“Ngươi muốn như thế nào mới có thể tin tưởng, Tựa Như, ngươi nói cho hắn biết, tiểu tiện nhân kia có phải đã rời khỏi hoàng cung rồi không?”
Thái hoàng Thái hậu không kiên nhẫn nói.
Ánh mắt mọi người thoáng chốc tập trung trên người Tựa Như, có chất vấn, cũng có nghi vấn, còn có vẻ khát máu và tà mị…
Tựa Như nhìn đôi mắt khát máu cảm thấy sợ hãi thở hổn hển một hơi, rất nhanh nắm chặt quần áo của bà, bất an mở miệng:
“Vương phi nương nương đúng là đã ra cung rồi… Nàng nói nàng cũng sẽ không quay trở lại nữa…”
Bà nói xong, ánh mắt lấm lét rất nhanh nhìn xuống đất để che dấu tính toán trong lòng
“Ngươi nói láo!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên một bước, bàn tay to nắm chặt cổ của bà, vẻ âm độc lần nữa thoáng hiện lên trong mắt:
“Nói, các ngươi đến tột cùng đem Lăng Tây Nhi đi nơi nào?”
“Ta ta ta ta…”
Tựa Như nói lắp bắp, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.
“Tựa Như, ngươi không cần phải sợ, có ta ở đây, ngươi đem tình hình thực tế nói cho hắn biết đi!”
Thái hoàng Thái hậu cất cao giọng nói, bà không muốn mạng của tiện nhân kia đã là tận tình tận nghĩa rồi, chẳng lẽ còn sợ giết nàng không được sao!
“Thái hoàng Thái hậu, là ngài bảo nô tỳ nói, nô tỳ đã nói rồi!”
Tựa Như chuyển mắt nhìn sang Thái hoàng Thái hậu, trong ánh mắt đột nhiên để lộ ra một vẻ kiên quyết, nếu Đoan Tuấn Mạc Nhiên là cột trụ hữu dụng nhất của Đoan Tuấn vương triều , nếu rút cây trụ này đi…
“Thái hoàng Thái hậu ra lệnh cho nô tỳ giết chết Vương phi nương nương rồi!”
Một câu của Tựa Như phảng phất giống như quả bom, nổ mạnh trong cung Duyên Hi, Thái hoàng Thái hậu sợ ngây người, trên trán Đoan Tuấn Mạc Bắc toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên trở nên mê muội, trước mặt tối sầm một mảnh, hồi lâu sau, hắn chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, vẻ âm độc trong ánh mắt càng dữ tợn, vẻ khát máu càng đậm, tà mị cũng càng đậm hắn liền phảng phất giống như satan ác ma tái sinh, một đôi tay to tựa như kìm sắt, hung hăng bóp chặt cổ Tựa Như:
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Mỗi chữ mỗi câu tràn ngập vẻ âm độc và tà mị, càng tràn ngập sự thống khổ bất lực, hắn nhất định là nghe lầm, không thể, tuyệt đối không có khả năng.
“Là mệnh lệnh của Thái hoàng Thái hậu, không liên quan đến chuyện của nô tỳ, nô tỳ chỉ là nghe lệnh Thái hoàng Thái hậu!”
Tựa Như cười thê lương, ở trong cung nằm vùng mười mấy năm, coi như làm chết một Thái hoàng Thái hậu cũng không có sự đặc sắc của ngày hôm nay, tàn cuộc này xong, xem Đoan Tuấn vương triều thu thập như thế nào.
“Ngươi nói bậy, ta không có!”
Thái hoàng Thái hậu lập tức cảm thấy một trận mê muội, thân thể của bà lảo đảo, nghĩ muốn tìm người dìu một chút, không biết rằng tất cả thái giám cung nữ sớm đều chạy trốn tới ngoài cửa cung , bọn họ sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo bọn họ ra làm quỷ thế mạng!
“Thái hoàng Thái hậu muốn nô tỳ chấm dứt tánh mạng của Vương phi nương nương, thi thể của nàng ở trong hồ nước sau hậu viện của cung Duyên Hi…”
Tựa Như tà mị liếc bà một cái, chậm rãi mở miệng.
“A!”
Tiếng kêu sắc bén và thảm thiết, là phát ra từ miệng Đoan Tuấn Mạc Nhiên , bước chân lảo đảo, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tựa như bị điên rồi, lảo đảo vọt tới hồ nước sau hậu viện , quả nhiên trên mặt băng bị chưởng lực khoét ra một lổ hổng, bởi vì khí trời rét lạnh nên lần nữa kết một tầng hơi mỏng.
Hắn không hề do dự nhảy xuống nhưng sau lưng lại bị một bàn tay to lớn ngăn cản:
“Thập lục đệ, mặt băng cũng không có gì khác thường, có lẽ ma ma…”
Trong lòng Đoan Tuấn Mạc Bắc vẫn ôm một chút hy vọng, nếu thật sự Lăng Tây Nhi đã chết… Hắn nhìn vẻ mặt âm tàn dữ tợn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn cũng không dám nghĩ nữa.
“Bên dưới lớp băng rất lạnh lẽo, sau khi thi thể đông thành băng nhất định sẽ chìm xuống mặt băng!”
Giọng nói lạnh lùng tựa như đang cười lạnh, dáng vẻ như sợ thiên hạ sẽ không loạn.
“Người đâu, kéo đám nữ nhân nói những lời nhảm nhí mê hoặc người khác ra ngoài vả miệng!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc phẫn nộ ngoái đầu lại mở miệng nói nhưng lại đối diện với một nụ cười trào phúng.
“A!”
Một chưởng mạnh mẽ làm mặt băng chia năm xẻ bảy, những bông tuyết xinh đẹp tinh khiết bay lên trời để lộ ra một vẻ rét lạnh cùng buốt giá, gương mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng, không kịp đợi cho hoa tuyết tan đi đã xả thân nhảy vào trong hồ nước.
“Thập lục đệ!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc kinh hãi la lên một tiếng, không khí còn lạnh như băng thì dưới mặt băng còn rét lạnh đến cỡ nào, hắn ngoái đầu lại nhìn, lạnh lùng ra lệnh:
“Các người xuống dưới giúp thập lục Vương gia!”
Thị vệ bị điểm danh bày ra vẻ mặt khóc tang, đang chuẩn bị chậm rãi cởi quần áo ra thì đã bị Đoan Tuấn Mạc Bắc hung hăng đá xuống dưới:
“Không tìm thấy người thì các ngươi cũng đừng có lên!”
Hắn nắm chặt hai tay lại, cục diện bây giờ thật không phải do hắn khống chế!
30 giây sau, từ trong hồ nước có một bóng người màu trắng bay lên, lướt gió cưỡi hạc bay lên ba thước, bóng dáng cao ngạo giống như một con bạch long đang phóng lên trời, thân hình chớp nhoáng bay lên, hạ xuống trước mặt Đoan Tuấn Mạc Bắc, trên mặt tràn đầy hi vọng:
“Trong hồ nước không có người!”
Thờ phào nhẹ nhõm, Đoan Tuấn Mạc Bắc ngoái đầu lại, chạy vọt tới trước mặt nước:
“Nói, rốt cuộc Lăng Tây Nhi đang ở đâu?”
“Không thể nào, không thể nào, là ta đã tự tay đẩy nàng ta xuống, ta còn trông thấy nàng ta vùng vẫy trong băng, không thể nào, nhất định thi thể nàng ta đã chìm xuống đáy băng, các ngươi tìm tiếp…”
Tựa Như đang thì thào nói, vẻ mặt có chút điên loạn.
Thị vệ trong hồ nước thò đầu lên, lắc đầu, thật sự bọn họ đã lục lọi khắp hồ nước, thật sự không có thi thể nào!
“Người đâu, tháo hết nước trong hồ đi!” Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng ra lệnh.
“Tây Nhi không chết, nhất định nàng không chết!”
Khuôn mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên hiện ra một tia hy vọng, nhất định nàng không chết! Nước trên người bị gió lạnh thổi qua, thân thể của hắn run lên.
“Thập lục đệ, đệ đừng gấp, nếu như đệ muội không chết, vậy thì thật là vô cùng may mắn!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc gian nan lên tiếng, hắn chỉ có thể nói như vậy để trấn an Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Lạnh lùng liếc xéo Đoan Tuấn Mạc Bắc một cái, mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại khôi phục vẻ lạnh như băng:
“Hoàng thượng, ta muốn một câu trả lời công bằng!”
Lời nói của hắn không nặng nhưng từng chữ lại đập vào lòng Đoan Tuấn Mạc Bắc.
Đoan Tuấn Mạc Bắc ngừng thở, nhìn khuôn mặt tuấn tú dữ tợn khát máu kia, không kìm được khẽ thở dài:
“Hay là chúng ta cứ tìm được đệ muội trước rồi nói sau, chỉ cần đệ muội được an toàn…” Thì cái gì cũng có thể giải quyết!
Trầm mặc, không nói, đôi mắt khát máu vẫn như cũ đan xen một ngọn lửa dữ tợn, cứ coi như Tây Nhi còn sống thì hắn cũng không thể nào để cho lão thái bà kia sống thoải mái!
Cung Lưu Ly của Mộng Nhan công chúa
Giường ngủ rộng thênh thang rũ xuống một bức màn bằng gấm tối màu, áo khoác bằng lụa mỏng tựa như màu cánh ve, dùng sợi tơ màu vàng kim thêu lên những hoa văn loan phượng cùng mẫu đơn.
Mộng Nhan mở màn ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lăng Tây Nhi đang nằm ngủ trong áo ngủ bằng gấm, lông mày nhíu chặt, dường như đang chịu đựng một nỗi thống khổ nào đó, trên hàng mi thật dài còn vương một giọt nước trong suốt, đó chính là băng, trong hồ nước, nàng phát hiện ra Lăng Tây Nhi đã không còn thở, nhưng mà ma xui quỷ khiến nàng vẫn mang nàng ta về.
Nàng cũng không biết sao lại làm vậy, Lăng Tây Nhi là tình địch của nàng, nàng ta chết nàng hẳn là phải vui mừng mới đúng, nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt như muốn giết người kia thì nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nàng tiến lên, cho người mang Lăng Tây Nhi đi, vụng trộm mang về tẩm cung của mình, nàng đã không còn hiểu rõ lòng mình nữa, vừa muốn Lăng Tây Nhi chết nhưng lại sợ nàng ta chết…
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt thoáng hiện lên đêm đó Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, nàng biết rõ, nếu như Lăng Tây Nhi chết thì nàng cũng không thể có được trái tim của người nam nhân kia, chỉ khác biệt là bởi vì chuyện của Lăng Tây Nhi, người nam nhân kia không phải chỉ đơn giản chán ghét nàng như vậy, mà còn có căm hận!
“Công chúa, chúng ta làm như vậy nếu như bị Thái hoàng Thái hậu biết…”
Tiểu Thúy bưng chén nước trong tay, nàng ta chần chờ tiến lên, do do dự dự mở miệng.
“Tiểu Thúy, ta chỉ không muốn thấy nàng ta chết!”
Mộng Nhan chậm rãi ngoái đầu lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Nhưng mà Thái hoàng Thái hậu cũng là vì công chúa…”
Tiểu Thúy bĩu môi, đôi mắt có chút bất an. Các nàng đã cứu về người mà Thái hoàng Thái hậu muốn giết chết!
“Tiểu Thúy, không nói gì là được, chén thuốc đã sắc xong chưa?”
“Sắc xong rồi, nhưng mà Tiểu Thúy sợ căn bản nàng ta không thể…Ngự y nói có lẽ nàng ta sẽ không thể tỉnh lại!”
Tiểu Thúy bất an lầm bầm, một người rơi xuống hồ băng trong thời gian dài như vậy còn có thể thở đã là may mắn lắm rồi!
“Đưa thuốc cho ta đi.”
Mộng Nhan khẽ thở dài, nhận lấy chén thuốc, đột nhiên như nhớ tới gì đó nên mở miệng:
“Đúng rồi, ngự y có thể giữ bí mật không?”
“Công chúa yên tâm đi, Tiểu Thúy nói trong nội cung có một cung nữ không cẩn thận ngã xuống hồ nước, ngự y cũng không nói gì thêm, chỉ nói dữ nhiều lành ít…”
Tiểu Thúy khẽ thở dài, lo lắng nhìn Mộng Nhan.
“Vậy là tốt rồi…Ngươi đến Duyên Hi cung nghe ngóng tình hình xem, hiện giờ chắc trong Thiên cung cũng không yên tĩnh gì đâu!”
Mộng Nhan khép hờ mắt nói.
“…công chúa!”
Tiểu Thúy nhận lệnh lui xuống.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, Mộng Nhan khẽ thở dài một hơi, đôi mắt của nàng tràn ngập vẻ không cam lòng cùng cô đơn.
Lăng Tây Nhi, một tiểu nha hoàn nhát như chuột sao lại có thể có được tình yêu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mà nàng, đường đường là một công chúa, thân phận hiển hách, xuất thân cao quý lại không thể khiến cho nam nhân kia nhìn đến nửa con mắt, vì sao? Vì sao?
Nàng chớp chớp đôi mắt phượng, khóe môi nhếch lên một nụ cười không vui.
“Công chúa công chúa, không hay rồi, nghe nói thập lục Vương gia…”
Tiểu Thúy vội vội vàng vàng chạy vào, không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhán tỏ ra hoảng sợ.
“Thập lục Vương gia làm sao?”
Mộng Nhan đứng lên, đặt chén thuốc lên bàn trà.
“Nghe nói thập lục Vương gia đã điên lên rồi, ngài ấy đại náo Duyên Hi cung, giết một thái giám, hơn nữa…”
Tiểu Thúy không dám nói tiếp, đôi mắt sợ hãi ngước lên nhìn Mộng Nhan.
“Hơn nữa thế nào?” Mộng Nhan gấp gáp nói.
“Hơn nữa ngài ấy còn kề hàn kiếm vào cổ Thái hoàng Thái hậu, nghe nói còn muốn giết…”
Tiểu Thúy nhanh chóng cúi đầu xuống, thân thể lạnh run, vừa rồi nàng đến Diên Hi cung, tất cả cung nhân thị vệ đều vây quanh Diên Hi cung, tình cảnh kia… nàng không dám nghĩ nữa, cấp tốc chạy về chỗ Mộng Nhan.