng bệch tới cực điểm, mắt bà muốn rời khỏi đôi tay của tiểu thái giám đang cầm lấy ruột già ruột non, nhưng thân thể cứng còng cũng không thể động đậy, chỉ còn cách trơ mắt nhìn tên tiểu thái giám đã theo mình vài năm đang thống khổ, kêu thảm, nửa đoạn thân thể tê liệt ngã xuống trên giày thêu của bà, vết máu đỏ sẫm kia nhuộm đỏ cung trang của bà.
“Người nói hay không!”
Nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hiện lên vẻ âm độc và tà mị, cười lạnh, trong hai tròng mắt lộ ra những tia sáng khát máu và tàn nhẫn, đây chỉ là mới bắt đầu, kế tiếp hắn trở tay một cái, liền chộp một tiểu cung nữ không kịp chạy trốn trong tay.
“Vương gia tha mạng, ta không muốn chết đâu, xin Vương gia tha mạng, tha mạng…”
Tiểu cung nữ cả người sớm đã trở nên xụi lơ, nhưng nàng vẫn dùng sức quỳ trên mặt đất dập đầu, chỉ máy móc lặp lại động tác này.
Mặt của bà nghiêm lại không ngừng co quắp, thật vất vả từ trong sự kinh hãi thốt ra âm thanh, muốn cố gắng duy trì tôn nghiêm của bà nhưng lại cho thấy sự thất bại, vì giọng nói kia chỉ có sự khiếp đảm cùng sợ hãi thật sâu .
“Lăng Tây Nhi!”
Hắn không thèm nhiều lời, nhuyễn kiếm đâm tới một lần nữa.
“Dừng tay!”
Một bóng dáng màu vàng rực từ ngoài cung tiến vào, cản bàn tay đang giơ kiếm của hắn lại, chuyển mắt nhìn nam nhân đang đằng đằng sát khí kia.
“Thập lục đệ, nói thế nào bà cũng là Hoàng nãi nãi của chúng ta!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc mở miệng phân tích .
“Hoàng thượng, ta không hề tin ngươi!”
Hắn không thu lại vẻ khát máu trong ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc mở miệng.
“A?” Đoan Tuấn Mạc Bắc thất kinh.
“Ngươi đã nói, Lăng Tây Nhi sẽ không có việc gì, nhưng bây giờ nàng ở đâu?”
Hắn nói lạnh lùng, trong ánh mắt lần nữa hiện lên vẻ tà mị.
“Trước hết ngươi không nên gấp gáp, chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn…”
Đoan Tuấn Mạc Bắc thử hòa hoãn tâm tình của hắn.
“Có thể, nhưng ta phải nhìn thấy Lăng Tây Nhi bình an vô sự!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc suy nghĩ một chút không thể làm gì khác hơn là khuất phục, hắn ngoái đầu nhìn lại cùng Thái hoàng Thái hậu thương lượng, lại đột nhiên bị hai đoạn thi thể trên mặt đất làm sợ hãi đến mức hít một hơi khí lạnh.
“Hoàng thượng, ngươi nhìn lại ngươi xem vẫn còn ra dáng vẻ Hoàng thượng sao? Ngươi là Hoàng thượng, còn hắn chỉ là một Vương gia…”
Lời nói của Thái hoàng Thái hậu bị ánh mắt lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm kinh hãi ngưng lại, bà há mồm đem lời muốn nói toàn bộ nuốt vào bụng.
“Hoàng nãi nãi, trước hết người giao Lăng Tây Nhi ra đây!” Đoan Tuấn Mạc Bắc nói vội vàng .
“Ta đã nói rồi, tiểu tiện nhân đã đi mất!”
Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng quay sang, giữ gìn một chút tự tôn cuối cùng còn sót